Bom! Sa kà la kà!
Vừa bước vào thang máy, bên tai Ngụy Vệ đã vang lên tiếng nhạc remix mơ hồ, giống như con ruồi gượng ép chui vào màng nhĩ.
Đánh giá về âm lượng, dường như cách không xa.
Anh hơi liếc xéo để phân biệt, ánh mắt đảo về phía phím ấn từ tầng một đến tầng chín trong chiếc thang máy cũ kỹ, mím khóe miệng nhấn chọn tầng ba.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, cảm giác hơi choáng váng xuất hiện, con số màu đỏ bắt đầu thay đổi.
Từ một biến thành hai, rồi lại biến thành ba.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, tiếng nhạc remix như ẩn như hiện đột nhiên biến mất, bên ngoài thang máy là bóng tối trống rỗng.
Có một cơn gió mát nhẹ thoảng qua, như có ai đó phả một luồng hơi lạnh yếu ớt vào sau gáy.
Qua ánh sáng yếu ớt từ thang máy, có thể nhận thấy bên ngoài thang máy là một khoảng không gian chưa từng được sửa sang, không một bóng người, chỉ có những cột xi măng thô ráp và nền nhà phủ đầy bụi, túi ni lông rách nát khẽ bay phất phơ, giống như đầu người không trọng lượng.
Tìm nhầm rồi.
Ngụy Vệ nhấn nút đóng cửa và quay trở lại tầng một lần nữa.
Anh rời khỏi thang máy, chậm rãi đi ra ngoài tòa nhà, rồi lại đưa mắt nhìn tòa nhà.
Đây là một tòa nhà chưa hoàn thành được xây dựng ở một vị trí có hiệu ứng thành phố và trông hơi trơ trọi. Tổng cộng có mười tầng, nhìn từ dưới lên trông như những hố đen, các tầng trống không, không lắp kính, không gian đen ngòm như những cái miệng tham ăn.
Nhìn từ bên ngoài vào, hoàn toàn không có dấu vết của bất kỳ ai trong tòa nhà này.
Nơi này thậm chí không giống như có điện.
Ngụy Vệ nhíu mày, lại lần nữa trở lại thang máy, quyết định dùng một cách trực tiếp hơn.
Anh nhấn tất cả các nút thang máy từ tầng một đến tầng chín, sau đó lấy khẩu súng lục của mình ra và chĩa vào bảng điều khiển thang máy.
Con ngươi hơi đỏ lên, như thể có tia máu đang di động, thấp giọng đe dọa:
"Đi lên."
Thang máy khẽ run lên, như thể run lên vì sợ hãi, sau đó bảng điều khiển thay đổi và nhanh chóng đi lên.
Khi lên đến tầng ba một lần nữa, đột nhiên có cảm giác không trọng lượng kỳ lạ ập vào tâm trí, thang máy dường như đang rơi nhanh xuống dưới.
Ngụy Vệ khẽ gật đầu, cất súng đi, quay đầu nhìn thang máy.
Xuất hiện cảm giác không trọng lượng đặc biệt này, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, thang máy gặp sự cố.
Thứ hai, không gian gấp khúc trên tầng này đã được tìm thấy.
...
...
"Bom! Sa Kà La Kà!"
Khi cửa thang máy mở ra, tiếng nhạc dữ dội và kinh hoàng, xen lẫn mùi rượu và đèn màu chói lọi, xông thẳng vào mặt.
Đôi mắt Ngụy Vệ khẽ nheo lại, anh ngước nhìn không gian hỗn loạn trước mặt.
Ánh đèn năm màu quay ra những chùm sáng dài khác nhau như điên cuồng, như muốn cắt thế giới thành nhiều mảnh.
Mặc dù có một chút trần tục nhưng tiếng nhạc đầy adrenaline đã khơi dậy những làn sóng chạm trần nhà lặp đi lặp lại.
Nam nữ si tình ăn mặc thời thượng và quá mát mẻ, lắc đầu điên cuồng trên sàn nhảy đông người.
Nhìn từ xa giống như một bầy giun đất đang ngọ nguậy.
Ngụy Vệ nhìn thế giới hỗn loạn này, trên mặt thoáng hiện vẻ chán ghét.
Nhìn sâu vào thang máy, anh cảnh báo nó phải đàng hoàng.
Sau đó anh hít một hơi thật sâu, kìm nén ham muốn đang trào dâng trong lòng, bước ra lối vào thang máy nơi không ai để ý, vừa đi vừa xoắn tay áo của mình lên, giữ vẻ mặt và bước đi điềm tĩnh, chậm rãi bước vào thế giới đầy màu sắc sặc sỡ này.
Ở hai bên, vô số người đang lắc lư mạng sống của mình.
Có người cho cả bụng rượu whisky vào miệng, điên cuồng nuốt chửng thứ rượu mạnh này như uống nước lã. Mặt anh ta thậm chí còn trở nên tím tái, xuất hiện triệu chứng ngộ độc cồn nghiêm trọng, nhưng anh ta vẫn cầm lấy một chai khác mà không chút do dự.
Có người mặc áo bệnh viện màu trắng, sắc mặt tái nhợt vàng vọt, môi tím tái, thần sắc rời rạc. Rõ ràng sắp chết, đang nằm trên băng ca di động, hoàn toàn nhờ vào dịch truyền để duy trì sự sống thấp nhất của bản thân, nhưng vẫn bảo y tá nhét một ống nhựa vào miệng, lồng ngực gầy guộc không ngừng phập phồng, dùng hết sức lực còn sót lại trên thân thể mình để hút thuốc lào.
Có người đang đánh cuộc, con dao găm sắc bén nhanh chóng cắm qua lại giữa mười ngón tay đang mở.
"Phịch" một tiếng, xảy ra sơ xuất, lưỡi dao hợp kim sắc bén đã cắt đứt hơn nửa ngón tay của anh ta, chỉ còn lại một lớp da thịt.
Anh ta trở nên phấn khích, rứt nửa ngón tay và ra hiệu cho người bên cạnh.
Một nhóm người xung quanh hò reo ầm ĩ, tỏ ý cắt thêm một ngón nữa để thêm phần vui vẻ.
...
...
Ngụy Vệ tìm được một góc vắng vẻ trong ồn ào, phát hiện rượu và nước uống ở chỗ này lại không lấy tiền, nên cầm một chai bia uống.
Ngay lập tức, nhiều người xung quanh nhìn anh bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Ngụy Vệ biết đám người này có một chuỗi khinh bỉ đặc biệt, hành vi càng lãng phí tính mạng, càng dễ được săn đón.
Bản thân không muốn so sánh với họ, vì vậy yên tâm thưởng thức bia miễn phí.
Bom! Sa Kà La Kà!
Không khí trong quán càng ngày càng sôi động, âm lượng âm nhạc được đẩy lên ngày càng cao, chu kỳ đơn điệu và xao động lặp đi lặp lại.
Nam nữ ở mọi ngóc ngách cũng càng ngày càng điên cuồng, đầu tóc đủ mọi màu sắc tung bay tứ tán.
Khi đồng hồ chỉ vào một giờ rạng sáng, khi khối lớn đá khô đột ngột bốc lên trên vũ trường, bầu không khí lên đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều đang hò hét trong tiếng nhạc hỗn loạn, giơ cao hai tay như đang mong đợi điều gì đó.
Ngụy Vệ cũng ngồi thẳng dậy, ngón tay vô tình búng vào mặt bàn.
"Tích…"
Ở bên trái của sàn nhảy, bên cạnh một cánh cửa sắt nặng nề, một ngọn đèn điện tử màu đỏ chợt lóe lên, một lúc sau nhẹ nhàng bật ra.
Trong quán bar, mọi người bỗng trở nên khá im ắng, dường như ngay cả tiếng nhạc remix cũng thấp xuống vài đề-xi-ben.
Hàng chục nam nữ điên cuồng, khoanh hai tay trước ngực, có vẻ rất phấn khích và ngoan đạo dưới vẻ ngoài điên cuồng.
Một người đàn ông mặc trang phục đính đầy kim cương, áo khoác đính đầy đinh tán sắc nhọn, với phấn mắt màu tím và đôi môi đỏ sẫm bước ra. Anh ta cạo trọc một bên mái tóc, nửa còn lại thì để rất dài, dùng keo xịt tóc cố định, chĩa lên nửa bầu trời như gai nhọn.
Biểu cảm của anh ta vừa lãnh đạm lại kiêu ngạo, đứng giữa sàn nhảy, vung tay cao theo nhịp điệu của âm nhạc.
Đám đông bên dưới càng thêm phấn khích, ra sức nhảy lên, vẫy tay, tựa như sàn nhà đang rung chuyển.
Anh chàng DJ theo trường phái gothic rất hài lòng với bầu không khí, vẫy vẫy tay, trong cánh cổng sắt phía sau, lập tức có hai người đàn ông cởi trần nửa trên, cơ bắp săn chắc, đeo mặt nạ đen trên mặt, khiêng một thứ màu đen đi lên, đặt trên sàn nhảy trong vũ trường.
Thật bất ngờ, đó là một bức tượng đen cao khoảng một mét.
Phần thân chính của bức tượng là hình ảnh một nữ thần với khuôn mặt xinh đẹp và hiền hậu.
Khuôn mặt của cô ấy mang vẻ đáng thương và đôi mắt ảm đạm, tạo cảm giác thánh thiện. Mặc một chiếc áo choàng bằng vải bố rộng rãi, nhẹ nhàng vén lên giữa đáy quần.
Bước trên những đám mây sống động như thật bằng đôi chân trần, như Thánh mẫu đứng trên bầu trời, nhân từ nhìn xuống thế gian.
"Yêu sinh mệnh…"
"Hưởng thụ sinh mệnh..."
"..."
Khi đám đông nhìn thấy bức tượng, biểu cảm lập tức trở nên phấn khích hơn, yết hầu cuộn lên xuống điên cuồng.
Nhưng họ lại cùng nhau kìm lại tiếng hò hét trong cổ họng, tiếng nhạc cũng đang nhỏ dần như thủy triều, cả quán bar bỗng im bặt, chỉ có ánh đèn nhiều màu vẫn đang xoay tròn và đan xen nhau, mặc sức chia cắt thế giới.
Một giọng nói trầm thấp vang đều lên trong cổ họng mọi người trong quán bar, giống như cả tập thể lên cơn mê sảng.
Anh chàng DJ theo phong cách gothic nở nụ cười bí ẩn, bắt chéo chân khom người và vuốt tay phải lên ngực.
Động tác tao nhã mang vẻ thần bí.
Dưới sân khấu, vô số người trên mặt lộ ra vẻ thành kính, làm theo anh ta cúi chào bức tượng Nữ thần.
Nếu bỏ qua ánh đèn nhấp nháy xung quanh và tiếng nhạc được hạ thấp xuống nhưng vẫn trầm thấp, thì đây càng giống như một nhà thờ.
Đôi lông mày của Nữ thần dường như dịu dàng hơn.
Ngay cả khóe miệng của bức tượng đá dường như cũng vì vậy mà có thêm nụ cười.
Trong ánh đèn mờ ảo, mơ hồ có thứ gì đó huyền bí, khẽ rắc lên những người mộ đạo.
Kết quả là khuôn mặt của kẻ uống rượu điên cuồng, từ khuôn mặt giống người chết vừa rồi nhanh chóng trở nên khỏe mạnh và hồng hào.
Người đàn ông hút thuốc lào trở nên phấn chấn tinh thần và ngồi dậy khỏi băng ca.
Người đàn ông bị chặt một ngón tay kinh ngạc vui mừng nhìn ngón tay bị đứt lìa của mình, nơi đó mầm thịt đang ngọ ngậy và mọc ra ngón tay mới.
Họ hào hứng, mãn nguyện, lại điên cuồng...
...
...
Khi cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện, Ngụy Vệ đang ngồi trong góc, vẻ mặt dần trở nên hờ hững.
Anh không ngạc nhiên hay kích động bởi vì nhìn thấy sinh mệnh viên mãn, cũng mặc kệ những tín đồ này đang mừng rỡ như điên vì sinh khí tràn trề, trong mắt anh chỉ nhìn thấy từng đóa hoa tàn lụi, như đang trái lại lẽ thường mà nở rộ.
Giống như một con rối, đã bị trói trên một sợi dây, nhưng nó lại nghĩ rằng bản thân còn sống mà mừng rỡ như điên.
Sau khi khẽ thở dài, Ngụy Vệ yên lặng lấy ra máy tính bảng ra ghi lại: "Phát hiện nguy hiểm loại 1."
"Tính chất: Ác ma sinh mệnh."
"Cấp độ: Cấp D."
"Phát hiện một người lây nhiễm ác ma cấp cao, bốn người lây nhiễm cấp trung và lây nhiễm cấp thấp..."
Ngụy Vệ im lặng, liếc nhìn đám người điên cuồng rồi tiếp tục ghi lại: "... Tất cả bọn họ."
"Kế hoạch giải quyết..."
Nhìn những mục cơ bản cần điền trong bản báo cáo điện tử cuối cùng, Ngụy Vệ suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nhập vào:
"... Tuân thủ một cách nghiêm chỉnh quy chế đào tạo của Tổ chức, tiến hành khuyên giải và dẫn dắt thân thiện những người tốt bụng đã lạc lối!"
"..."
Cất chiếc máy tính bảng đi, khóe miệng anh lộ ra nụ cười hài lòng.
Sau đó, từ trong bao súng phía sau, anh lần lượt lấy ra hai khẩu súng, kiểm tra cẩn thận rồi lại bắt đầu kiểm tra đạn.
Thứ nhỏ màu vòng óng tản ra vầng sáng đáng yêu.
Viên đạn màu đỏ tơ cỡ ngón tay cái tạo cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.
Ngụy Vệ mang theo nụ cười dịu dàng, cẩn thận kiểm tra viên đạn, sau đó nạp lại băng đạn rồi lên nòng.
Bình tĩnh đứng dậy, trong mùi rượu, mùi nước hoa và một số loại hải sản thối rữa ngập tràn, anh chen người qua đám đông điên cuồng xung quanh, kiểm tra xem có cửa sau ở tầng này hay không, sau đó dùng dây xích khóa kỹ lại.
Trở lại sảnh, anh đấm vào công tắc đèn chiếu sáng bên cạnh và siết chặt khẩu súng.
Khuyên người khác hướng thiện các loại, là điều bản thân thích nhất.