"Biến mất rồi?" Ngụy Vệ hơi kinh ngạc, nhíu mày, ra hiệu nó tiếp tục. "Đúng, trước đây ta vẫn luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, không, không phải ta bị nhìn chằm chằm, là ngươi, và căn phòng này bị nhìn chằm chằm, cho nên ta cũng có thể cảm giác được, cho tới hôm nay, cảm giác bị nhìn chằm chằm này mới biến mất, ta mới dám tỉnh lại và nói với ngươi những lời này." "Vệ, Vệ điên, đây là cơ hội hiếm có nhất của ngươi, mau đi tìm nó đi, không còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.