Khi lệnh của đội trưởng Âu Dương được phát ra, trong ô phố 5 hỗn loạn, tất cả mọi người đều hành động.
Trên các bức tường xung quanh, trên mặt đất, thậm chí trong những tấm kính phản chiếu, đâu đâu cũng có hình ảnh cô bé xách đèn lồng bí ngô, đầu buột hai bím tóc.
Chúng nhìn thẳng vào chú Thương, đôi bàn tay nhỏ bé non mịn vươn về phía chú Thương từ mọi hướng.
Thoạt nhìn, giống như những cây nấm trắng mảnh mai đang mọc ra tứ phía, đan xen vào nhau, chộp về phía đầu trọc lóc của anh ta.
Thân hình chú Thương trông hơi mập, di chuyển và lăn lộn giữa một tấc vuông.
Hầu như không ai có thể tự do nhảy múa giữa những cái bóng tinh vi này, nhưng anh ta lại làm được một cách không thể tin được.
Hệ quy luật thờ phụng tỷ lệ vàng.
Nếu chỉ còn một lối thoát duy nhất trong mớ hỗn độn, đó là con đường mà họ nhìn thấy đầu tiên
Lực lượng của Yêu nữ phệ hồn rơi xuống dưới dạng hình chiếu, giống như một trận mưa lớn.
Phạm vi bao phủ rộng, nhưng vẫn rất khó đe dọa đến người siêu phàm Hệ quy luật.
Giữa lúc luồng nhảy, chú Thương nghe được lệnh của đội trưởng trong máy liên lạc.
"Dốc toàn lực ngăn chặn sự ăn mòn của trường lực ác ma đối với ô phố và ngăn cản hình chiếu ác ma tấn công dân thường..."
"..."
Anh ta vừa định tiêu sái rời đi thì đột nhiên dừng lại, thân hình ổn định lộn ngược ra sau, đứng trên thanh ngang của cột điện bên đường, xoay người lại, thì thấy vô số bóng dáng cô bé vặn vẹo chen chúc, xếp chồng lên nhau kéo dài về phía cơ thể mình.
Chú Thương hít một hơi thật sâu, đồng tử đột nhiên biến thành những hình thù kỳ quái.
Dường như phản chiếu một hình vẽ hình tam giác, bên trong hình tam giác lại có một hình tròn hoàn chỉnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể chú Thương xuất hiện một khí chất kỳ lạ.
Thật giống như, anh ta rõ ràng chỉ đang đứng một cách hờ hững trên cột đèn đường, nhưng tư thế này lại trải qua vô số lần tinh chỉnh.
Tiêu chuẩn đến cực điểm, trông cũng thoải mái đến cực điểm.
Tạo cảm giác: Nếu thế đứng này cũng cần một tiêu chuẩn, vậy thì nên đứng như anh ta mới phải.
Đây giống như một thực tập sinh được phòng công tác nghiêm khắc nhất bồi dưỡng, dù chỉ là một nụ cười mỉm cũng trải qua quản lý chặt chẽ.
Nếu chỉ để bảo vệ bản thân, vậy thì hãy rời đi.
Dù sao lực lượng của Yêu nữ phệ hồn rất khó đối phó, nhưng muốn hại đến Hệ quy luật thì gần như không thể.
Nhưng nếu đội trưởng đã nói phải ngăn chặn hình chiếu ác ma phá hủy thành phố, mình sẽ phải làm hại ngược lại cô bé.
"Cháu gái à..."
Chú Thương dùng thế đứng đạt chuẩn hoàn mỹ, ngồi xổm xuống trên đèn đường, súng săn trên tay từ từ nhắm về phía trước.
Anh ta ngắm thẳng vào một cô bé trong số đó, cũng đồng nghĩa với ngắm vào tất cả các cô bé khác.
Sau đó nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: "Bím tóc hai bên của cháu sao không dài bằng nhau vậy?"
Lúc này, anh ta không phải đang trêu chọc, mà là thật sự chán ghét.
Dường như căm ghét vô dùng đối với việc cô bé không canh chỉnh để chải bím tóc hai bên dài bằng nhau.
Giống như khó chịu khi nhìn thấy hai chiếc giày ở hai bên chân không có cùng màu sắc.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta chợt nổ súng.
Một viên đạn lao ra từ khẩu súng săn, “đùng” một tiếng, lửa đạn, âm thanh và đạn bay, tạo thành một lần công kích.
Lần công kích này, không chỉ là một viên đạn, mà là lực lượng của một khái niệm nào đó.
Lực lượng không bay về một nơi nhất định như một viên đạn, mà tỏa ra trong một phạm vi nhất định, phân tán lực lượng như vô số mũi tên, hướng về mỗi một "lỗi" trong tầm nhìn của chú Thương mà bản thân cho là khó chịu và không phù hợp với quy luật.
Đồng thời mang theo quyết tâm xóa bỏ nó.
"Xào..."
Bóng hình chiếu được tạo ra bởi lực lượng ác ma phân tán đã bị đánh tan thành một đống hỗn độn bởi phát súng này, khó mà thành hình.
Một viên đạn quét sạch một lượt.
Ngay cả trường năng lượng ác ma phát xạ cũng bị quét sạch.
Như quân cờ domino ngã đổ.
Ngay cả những hình chiếu ác ma mà Ngụy Vệ cũng không thể gây sát thương hiệu quả, trước mặt chú Thương đều không chịu nổi một kích.
"Các bạn đồng đội, tôi là chú Thương."
"Bây giờ tôi sẽ đi bộ xung quanh ô phố 7 và tiêu diệt tất cả các hình chiếu của Yêu nữ phệ hồn trong tầm mắt!"
"Mong các đồng đội phối hợp lúc thuận tiện."
Chú Thương thu súng săn về và nói vào máy liên lạc, ngay cả giọng nói cũng như trở nên chặt chẽ cẩn thận và vô cùng hợp quy tắc.
Thân hình xoay chuyển, lao tới tòa nhà bên cạnh rồi biến mất.
...
...
"Hỏi đường?"
Bất chợt, trên phố lúc nửa đêm, gặp phải một cô bé hỏi đường.
Không biết những người khác sẽ làm thế nào.
Nhưng Diệp Phi Phi nhiệt tình nào chỉ có đồng ý, dứt khoát muốn trực tiếp đưa cô bé đến đó.
Nhưng cô vẫn không thể nào trả lời được, bởi vì trước khi cô bé ngừng nói câu này, cô chợt thấy một cô bé khác xách đèn lồng bí ngô cũng đến bên cạnh, với cùng một giọng điệu, cùng một biểu cảm, hỏi cô câu này.
"Chị ơi, em có thể hỏi đường chị không?"
"..."
Trong lòng cô “lộp bộp” kêu lên, sau đó lại nhìn thấy đứa thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Ở đằng xa, hình bóng cô bé xách đèn lồng bí ngô lần lượt xuất hiện, vây quanh cô, tạo thành một vòng tròn.
Hình chiếu của lực lượng ác ma sẽ chỉ xuất hiện ngẫu nhiên trong một khu vực nhất định.
Trừ khi được sắp xếp đặc biệt, bằng không mỗi hình chiếu đều sẽ vô thức tìm kiếm một cơ thể tinh thần.
Trừ khi bản thân một số người có trường năng lượng ác ma đủ mạnh mẽ, sẽ được trường lực ác ma quan tâm đến đầu tiên.
Giống như trong dòng nước lũ, vật thể có bề mặt tiếp xúc càng lớn thì tác động sẽ càng mạnh...
Trường năng lượng của Diệp Phi Phi không hề mạnh, nhưng dường như có một vòng xoáy vô hình xung quanh cô.
Thực sự thu hút những hình chiếu đáng lẽ phải phân tán ra đều đi về phía mình.
Đối mặt với hàng tá cô bé giống hệt nhau xung quanh, Diệp Phi Phi dù sao cũng không thể đáp lại lời của cô bé.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên ném que kem, hét lớn rồi vọt về phía sau: "Ma..."
Bóng cô bé bao quanh kín phía trước, con hẻm tối phía sau là con đường duy nhất để trốn thoát.
Nhưng ngay khi Diệp Phi Phi vừa quay lại, cô đã trượt chân ngã “phịch” xuống lề đường.
Sau lưng cô có rất nhiều cánh tay mảnh khảnh đang vươn về phía bộ não của cô, lần chộp này hiển nhiên là đã chộp trượt.
Nhưng ngay sau đó, các cô bé lại cúi xuống và chộp về phía sau đầu cô lần nữa.
"Vèo..."
Đúng lúc này, chiếc xe thể thao màu xanh dương của chị Lucky gầm rú vọt tới phía trước, chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Chị ta vẫn đang ở trong xe, thuận thế trượt đi, quay thân xe, nhìn ra qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phi Phi dường như đang bị một nhóm các cô bé xách đèn lồng bí ngô vây đá, không khỏi lắc đầu cảm khái:
"Cấp bậc của đội trưởng thế kia, lần đầu cũng chỉ thu hút có ba hình chiếu, cô lại thu hút hơn một chục đứa..."
"Xứng danh kẻ xui xẻo bẩm sinh mà..."
"..."
Diệp Phi Phi đã bị bao vây ở giữa, chỉ sợ chú Thương tới cũng không cứu được.
Nhưng chị Lucky chỉ hơi nheo mắt lại, trước khi xe dừng hẳn lại, bàn tay đã thò ra từ cửa kính xe hạ xuống, cầm một khẩu súng lục xinh xắn, chỉ lắp được một viên đạn, trông giống một vật trang trí hơn là súng.
Trong con ngươi hiện lên sương trắng, chị ta thấp giọng ngâm tụng: "Viên đạn may mắn."
"Pằng!"
Khi bắn ra viên đạn này, chị ta không ngắm chuẩn, thậm chí cũng không nhìn viên đạn sẽ bắn về đâu.
Thậm chí khi nổ súng xe cũng vẫn chưa dừng hẳn, mặc cho viên đạn bay về đâu.
Nói ngược lại, cho dù bắn trúng, viên đạn cũng không thể gây sát thương cho hình chiếu ác ma, nhưng có thể một phát bắn chết Diệp Phi Phi.
Nhưng chị Lucky vẫn không thèm nhìn ngó, bắn ra viên đạn này không chút do dự.
Sau đó viên đạn này từ lúc thoát khỏi họng súng đã được tự do, thoải mái và tùy hứng bay đi. Mặc theo lực đẩy của thuốc súng, bay tới nền đá cẩm thạch của một tòa nhà cách Diệp Phi Phi mười mấy mét, thậm chí ở vị trí ngược lại. Rồi lại bật trở lại từ nền đá cẩm thạch cứng cỏi, đổi hướng 180 độ và đáp xuống máy biến áp của cột điện gần đó.
Ngay sau đó, máy biến áp phát nổ dữ dội.
Ba bốn sợi dây le lói tia lửa rơi xuống như pháo hoa và đan xen vào nhau.
Giống như một quả cầu hoa điện, vừa vặn quét qua ngay trước cơ thể của Diệp Phi Phi.
"Vù vù"
Hàng bóng dáng cô bé đứng trước mặt Diệp Phi Phi đều trở nên chập chờn bất định.
Dòng điện cao áp phá hỏng sự ổn định của trường lực ác ma, khiến vòng vây xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi.
Mà hướng của chỗ trống đang đối diện với chiếc xe thể thao của chị Lucky.
Chị Lucky cũng không thèm nhìn, bình tĩnh thu lại súng lục, thản nhiên dừng xe thể thao, đẩy cửa bên kia xe ra.
"Lên xe."
"..."
Đợi khi Diệp Phi Phi loạng choạng leo lên xe thể thao, chị Lucky đạp ga, khởi động xe vọt đi trước sự truy đuổi của vô số cô bé, tiện tay cầm máy liên lạc lên: "Tôi đã đón Phi Phi lên xe, chuẩn bị đưa cô ấy đi hóng gió trong ô phố này."
"Chú Thương có thể báo vị trí cho tôi, tôi mang tới cho anh chút quà."
...
...
Chị Lucky thật sự rất thần kỳ...
Ở một hướng khác, Ngụy Vệ đang xúc động tận đáy lòng.
Anh tin đây nhất định do tác dụng của quần lót may mắn chị Lucky tặng mang tới, mới khiến kế hoạch của mình suôn sẻ như vậy.
Anh giải trừ sự che phủ của khí tức tử vong và lao thẳng về phía trước đối mặt với ảo ảnh vô tận.
Sự can thiệp của hình chiếu của Yêu nữ phệ hồn xung quanh khiến anh gần như không thể phân biệt được đường đi. Vì vậy chỉ không ngừng đạp ga và lao về phía trước một cách quyết liệt dọc theo con đường mờ mịt, chẳng khác gì nhắm mắt lái xe. Nhưng lao một mạch đã từ ô phố 7 sang ô phố 9, mà thân xe vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi khiến anh biết ơn chiếc quần lót thần kỳ.
Chiếc xe jeep gầm thét rẽ hướng lao sang một con phố khác giữa nanh vuốt của bóng ác ma xung quanh.
Phía trước, cái bóng méo mó ngày càng mờ nhạt và gần như biến mất.
Giống như một cơn bão biển, càng vào trung tâm thì cảm giác ngược lại càng bình lặng.
Khóe miệng Ngụy Vệ chậm rãi cong lên một nụ cười, một tay cầm vô lăng, tay kia đã chạm vào báng súng ở thắt lưng.
Xe jeep càng ngày càng gần bệnh viện, nhưng không có nửa ý giảm tốc độ.
Động cơ gầm rú, sẵn sàng lao vào.
"Vèo..."
Nhưng đồng thời cũng vào lúc này, tiếng xe máy đột nhiên vang lên, một chiếc xe sidecar lao xuống từ tầng ba của một tòa nhà bên cạnh, đội trưởng Âu Dương mặc một chiếc áo khoác gió màu bạc, ánh lên phản chiếu của vô số mảnh kính bể, như từ trên trời giáng xuống...
... sau đó đâm sầm vào cửa bệnh viện một tiếng “rầm”.
Do tốc độ bổ nhào xuống quá nhanh, dẫn đến chiếc sidecar bên cạnh suýt văng ra ngoài.
"Kít kít..."
Ngụy Vệ cảm thấy bất ngờ, vội vàng đạp phanh.
Suýt nữa thì húc văng chiếc xe máy của đội trưởng vào bệnh viện.
Vẻ điên cuồng trên mặt anh nhất thời tắt ngúm, cầm lấy súng nhảy xuống xe, chạy tới trước mặt đội trưởng chào.
"Đội trưởng..."
"..."
Đội trưởng Âu Dương hít một hơi thật sâu, vuốt mái tóc trước, mới chợt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Ngụy Vệ có nề nếp trước mặt.
Cho dù trải qua va chạm mạnh như vậy, phần tóc có lớp sáp dày vẫn không bị phân tán.
Chỉ là trên mặt dường như có chút kém sắc.
"Sao cậu lại chạy đến đây?"
Biểu cảm có phần nổi nóng: "Không phải tôi đã bảo cậu không được thay đổi mục tiêu nhiệm vụ giữa chừng sao?"
"..."
"Tôi..."
Vẻ mặt Ngụy Vệ có chút lúng túng, vội vàng nói: "Vừa rồi anh cũng không giao nhiệm vụ cho tôi, nên tôi chạy tới đây."
"Không sắp đặt cho cậu sao?"
Đội trưởng Âu Dương ngẫm lại, vừa rồi hình như vội quá nên mình chỉ mới sắp xếp nhiệm vụ cho các thành viên cũ trong đội.
"Vậy một người mới như cậu cũng không thể xông vào nơi nguy hiểm như vậy..."
"Xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"..."
"Đội trưởng..."
Ngụy Vệ mang theo vẻ mặt tươi cười, đơn giản lấy ra khẩu súng giấu ở sau lưng, nói: "Làm việc trước đi!"
"Anh xem, tôi cũng đến rồi..."