Cô nhíu mi, "Sao? Tôi lấy lại túi không được à? "
Nhìn cái túi to đùng kia, anh vẫn cảm thấy cô nhất định có viêc đang lừa mình.
Nhưng nếu mạnh mẽ cướp lấy túi của cô, cô hẳn sẽ tức giận. Nghĩ vậy, anh liền từ bỏ."Không có việc gì, đi thôi!"
Anh duỗi tay dài, ôm lấy thắt lưng cô, bước đi.
Hai người len xe, trong vòng nửa giờ đã tới nơi.
Lúc này, hơn trăm chỗ ngồi đã đầy trạt phóng viên.
Bên ngoài cũng có phóng viên đứng chầu trực, chật như nêm cối.
Thấy tổng thống xuống xe, bên cạnh còn ôm một cô gái, tỉnh nồng ý mặn, bọn họ lập tức như ong vỡ tổ xông lên.
Bảo vệ vây hai người bên trong, quây kín không một kẽ hở.
An Chỉ Manh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đối mặt với vô số ánh đèn flash, cô có chút ngượng ngùng tránh vào ngực anh.
Cận Ti Hàn ôm lấy cô, bình tĩnh đi vào hội trường.
"Tổng Thống tiên sinh, xin hỏi cô gái bên cạnh ngài là ai? "
"Tổng Thống tiên sinh, lần này ngài cho mở cuộc họp báo là vì cô gái này sao? "
"Tổng Thống tiên sinh, nghe đồn ngài đưa một cô gái vào tòa thành, là cô gái đấy đây sao? "
"Tổng Thống tiên sinh..."
"Tổng Thống tiên sinh..."
Toàn bộ quá trình anh đều ôm lấy cô, che chở cô, một đường tiến thẳng vào hội trường.
Phóng viên trong hội trường vừa thấy tổng thống tiến vào liền đứng hết dậy, nhưng cũng không ồ ạt xông lên như đám người bên ngoài.
Những ánh mắt tò mò, khó hiểu, hiếu kì dồn hết về phía cô gái lạ mặt đi cạnh tổng thống.
Anh đưa cô tiến thẳng đến ghế tọa, ngồi xuống, ghé sát bên tai cô thì thầm."Có tôi ở đây, ngồi xuống đi."
"A!" Cô ngồi xuống cạnh anh, trước hàng nghìn ánh mắt kì quái, cô có chút buồn buẹc cần giải quyết."Cái kia, tôi đi WC trước."
Nhìn theo bóng cô gái vừa nói xong liền rời đi, Cận Tư Hàn đành phái người đi theo bảo vệ cô.
Dưới sự hộ tống của đội ngũ bảo vệ, cô đã an toàn tới WC.
Rất nhanh đóng cửa lại, nhìn bản thân vẫn còn đang kinh hoảng trong gương, cô hít thở mạnh một hơi."An Chỉ Manh, mày có thể! Không phải chỉ là một buổi họp báo chiêu đãi kí giả thôi sao! Chẳng có gì to tát cả."
Cô lấy ra bộ đồ đen trong túi, mặc vào xong xuôi mới hài lòng nhìn bản thân.
Thu dọn mọi thứ, An chỉ Manh mới ra ngoài.
Suýt chút nữa đungh vào người ta, cô định tránh qua bên phải, không ngờ người đó cũng đi cùng hướng.
Thay đổi vài lần mà vẫn bị trùng bước, cô có ngốc cũng biết là bị cố tình ngán đường.
Cô đứng một bên, đánh giá cô gái xinh đẹp kia.
Trang phục vừa vặn, hoàn hảo tôn lên dáng người kiều diễm.
Cô gái đó đẹp đến mức khiến đàn ông rục rịch, đẹp khiến phụ nữ nhìn vào phải thấy hổ thẹn.
Cô gái kia cũng đồng thời đánh giá lại cô, hai người đánh giá nhau một hồi mới chịu ngưng.
Cô gái đó lên tiếng, "Cô chính là tiện nhân dám quyến rũ chồng tôi? "
"Xin lỗi, ông xã cô là ai, tôi đây không biết. " Người ta mắng cô, cô không thể không đáp trả.
Giả Thư Phỉ hai tay khoanh trước ngực, kiêu căng nhìn cô."Cô là An Chỉ Manh?! Cha mẹ đều chết hết, trong nhà còn một nà nội 70 tuổi. Với gia thế như vậy mà cũng vọng tưởng đến ông xã tôi. Không muốn chết thì mau rút lui đi. "