Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn nến đã cháy gần hết, chỉ còn lại một đoạn ngắn.

So với phòng khách rộng gần năm mươi mét vuông, chỉ có một ngọn nến, ánh sáng cũng không đủ chiếu sáng toàn bộ không gian.

Vì vậy, phần lớn khu vực phòng khách đều ngập trong bóng tối, bao gồm cả ông già buồn ngủ lim dim ngồi trên ghế sô pha, chậu hoa trong góc, lối vào các phòng khác, cùng với những nếp nhăn trong bộ đồ ngủ. Nhìn từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, bên ngoài có hàng ngàn ngọn đèn lốm đốm, trái ngược hẳn, trong phòng khách này cũng có đèn chùm và dây điện, nhưng ông già và đội trưởng Âu Dương đều không muốn bật chúng lên.

Đội trưởng Âu Dương đang uống rượu, ăn cơm.

Ông ta đeo một chiếc khăn ăn hình tam giác màu trắng, trước mặt đặt một đĩa bò bít tết Tomahawk được nướng lên hoàn hảo, ăn kèm với dưa chuột muối chính thống của Nga. Bên tay còn đặt một ly rượu vang, xuất xứ không quá đặc biệt, nhưng đã được cất giữ nhiều năm.

Ông ta ăn uống rất vui vẻ, lâu lâu lại tấm tắc khen ngon.

"Tôi đã sắp chết, hoặc là trong giây phút tiếp theo, tôi sẽ đột nhiên sa hóa thành một kỵ sĩ đẫm máu lao về phía ông."

Ông già nằm co quắp trên sô pha đối diện thở dài một tiếng sâu lắng: “Rồi ông đến thăm tôi với danh nghĩa bạn bè, nhưng lại lấy đi miếng bít tết ngon nhất trong tủ lạnh của tôi đem chiên trong bếp cho đến khi chín. Khi cơ thể này của lão già tôi đã suy yếu đến mức cả canh cũng không uống được, ông lại ăn nhiệt tình còn cố ý chép miệng. Ông có phải hơi quá đáng rồi không?"

"Tôi là bạn của ông mà..."

Đội trưởng Âu Dương cắt một miếng lớn kèm một chút máu, cho vào miệng, thỏa mãn thở dài.

"Bạn đến nhà, chẳng lẽ ông không nên chiêu đãi sao?"

"Tôi biết bây giờ ông đã yếu đến không đi lại được, nên tôi tự mình chiêu đãi mình thì có gì sai?"

"Hơn nữa, ông đã yếu đến mức có thể chết bất cứ lúc nào, hoặc là bị lực lượng ác ma nuốt chửng và trở thành một con quái vật biến chất. Vậy thì miếng thịt bò bít tết ngon và rượu vang đỏ để trong nhà ông cũng sẽ vô dụng. Tôi không nhân lúc này ăn đi, sau này quá hạn thì sao?"

“…”

Thật lâu sau, ông già mới nhàn nhạt thở dài nhìn hộp thuốc tiêm trên bàn cà phê.

"Chịu đựng quá đau khổ rồi, nhiều lúc tôi không muốn chịu đựng thêm nữa."

Ánh mắt ông ta nhìn đội trưởng Âu Dương có chút oán hận: "Nhưng mỗi lần ông tới, tôi lại bị kích động còn chưa muốn chết."

"Trên thế giới này, không thể chỉ có mấy người hèn hạ các ông sống dai được..."

“…”

"Haha, vậy thì ngoan ngoãn dùng ống tiêm đi."

Đội trưởng Âu Dương nói: "Sống thêm được lúc nào thì hay lúc đó. Tôi còn muốn tới thăm ông nhiều hơn, mắt chọn đồ của ông xưa nay rất được."

"Tôi thì bận lắm, không có thời gian để chọn..."

“…”

Ông già im lặng, đột nhiên nói: "Lẽ nào không phải vì ông thua sạch tiền, không thể chọn lựa sao?"

Đội trưởng Âu Dương: "..."

"Có điều ông yên tâm, tôi thực sự còn chưa muốn chết sớm như vậy."

Ông già trầm giọng nói: "Bởi vì tôi còn muốn xem xem, rốt cuộc thứ đó đang chờ đợi điều gì. Vật phẩm cấm kỵ của ác ma được gọi là di vật của Thần. Cho dù là ở trong tuyến phòng thủ thành phố thứ nhất, cũng đủ để gây ra một trận gió tanh mưa máu. Tùy ý xuất hiện ở bất cứ đâu, đều có thể dễ dàng tạo ra một vương quốc ác ma. Nhưng nó lại ở lại một nơi rách nát như Phế Thiết Thành ngần ấy năm, rốt cuộc là vì điều gì?"

"Di vật của Thần?"

Đội trưởng Âu Dương sửng sốt, đặt ly rượu vang đỏ đang kề sát miệng xuống, nói: "Ông vẫn đang suy nghĩ đến chuyện này?"

"Chúng ta đã cố gắng tìm kiếm nó rất nhiều lần, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của nó. Ngay cả Tổ chức cũng đã từ bỏ điều tra."

“…”

"Trước kia tôi cũng không chắc."

Ông già thấp giọng thở dài, nói: "Nhưng bây giờ tôi quá yếu, lực lượng ác ma đã hoàn toàn ăn mòn thể xác và tinh thần tôi, điều này khiến tôi cực kỳ nhạy cảm với những lời thì thầm của ác ma, vì vậy bây giờ tôi ngược lại có thể nghe thấy lời nói thì thầm của nó."

"Nó vẫn luôn ở đó, hơn nữa, ngày càng sống động hơn..."

“…”

Tâm trạng của ông ta đột nhiên có chút hưng phấn, trong hốc mắt trũng sâu không được ánh nến chiếu rọi lại sáng lên một tia ma mị.

Nhìn chằm chằm vào đội trưởng Âu Dương: "Vật phẩm cấm kỵ của ác ma cấp di vật của Thần sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Trên thế giới này không có thứ gì có thể khiến nó ngủ yên chờ đợi lâu như vậy. Cho nên, nó ở lại đây, nhất định là có mục đích rất đáng sợ..."

"Đừng coi thường nó, cuộc chiến tranh bí mật lần thứ tư cũng có thể do nó kích hoạt..."

“…”

Đội trưởng Âu Dương yên lặng nhìn ông già, tay phải đưa vào trong áo vest chuẩn bị rút súng.

Nhưng phải đến khi ông già ho dữ dội, ông ta mới chắc chắn ông già không có dấu hiệu sa hóa, chỉ đơn thuần là cảm xúc hưng phấn. Thế là, bàn tay cầm con dao ăn không chút dấu vết, chậm rãi cắt một miếng lớn thịt bò đưa vào miệng, không còn chép nữa.

"Ông không cần lo lắng, tôi sẽ canh chừng ở đây."

Ông ta chậm rãi nói: "Mặc dù giáo đoàn lưu lạc hoạt động thường xuyên, số người sùng bái ác ma cũng không hề giảm bớt."

"Tuy nhiên, nhìn chung, mọi thứ đều ổn..."

“…”

Ông già gia đột nhiên có chút nghi hoặc nhìn ông ta: "Chắc chắn không có gì khác thường?"

"Không..."

Đội trưởng Âu Dương đáp lại, đột nhiên lại có vẻ do dự: "Chỉ là gần đây có một người trẻ đến đội..."

Ánh mắt của ông già đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, khí tức âm u lạnh lẽo nổi lên, tựa hồ trở về thời điểm ban đầu lúc người kia tàn sát đẫm máu trên vùng hoang dã.

"Nhưng cậu ta không vấn đề gì."

Đội trưởng Âu Dương lập tức nói: "Xuất thân từ trại huấn luyện chính quy, tiếp nhận kiểm tra đo lường phải nhiều hơn chúng tôi rất nhiều lần."

"Hơn nữa, tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng tôi cũng cảm thấy đây là một..."

"Đội viên tốt, hiền lành nhút nhát, làm việc nghiêm túc tỉ mỉ, văn minh kỷ luật, vần mẫn với công việc..."

"...Cùng lắm cũng chỉ có sở thích trang trí không giống với những người khác lắm."

“…”

Ông già hồi lâu không lên tiếng, nhưng hơi thở dần trở nên nặng nhọc, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Dẫu sao tôi không nhận lời mời của Tổ chức, cho nên bây giờ không thể xen gì vào, ông mới là Đội trưởng Sở trị an Phế Thiết Thành. Nhưng mà Âu Dương, tôi phải nhắc nhở ông, nếu di vật của Thần bắt đầu xuất hiện, Phế Thiết Thành không xảy ra chuyện thì ngược lại mới lạ, bản thân ông nên đề cao cảnh giác..."

"Chúng ta đến từ vùng hoang dã, biết có một số chuyện không nên quá ngây thơ, đặc biệt là..."

"...Tuổi tác ông cũng đã cao."

“…”

Đội trưởng Âu Dương chỉ cau mày, chậm rãi uống cạn ly rượu vang đỏ trong ly.

Cuộc sống thực sự rất tốt đẹp!

Ngày đầu tiên Ngụy Vệ đến báo cáo, anh đã cảm thấy mình đã đến đúng nơi.

Lại trôi qua một tháng đầu, quả thực mình thực sự rất thích nơi này.

Ăn ngon, anh Trư Tử luôn nấu những món ăn ngon tưởng chừng như không quan tâm đến sức khỏe, nhưng lại khiến người ta sẵn sàng sa vào.

Ở một nơi tốt, căn nhà đã được sửa sang hoàn tất theo cách bản thân tưởng tượng.

Các đồng nghiệp cũng đều rất tốt.

Cho dù đó là đội trưởng Âu Dương ngày nào cũng chỉnh đốn mình những chuyện chẳng ra làm sao; hay chú Thương suốt ngày vui tươi hớn hở chẳng giống Hệ quy luật chút nào; hay anh Tiểu Lâm phát thanh viên lúc thường trông giống một chàng trai đẹp trầm tính, nhưng mỗi khi tiếp cận anh ta, nhất định sẽ có một số tin tức được kể ra từ miệng anh ta; hay Diệp Phi Phi xinh đẹp xui xẻo chết được.

Mọi người chung sống đều rất vui vẻ. Một đơn vị thiếu sự cạnh tranh quả nhiên có lợi cho việc vun đắp tình cảm...

Có điều vấn đề duy nhất là ở đây quả thực quá rảnh rỗi.

Ở căn cứ nhỏ bé này, không cần huấn luyện hay đào tạo, thậm chí đọc thêm tài liệu mọi người cũng sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt của những nhân viên cũ của công ty đang nhìn những người mới ra trường cần cù mù quáng ở đó. Dẫn đến sau khi Ngụy Vệ dọn dẹp nhà cửa xong, thực ra cũng chỉ còn lại những việc thường ngày như trực ban và tán gẫu, hoặc đánh bida với chú Thương bị hành đến thổ huyết, hay đi siêu thị mua thức ăn về nấu cơm với anh Trư Tử đại loại vậy.

Diệp Phi Phi không chịu được, bắt đầu đi tuần tra đường phố lần nữa.

Ngụy Vệ nghĩ xem có nên đi cùng cô hay không, nhưng lại bị người trong căn cứ nghiêm khắc ngăn lại.

Họ đã trải qua sự việc lần trước, bây giờ có chút đề phòng hai người Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đi chung với nhau.

Có điều, nhìn thấy ngày nào Ngụy Vệ cũng đến căn cứ đúng giờ đúng giấc, ngoài ăn cơm thì không làm gì khác, quả thực khiến người ta có chút xót xa, do đó chú Thương tốt bụng mang một xấp tài liệu đến cho Ngụy Vệ, bảo anh không việc gì thì phân loại giúp, tìm chút manh mối.

Không phải cậu chán quá sao, vậy thì làm chút việc vặt, vừa hay đang lúc vẫn chưa tìm được Gia tộc Hắc Sơn Dương.

Cả căn cứ chỉ có chút ít công việc này, tất cả đều giao do cậu rồi, đủ chiếu cố người mới đến, đúng không?

Thực lòng mà nói, Ngụy Vệ không phải là người kén chọn.

Nhưng mà, hiện tại anh thật sự không có hứng thú với việc tìm Gia tộc Hắc Sơn Dương.

Nhưng trước mắt quả thực không có thứ gì khác để làm. Chuyện nghiêm chỉnh duy nhất trong toàn bộ căn cứ Phế Thiết Thành, có thể chính là công việc phân công đến Sở cảnh vệ túc trực từ thứ Hai đến thứ Sáu. Nhưng hiện tại trong năm ngày này, đều có nhân viên chính thức trong đội thay phiên, hai thực tập sinh Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi vẫn chưa có quyền hạn đến sở cảnh vệ làm cố vấn uống cà phê.

Vì vậy, Ngụy Vệ vô cùng buồn chán cũng chỉ đành ôm đống tài liệu nghi ngờ có liên quan đến Gia tộc Hắc Sơn Dương mỗi ngày đến phát buồn ngủ.

Thái độ làm việc này đã khiến mọi người trong căn cứ xúc động.

Đúng là một chàng trai tốt...

Buồn ngủ đến vậy cũng không về nhà để ngủ...

Ngụy Vệ vừa cùng anh Trư Tử ăn trưa và rửa bát xong ở căn cứ, định tìm chỗ chợp mắt một lát. Nhưng bất thình lình, bên cạnh vang lên tiếng giày cao gót giẫm lên cầu thang gỗ. Chị Lucky đã thay một bộ đồ vải lanh mỏng, đeo một đôi bông tai kim cương chói lọi, bước trên một đôi giày cao gót cao ít nhất mười phân, để lộ mắt cá chân mảnh mai và mềm mại.

Thong thả bước xuống lầu và nói với Ngụy Vệ: "Tiểu Ngụy, biểu hiện trong thời gian này của cậu rất tốt, hôm nay đi cùng tôi."

"Chị gái đưa cậu đi dạo trung tâm mua sắm."

“…”

"Đi dạo trung tâm mua sắm?"

Ngụy Vệ có vẻ ngạc nhiên nhìn chị Lucky, chỉ thấy chị ta cười tủm tỉm nhìn mình:

"Cậu đã quên tôi đã hứa với gì với cậu rồi à?"

“…”

Ngụy Vệ chớp chớp mắt, chợt nhớ đến món quà mà chị Lucky đã nhắc đến khi lần đầu gặp mặt mình.

Vậy mà lại không phải nói chơi, thực sự muốn tặng thật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK