Dù sao mọi người xem đến bất đồng, bộ dáng vị hôn thê tương lai của tổng thống một mặt chân thành một mặt thờ ơ.
Các tờ báo thuận thế coi đây là mánh lới lập ra rất nhiều mặt trái tin tức có quan hệ với An Chỉ Manh, An Chỉ Manh vì tránh né ký giả bao vây rất ít lộ diện.
Nhưng mà Bùi Á Hạo lại không cách nào dễ dàng tha thứ hết thảy, anh không thể chịu đựng bên ngoài vô tri đối với An Chỉ Manh ác ý chửi bới, một chút đều không được.
Anh vận dụng quan hệ của chính mình, liên hệ các chủ biên Tòa Soạn Báo Lớn đánh giá mặt trái đối với An Chỉ Manh, ngày bình thường phiền ký giả truyền thông liên hệ với anh, bây giờ tự mình bôn tẩu ở các Tòa Soạn Báo Lớn.
Thế giới này đều là nhận tiền, lợi ích đi đầu, Bùi Á Hạo vì An Chỉ Manh cũng không chút nào mềm lòng, chỉ cần có thời cơ giảm bớt mặt trái tin tức anh đều không bỏ qua.
Vì cô, anh cam tâm tình nguyện.
Bùi Á Hạo mới từ tòa soạn S đi ra, bên ngoài mưa to, tiếng mưa rơi rất lớn, chìm ngập trên đường ồn ào.
Anh ra hiệu người đại diện đi trước, chính mình cầm một cây dù màu đen, biến mất bên trong màn mưa, dưới cây dù anh mang theo khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng lại mất mát.
Ngày mưa có thể đào sâu cảm xúc trong nội tâm, không nói lời nào dạo bước phía trước, cũng không thể nói gì hơn, với anh mà nói phần lớn để lại cho An Chỉ Manh.
Mưa từ từ lớn lên, Bùi Á Hạo cúi đầu nhìn thấy hạt mưa rơi bên trên ủng da màu đen của mình, liều mạng rơi xuống lại biến mất, vòng đi vòng lại, đây không phải cũng là mạng của anh sao!
Liều mạng truy đuổi lại trầm mặc, mưa biết nơi trở về của chính mình, anh thì sao? Đại khái cũng biết đến đi!
Trong lúc anh bất tri bất giác đi tới dưới một gốc cây già, thì ra thành thị phồn hoa cũng có cây già, lá rụng bay bay, giống như mình.
( Nhất Diệp Tri Thu), bộ tác phẩm thứ nhất hợp tác với Manh Manh, giống như tiên đoán.
Nhìn thấy chiếc lá rơi chầm chậm trên mặt đất, anh càng thêm trầm mặc, trong mưa, dưới cây già, một thiếu niên bung dù, cô tịch mà tang thương.
Anh lấy ra điện thoại di động, lại buông xuống, cuối cùng vẫn lấy ra, ấn mở đánh dấu người liên hệ An Chỉ Manh, nhưng vẫn không có bấm, hạt mưa từ trên dù rơi xuống ở trên màn hình điện thoại di động, dần dần dày đặc, chảy theo dòng, giống như là rơi lệ.
Anh không có chảy nước mắt, Thiên vương ở Nước R có hàng vạn người ái mộ, làm sao anh lại rơi lệ!
Điện thoại vẫn bấm, anh nghe được tiếng vang tít -- tít, lập tức nhấn thì có thể nghe được giọng của cô rồi.
Nhưng mà, anh lại cúp máy rồi.
Anh đang trốn tránh,
Người là một thứ kỳ dị, đã nhớ lại trốn tránh, ngụy trang mình rõ ràng nhớ muốn điên nhưng vẫn làm bộ như không có gì.
MISSING-- đã nhớ lại là mất đi.
Anh vừa định cúp điện thoại di động, điện thoại di động sáng lên, là An Chỉ Manh.
"alo." trong giọng Bùi Á Hạo tức thì kiềm chế lại chờ mong.
"Á hạo, làm sao vậy, vì sao gọi điện thoại lại cúp rồi hả?" Bên kia giọng An Chỉ Manh yên tĩnh lại quen thuộc.
"Không có gì, cũng muốn gọi điện hỏi thăm em, tình huống gần đây, nhưng sợ em đang nghỉ ngơi, liền cúp rồi."
"Không cần lo lắng cho em! Em thật không có việc gì, em sẽ không để ý người bên ngoài nói cái gì, không phải em còn có các người một mực ở bên cạnh em chớ! Lại nói, bên trong lòng em có tính toán. Anh chớ lo lắng." trong giọng An Chỉ Manh lộ ra lạc quan.
"anh..." Bùi Á Hạo muốn nói lại thôi.
"Hả? Anh làm sao rồi hả?" An Chỉ Manh truy hỏi, cô luôn cảm thấy hôm nay Bùi Á Hạo có chút không đúng.
"Không có gì, anh muốn nói hôm nay trời mưa, anh phát hiện một gốc cây rất đẹp, nó làm cho anh nghĩ đến một thành ngữ." giọng Bùi Á Hạo chìm vào tiếng mưa rơi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com