"Xào xào..." Sau một đêm chém giết và rượt đuổi, mãi cho đến khi trời vừa tờ mờ sáng, Ngụy Vệ mới ngồi trên mép một tòa nhà cũ, từ từ cởi bỏ áo mưa, hướng mặt về phía bóng đêm dày đặc cuối cùng, quăng thật mạnh, máu tươi chảy không ngừng. Sau đó, anh ngồi trên mái nhà, vén chiếc mặt nạ cừu dính máu lên và chậm rãi châm một điếu thuốc. Mấy lần vểnh tai lên, xác định đã không còn nghe thấy những nhịp tim khác nữa. Đêm nay, anh đã giết bao nhiêu thợ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.