Đợi cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt người đàn ông phóng đại.
"Oa! Tư Hàn, anh không biết là anh rất rất đẹp trai đâu! Lông mi của anh dày và dài! Còn có da thịt màu lúa mì khỏe khoắn. Mũi anh thật thẳng, không phải hàng giả đó chứ? Còn có..."
Anh trầm mặt, không thể nhịn được nữa quát lớn."Im miệng!"
Cô ngậm miệng, yên tĩnh, thật sự không vui chút nào!
Cô đọc tư liệu về anh, trăm chỗ hở cả trăm, vậy mà lại vanh vách đọc được tiểu sử của người đàn ông khác.
Không chỉ vậy còn dám xem phim tên đó đóng, đánh chết cũng không chịu nhận.
Đáy lòng dấm thùng có thể đổ thành biển lớn."Không đọc hết, không cho phép đi học!"
"A! Không phải chứ! Anh không phải nói, em mang thai liền có thể đi học sao? Anh đường đường là tổng thống một nước, sao có thể không giữ lời!" Đọc xong những thứ này, còn không bằng đánh chết cô đi cho rồi.
Còn nửa tháng nữa khai giảng!
Cô kích động như thế, chẳng lẽ là muốn đi gặp người đàn ông kia?
Bỗng nhiên đứng dậy, hất tay coi ra."Vậy đến khi em mang thai thì nói chuyện!"
Nhìn bóng lưng phẫn nộ của anh, cô khó hiểu.
Cô nói sai sao? Rõ ràng là anh đưa điểu kiện cho cô mà.
Anh hôm nay tâm trạng không tốt, liệu cô có nên bổ nhào không???
Tốt hơn hết là không đi.
Từ trong ngăn tủ, cô lôi ra đạo cụ sớm đã chuẩn bị xong.
Nhìn những thứ đồ này, nghĩ nghĩ.
Đai đeo màu vàng, phía sau là một mảnh lụa mỏng trong suốt. Váy mới đến dưới mông một chút xíu, chân trong nháy mắt kéo dài không ít.
Cặp mông cong vút, như ẩn như hiện, đường cong có lồi có lõm, da trắng nõn nà.
Một đầu mái tóc đen nhánh, tùy ý đánh rối tung ở sau ót.
Chân rất không quen giẫm lên một đôi cao gót 10cm, môi điểm thêm son, nhìn qua cũng có chút quyến rũ.
Cô nhìn mình trong gương, đẹp như hoa đào, eo mảnh như liễu, có chút hài lòng.
An Chỉ Manh cố luyện tập sao cho có nụ cười thật mê hoặc.
Khoác áo khoác mỏng, lúc này mới kéo cửa phòng mình, tự tin đi đến phòng cách vách.
Rón rén đi tới thư phòng, quả nhiên thấy anh đang làm việc.
Thanh âm mềm mại ba phần."Ông xã, đã trễ như vậy, chúng ta cùng ngủ đi!"
Yếu ớt cởi áo khoác ngoài, hai tay ghé vào cạnh cửa, chân nhẹ nhàng lau sạch lấy chân ngọc của mình.
Ánh mắt mị hoặc liếc liếc anh.
Cận Tư Hàn vừa quay đầu, hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhìn cô gái cạnh cửa, mắt đen chìm xuống.
Bỗng nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt của cô, nhặt lên áo khoác trên đất, thô bạo choàng lên người cô."Ai bảo em mặc những thứ này?"
"Anh không thích?" Trên TV không phải đều diễn như thế sao? Trên baidu cũng đã nói,đàn ông đều thích phụ nữ quyến rũ.
Làm sao anh lại có vẻ như đang tức giận vậy.
Cận Tư Hàn choàng áo kín lại cho cô "Ai cho phép em tự giày xéo bản thân vậy?."
"Giày xéo???" Cô mê mang nhìn về phía anh.
"Ai dạy em mấy thứ này?" Nếu như cho anh biết là ai đem cô gái thuần khiết nhà anh làm hư, anh nhất định lột da người kia.
Cô thận trọng quan sát sắc mặt anh."Không có người nào dạy em hết! Anh không thích?"