Ngụy Vệ khom người, tiến nhanh đến gần trang trại với vẻ rón rén chuyên nghiệp.
Diệp Phi Phi cũng khom người theo sau, bắt chước dáng vẻ rón rén chuyên nghiệp của Ngụy Vệ.
Hai người đến gần bức tường gạch vôi đỏ cao chừng một mét ở rìa trang trại, Diệp Phi Phi đảo mắt nhìn nhanh xung quanh, sau đó lại ngồi chồm hổm xuống, nói với Ngụy Vệ: "Bên trong hình như không có ai, cũng không có camera giám sát. Ngay cả mấy con chó bên trong cũng không cảnh giác lắm."
"Đúng vậy, tên xấu xa này rõ ràng không chuyên nghiệp lắm."
Ngụy Vệ gật đầu đồng ý, nói: "Có điều, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút mới được."
Diệp Phi Phi hết sức tán thành: "Đúng đúng đúng, tuyệt đối đừng liều lĩnh..."
Chưa kịp nói xong đã thấy Ngụy Vệ giơ tay bám vào tường, sau đó thân thủ nhanh nhẹn trèo vào trong trang trại.
Diệp Phi Phi ngẩn ngơ, vội vàng tiếp bước Ngụy Vệ.
Cả hai hơi khom người, di chuyển nhanh chóng và gọn gàng trong cánh đồng lúa mì chỉ che phủ đến mắt cá chân, chạy thẳng về phía trang trại, nơi có một số nhà kính, giẫm lên cánh đồng lúa mì, phát ra tiếng cọ xát nhỏ xíu. Giữa cánh đồng bên cạnh, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy quạ chết, một vài con đã thối rữa phân nửa, những cặp mắt ảm đạm lặng lẽ nhìn hai người bọn họ.
Lần đầu tiên Diệp Phi Phi tiếp xúc với một vụ án quan trọng như vậy, căng thẳng đến chóp mũi rỉ mồ hôi, tim đập thình thịch.
Nhưng nhìn thấy bóng lưng trầm ổn và nhanh nhẹn của Ngụy Vệ trước mặt, dần dần thu hết can đảm.
"Bình tĩnh, Diệp Phi Phi!"
Cô tự nhủ trong lòng: "Mày từng được giáo viên hướng dẫn nghiệp vụ, mà anh Tiểu Ngụy người ta chỉ là tình nguyện viên mới ra tù. Xét về thời gian vào ngành, anh ấy còn muộn hơn mày một tháng rưỡi, tuyệt đối không được để mất mặt."
…
…
Tốc độ của hai người rất nhanh, không tới một phút đã chạm vào nhà kính gần nhất, ngồi xổm xuống.
Ở đằng xa, một vài con chó đang xé thịt gì đó cảnh giác có hơi chậm, quay đầu lại nhìn về phía họ một cách dữ tợn.
Nước bọt bắn tung tóe khắp nơi, hai mắt sáng quắc hung dữ, miệng phát ra tiếng “gràu gràu”.
Ngụy Vệ hơi nheo mắt lại, rút súng từ thắt lưng ra, chĩa vào con chó hung ác phía trước.
Thấp giọng nói: "Chớ lộn xộn, cút."
Khi nói lời này, trong mắt mơ hồ có tia sáng đỏ lóe lên.
"Vu vu vu..."
Mấy con chó hung ác cụp đuôi liếm nước bọt, không thèm lấy thịt thừa trên mặt đất, chán nản bỏ chạy về phía xa. Một con trong đó sợ sệt, không ngừng ngoái lại nhìn xem Ngụy Vệ có đang đuổi theo sau hay không.
"Vậy cũng được?"
Diệp Phi Phi nhìn đăm đăm, mở rộng tầm mắt.
Ngụy Vệ thu súng về như không có chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nói: "Cô không sợ súng sao?"
Diệp Phi Phi sững sờ nói: "Đương nhiên là sợ."
Ngụy Vệ cười nói: "Vậy có gì phải hiếu kỳ, cô cũng sợ, chúng làm sao không sợ?"
Diệp Phi Phi nhất thời đơ ra, hình như suy luận này cũng không có vấn đề gì.
…
…
Diệp Phi Phi còn chưa kịp phản ứng lại, Ngụy Vệ đã đột nhiên đứng dậy, lần mò lần nữa.
Diệp Phi Phi vội vàng đi theo, hai người nhanh chóng đến trước một nhà kính.
Ngụy Vệ đưa tay ấn rách tấm màng nhựa bị sương trắng bao phủ bên ngoài, nhìn vào bên trong thì thấy tất cả đều là cà chua đỏ tươi treo lủng lẳng, đưa tay vào bứt lấy hai quả, một quả ngậm lên miệng, một quả tiện tay đưa cho Diệp Phi, tiếp tục lần mò phía trước.
Cả hai từ từ đi qua những khu nhà kính ở giữa và đến giữa trang trại, nơi họ nhìn thấy một ngôi nhà bê tông trơ trọi.
Xung quanh nhà là bao tải chất đống như núi, từ bên trong lại chảy ra chất lỏng nhớp nháp.
Mùi ôi thiu ngày càng nồng nặc, cũng không biết trong bao tải là thứ gì.
Họ khe kẽ đi vòng ra sau nhà, nhẹ nhàng thò đầu vào trong phòng đảo qua.
Bố cục căn phòng hỗn loạn, đồ đạc xộc xệch được đẩy vào tường.
Cây xanh khô héo, dê đen bị mổ bụng, chai hũ lọ không biết đựng gì để đầy xung quanh. Trên sàn, một chất lỏng màu đen không xác định vẽ đầy ký hiệu ngoằn ngoèo kỳ lạ, giống như vong linh đang nhảy múa uốn éo. Tất cả các ký hiệu vây quanh chiếc ghế sofa ở giữa, tạo thành một vòng tròn khổng lồ, gần như bao phủ toàn bộ không gian của ngôi nhà bê tông.
Các vòng tròn lại đan xen vào nhau tạo thành biểu tượng một ngôi sao sáu cánh.
Mà trên chiếc ghế sô pha cũ rách ở giữa, dường như có một bóng người tóc hoa râm đang ngồi quay mặt ra cửa.
"Đây chắc hẳn là biểu tượng huyền bí của Hệ thống tử vong..."
"Nơi này đang chuẩn bị triệu hồi gì đó?"
Ngụy Vệ nhíu mày, nhìn chung đoán được mục đích của ký hiệu bí ẩn bên trong.
Hệ thống mười hai ác ma, mỗi hệ đều có ký hiệu bí ẩn khác nhau, mà bởi vì tín ngưỡng, giáo phái hay giáo lý khác nhau, những ký hiệu bí ẩn này lại có nhiều chi nhánh khác nhau, nên anh cũng không thể nào nhận biết hết được, chỉ có thể đưa ra phán đoán chung chung.
Có điều khi nhìn thấy những ký hiệu bí ẩn này tràn ngập căn phòng, liền biết mình đã đến nhầm chỗ.
Khí tức tử vong ở đây nồng nặc đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở, còn có những ký hiệu này đều chứng minh rằng ở đây có dấu vết sùng bái ác ma.
…
…
"Ngoan ngoan nào, cười một cái anh xem nào..."
"Hì hì..."
“…”
Bỗng nhiên, trong phòng có tiếng đàn ông vang lên, khiến Diệp Phi Phi ở bên ngoài giật mình.
Cô chỉ nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng giọng nói này lại từ phía đối diện ghế sô pha truyền tới, chắc có lẽ đối phương đang ngồi trên sàn nhà, vừa khéo bị ghế sô pha che khuất, giọng người đàn ông cố tình nhẹ nhàng và chậm rãi, trong yên lặng nghe có vẻ quái dị lạ thường.
"Nào nào nào, anh cho em sữa dê nóng, đã thử rồi, vừa thơm vừa ngọt..."
"Nào, uống một ngụm lớn..."
"Thật ngoan..."
“…”
Giọng anh ta mang vẻ cưng chiều: "Bé ngoan quá, mau uống cho no..."
"No rồi…"
Giọng anh ta càng mang vẻ cưng chiều hơn, hạ giọng: "Anh trai sẽ tiễn em lên đường..."
…
…
Ngoài cửa sổ, trái tim của Diệp Phi Phi như bị ai đó bóp lại, sởn hết cả tóc gáy.
"Có điều em yên tâm, anh trai đã luyện tập rất nhiều lần rồi, anh hứa sẽ không làm em đau quá..."
Giọng người đàn ông vẫn luôn rất gần gũi: "Anh trai sẽ đưa em đến bên cạnh Thần, đến đó, em cũng phải ngoan nha?"
"Nói cho anh trai biết, có được không?"
“…”
Sau khi người đàn ông dịu dàng hỏi han, lại bóp họng và giả vờ nói như một đứa trẻ: "Vâng, em biết rồi..."
"Chúc anh chị hạnh phúc mãi mãi..."
"Sao hả..."
"Bé thật ngoan quá, anh trai rất thích em..."
"Hy vọng sau này anh chị cũng có thể sinh được một em bé dễ thương như em..."
“…”
Ngoài cửa sổ, Diệp Phi Phi đã nghe đến da đầu râm ran, sắc mặt tái xanh nhìn Ngụy Vệ.
Nghe đến đây, cô đã chắc chắn mình và Ngụy Vệ không tìm sai, công nhân quặng mỏ đó thật sự đang ở đây.
Đứa bé đó cũng đang ở trong vòng tay của anh ta.
Mà bây giờ, anh ta đang định hiến tế đứa bé này, nhưng trước khi hiến tế anh ta lại luôn tỏ vẻ thân thiết như vậy...
Điều này chẳng khác gì ruồi bay vào miệng, khiến người ta cảm thấy buồn nôn muốn nôn ngược trở ra.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ngụy Vệ đầy lo lắng hỏi.
Cô chỉ là một thực tập sinh, hơn nữa sau khi đọc nhiều tài liệu, biết rõ một số chuyện rất khủng khiếp.
Vì vậy, khi làm bất cứ chuyện gì, dù nóng nảy nhưng cũng cố gắng kiềm chế bản thân, kẻo gây ra tai họa do lỗ mãng.
Giờ cô nóng lòng muốn cứu đứa bé, nhưng lại không dám đường đột xông vào.
Không phải vì sợ sự nguy hiểm bên trong, mà sợ sự hấp tấp của bản thân, ngược lại tự chuốc lấy thất bại.
Cô không phải là người sau khi làm sai chuyện chỉ cần mang lý do “mình vốn là có lòng tốt” ra là có thể an ủi được bản thân.
Mà Ngụy Vệ lúc này, đồng tử cũng đang co rút lại, tựa như đang suy nghĩ thật nhanh.
Bản thân từ chỗ Viên què hỏi được manh mối không rõ ràng lắm, cũng đến đây với ý nghĩ thử xem.
Nhưng không ngờ lần này lại tình cờ gặp được công nhân quặng mỏ sùng bái Tử vong đó...
Mối liên hệ trong đó còn chưa quá rõ ràng, nhưng thời gian lại không cho phép suy xét cẩn thận.
Vì vậy, anh khẽ mím khóe miệng và gật đầu với Diệp Phi Phi, tỏ ý rằng cô có thể mạnh dạn làm điều đó.
Diệp Phi Phi nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đột nhiên phấn khởi, cầm súng đứng lên.
"Đứng yên, cảnh sát đây!"
“…”
Trong mắt Ngụy Vệ, thiên kim đại tiểu thư Diệp Phi Phi này có tố chất chuyên nghiệp rất tốt.
Khi cầm súng quát lớn, đã vung cùi chỏ đập vào cửa sổ.
Đập vỡ cửa sổ vốn không bền chắc lắm, sau đó phi người vào trong.
Cùng lúc miệng quát lớn, tay cầm súng đã chĩa về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
Hành động quyết liệt, các bước cũng không có vấn đề gì.
Quan chức Sở trị an Siêu phàm có trách nhiệm to lớn, nhưng danh tiếng không hề cao trong dân chúng, vì vậy, đối mặt với một số sự việc đặc biệt, khi cần làm đối thủ sợ hãi và ổn định cục diện, họ cũng sẽ tự xưng là “cảnh sát” theo mặc định, mà không phải thân phận thực.
Chưa kể trình độ tay nghề của cô ấy, cách thực hiện rất gọn gàng, có thể thấy đã được đào tạo chuyên nghiệp.
Chỉ là, sau khi xông vào phòng trong thời gian cực ngắn, đồng thời chĩa súng vào người đàn ông trên ghế sô pha, sắc mặt Diệp Phi Phi lại đột ngột thay đổi.
Da đầu hơi tê rần, lùi lại hai bước.
Khi nhảy qua cửa sổ, cô đã nhìn thấy thanh niên đang quỳ gối trước ghế sô pha đó.
Trên người anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo lao động lấm bẩn, trên tay ôm một đứa bé gầy guộc và tay phải là bình sữa.
Nhưng khi ở bên ngoài cửa sổ, Diệp Phi Phi chú ý tới ghế sô pha cũng có người, vì vậy thời điểm tiến vào, cô đã tránh qua một bên kéo giãn khoảng cách, đồng thời chĩa súng về phía công nhân quặng mỏ, cũng nhanh chóng đảo mắt tới ghế sô pha, loại bỏ rủi ro.
Chỉ là, khi cô ấy nhìn thấy, cô lại đột nhiên rợn tóc gáy.
Người ngồi trên ghế sô pha hoàn toàn khác với những gì cô dự đoán, đó lại không phải là một con người.
Mà là một cái xác.
Sắc mặt tái xanh, trang điểm đậm như người chết, nét mặt cứng đờ, dường như đang nở một nụ cười lạnh lùng.
Cô gái mặc một chiếc váy cưới trắng vẫn chưa bị bùn đất dính phải. Cho dù đã hoàn toàn bị mùi tử thi hôi thối bao trùm, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được lúc còn sống hẳn là một cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng thế nào. Tất nhiên, thứ lưu lại bây giờ cũng chỉ còn là sự quỷ dị vô tận đối với Diệp Phi Phi.
Nữ tử thi bị đánh cắp, vậy mà cũng ở đây?