Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xào xào..."

Khi Diệp Phi Phi nhảy vào qua cửa sổ, công nhân đó cũng chợt phản ứng lại. Anh ta hiển nhiên không ngờ cảnh sát tới nhanh như vậy, càng kinh ngạc vì sao "Thần" trong đầu không có cảnh báo trước như trước, nhưng anh ta vẫn phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Anh ta thô bạo ném bình sữa trên tay, chộp lấy chiếc đinh bạc dài đang nằm ngang bên cạnh, đặt lên người đứa bé.

"Làm sao các người đến nhanh như vậy?"

"Đừng bắn, nếu không tôi sẽ đâm chết nó ngay bây giờ!"

“…”

"Đứng yên, anh không nên kích động..."

Diệp Phi Phi cũng sửng sốt, lập tức bỏ qua những vấn đề khác, quay người chĩa súng về phía công nhân.

"Bỏ đinh xuống, đừng làm hại đứa bé..."

“…”

"Là cô không nên động..."

Công nhân quặng mỏ trẻ hét lên bằng một giọng tối tăm.

Đinh sắt trong tay anh ta cắm chặt vào vị trí ngực đứa bé, đã hơi cắm vào trong quần áo.

Đồng thời, cơ thể nhanh chóng tới gần góc tường, ngồi xổm nửa người xuống để giảm bớt không gian bị nhắm.

Lại hơi nâng đứa bé trên tay lên, che nửa khuôn mặt mình.

Điều này nhằm tránh việc đối phương bất ngờ bắn vào đầu mình, khiến mình chết ngay lập tức.

"Tôi sẽ có thể ở cạnh cô ấy sớm thôi..."

Trong giọng nói của anh ta có sự tức giận méo mó và không cam lòng: "Tại sao các người cứ phải đến đây vào lúc này?"

“…”

"Bình tĩnh, anh không nên cuống lên..."

Nhìn thấy công nhân quặng mỏ căng thẳng, Diệp Phi Phi cũng hít sâu một hơi, buông súng trong tay xuống, móc trên ngón cái.

Được huấn luyện chuyên nghiệp, cô biết tầm quan trọng của việc trấn an tâm trạng của đối phương vào lúc này, vì vậy cô cố gắng hết sức giữ bình tĩnh và nhẹ nhàng khuyên nhủ công nhân quặng mỏ đó: "Bây giờ vẫn còn kịp, anh giao đứa bé cho chúng tôi, nhân lúc vẫn chưa mắc phải sai lầm lớn, theo chúng tôi trở về..."

"Không kịp nữa rồi..."

Hai mắt của công nhân quặng mỏ lộ ra bên trên tã lót của đứa bé, vừa căm giận lại không cam lòng. Anh ta nhìn chằm chằm thi thể người phụ nữ mặc váy cưới nằm trên sô pha phía sau Diệp Phi Phi, thở hổn hển nói: "Cô ấy đã chết rồi, tôi từng có lần tuyệt vọng đến mức muốn tự tử, nhưng mà, nhưng mà Thần đã nghe thấy lời khẩn cầu của tôi, ngài đã ban cho tôi một khảo nghiệm, ban cho tôi một cơ hội để được ở bên cô ấy..."

"Tôi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, đưa cô ấy từ trong chỗ chết trở về, lập tức đưa cô ấy rời khỏi đây..."

"Nhưng các người, các người sao lại đến nhanh như vậy?"

“…”

Vừa nói, tay cầm chiếc đinh bạc càng dùng sức hơn.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

"Đợi đã..."

Diệp Phi Phi hét lên, gắng sức trấn an, quay đầu nhìn lại xác chết người phụ nữ mặc váy cưới xanh xao trên ghế sô pha, cố gắng giữ cho sắc mặt mình không thay đổi và cảm xúc ổn định, ôn hòa nói: "Đối với tình cảm của cô ấy, anh… anh và cô ấy là mối quan hệ thế nào?"

Cô từng xem qua tin tức về việc chôn cất thiếu nữ mặc váy cưới này.

Nhờ vào trí nhớ tuyệt vời, nói chung cô vẫn nhớ các báo cáo về thiếu nữ mặc váy cưới này.

Nhưng điều này lại khiến cô càng cảm thấy kỳ lạ. Không phải thiếu nữ mặc váy cưới này trước khi chết đã có chồng sắp cưới rồi sao?

Chẳng lẽ nói, chuyện này còn dính líu đến một số bí mật mà bản thân không biết?

"Không..."

Mà trước câu hỏi thăm dò bất chợt của Diệp Phi Phi, công nhân quặng mỏ dường như bị động chạm gì đó.

Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, có vẻ tự hào nói: "Cô ấy không biết tôi."

"Đây..."

Diệp Phi Phi nhất thời sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là câu trả lời này.

"Làm sao tôi có thể quen cô ấy chứ?"

"Cô ấy xinh đẹp như vậy, nhưng cũng cao quý như vậy."

Mà trước sự bối rối của Diệp Phi, vẻ mặt của công nhân quặng mỏ dần dịu lại, anh ta tỏ ra rất tự tin, trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ tự hào: "Khi cô ấy còn sống, tôi thậm chí chưa từng nói chuyện với cô ấy, tôi thậm chí còn không dám đến gần cô ấy, vì tôi không muốn cô ấy ngửi thấy mùi mồ hôi trên người tôi, cũng lo rằng sẽ nhìn thấy ánh mắt kinh tởm của cô ấy..."

"Tôi cũng hiểu, tôi biết."

"Cô ấy vốn không thuộc về người như tôi, cô ấy thuộc về người ở địa vị cao hơn, thuộc về người giàu có."

"Nhưng mà, bây giờ thì khác, cô ấy đã chết."

"Những người giàu có đó đã ném cô ấy vào nghĩa địa, chỉ cho cô ấy một chiếc váy cưới và một vài bó hoa tươi."

"Nếu đã vậy, vậy có phải nên đến phiên tôi rồi không?"

"Lúc còn sống tôi không xứng với cô ấy, lẽ nào sau khi chết rồi tôi vẫn không xứng với cô ấy nữa sao?"

"Chỉ có tôi là sẵn lòng đối tốt với cô ấy sau khi chết..."

“…”

"Đây..."

Những lời nói bất ngờ của đối phương, khiến tam quan của Diệp Phi Phi đều bị đả kích mạnh.

Thậm chí không thể phản ứng lại trong một lúc.

Ngay trước khi lao vào, cô không hề nghĩ tới thi thể bị đánh cắp sẽ được tìm thấy ở đây, càng không ngờ rằng mọi chuyện công nhân quặng mỏ này làm là vì cô gái mặc váy cưới chôn cất khiến tất cả mọi người trong thành phố đều xót xa này.

Logic của anh ta là gì...

Lúc còn sống không dám trèo cao, chết đi lại muốn chiếm làm của riêng.

Ý nghĩ điên rồ như vậy của anh tay đến từ đâu vậy?

Mà công nhân quặng mỏ đó rõ ràng không thèm để ý liệu Diệp Phi Phi có hiểu những gì mình nói hay không, có sẽ cảm động bởi sự si tình của mình hay không. Anh ta chỉ cảm thấy tự hào và kiêu hãnh trong lời kể lể này, mà loại tự hào này lại giúp anh ta củng cố ý chí của mình.

Vì vậy, anh ta hít một hơi thật sâu, tay cầm tay chiếc đinh bạc lại nhích tới gần lồng ngực của đứa bé vài phân.

"Chỉ có tôi đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ cảm động..."

"Thần đã hứa với tôi trong một giấc mơ rằng chỉ cần tôi làm như lời ngài nói, ngài sẽ giúp tôi đưa cô ấy từ cõi chết trở về..."

"Đến khi đó, hai chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau, bên nhau mãi mãi..."

"Mà bây giờ, đã đến lúc biến điều ước của tôi thành hiện thực..."

“…”

"Dừng lại, dừng lại..."

Diệp Phi Phi hiện tại đã hoàn toàn rối rắm về mặt logic, loại chuyện này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô.

Ngay cả khi được huấn luyện chuyên nghiệp, cô ấy cũng không biết làm thế nào để đáp lại một phản ứng có chủ đích.

Nhưng cô để ý đến sự kích động trong cảm xúc của đối phương, vô thức siết chặt khẩu súng trong tay, nhưng cô không biết có nên nổ súng vào lúc này hay không, tuy bản thân đã tập bắn nhưng thực tế thì chưa bắn ai bao giờ, không dám đảm bảo độ chính xác trong tình huống căng thẳng như thế này.

Đối phương dùng đứa bé che nửa khuôn mặt, bản thân không chắc rằng sẽ bắn trúng vào đầu anh ta.

Mà bắn vào các bộ phận khác của anh ta, lại không thể đảm bảo rằng anh ta sẽ có dư sức làm hại đứa bé.

Hoặc khi ngã xuống, làm chiếc đinh bạc cắm vào người đứa bé.

"Thật là cảm động..."

Ngay thời khắc nguy cấp này, đột nhiên có giọng nói hơi buồn tẻ vang lên.

Không chỉ Diệp Phi Phi hơi sững sờ, trong lòng sinh ra chút hy vọng, ngay cả công nhân quặng mỏ cũng kinh ngạc.

Giọng nói mơ hồ và buồn tẻ này dường như vang vọng cả căn nhà, anh ta nhất thời không phân rõ nó phát ra từ đâu, trong khi Diệp Phi Phi vẫn đang chĩa súng vào mình, khiến anh ta phải quan sát trái phải, không dám di chuyển quá xa.

Nhưng trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ...

"Khi cô ấy còn sống, anh tự ti mặc cảm, không dám tới gần..."

"Nhưng sau khi cô ấy chết đi, anh lại sinh ra ý nghĩ muốn chiếm giữ cô ấy?"

“…”

Ngụy Vệ lúc này đang chậm rãi đi tới bên hông nhà bê tông, thừa lúc Diệp Phi Phi xông vào phòng đối kháng với công nhân quặng mỏ, anh đã xác định vị trí của công nhân quặng mỏ, sau đó đối mặt với bức tường bê tông màu xám, lấy súng lục đen ra, chậm rãi nạp đạn.

"Tình cảm quả thực khiến người ta khá cảm động, nhưng anh có một vấn đề đó người anh em..."

Anh nói chậm rãi, nhắm họng súng vào bức tường bê tông bên ngoài, điều chỉnh họng súng một cách chính xác và chậm rãi.

Âm thanh xuyên qua bức tường bê tông truyền vào tai của công nhân quặng mỏ trong phòng, ngay cả anh ta cũng không khỏi hơi giật mình.

Vô thức thức muốn nghe đáp án phía sau.

Đúng lúc này, Ngụy Vệ đang ở bên ngoài căn nhà bê tông đột nhiên bóp cò.

"Pằng!"

Viên đạn gào thét bắn ra với uy lực cực mạnh, lập tức xuyên thủng bức tường bê tông dày.

Với phần lớn động năng đã bị cắt giảm bởi bức tường bê tông, tiếp tục tiến về phía trước và chui thẳng vào phía sau đầu của công nhân quặng mỏ.

Công nhân quặng mỏ sững sờ trong giây lát, hai mắt nhanh chóng ứ máu.

Đứng ở góc độ của Diệp Phi Phi, cô không thấy được cảnh viên đạn được bắn vào đầu của công nhân quặng mỏ.

Mà uy lực của viên đạn đã bị cắt giảm bởi bức tường bê tông, càng không đủ xuyên qua đầu công nhân quặng mỏ và lao ra phía trước.

Vì vậy, chỉ sau khi nghe thấy một tiếng súng chói tai, Diệp Phi Phi mới bất chợt nhìn thấy thân thể công nhân quặng mỏ cứng đờ, hai mắt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ máu, tay phải cầm đinh bạc dài muốn quơ lên, nhưng lại đông cứng trên không trung, hoàn toàn không nghe theo sai bảo.

Cho dù không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy vẫn thể hiện tố chất chuyên nghiệp của mình.

Vào lúc cánh tay của công nhân quặng mỏ hơi lỏng ra và đứa bé sắp rơi khỏi cánh tay anh ta, Diệp Phi Phi đã vọt nhanh tới.

Hai tay bế lấy đứa bé, sau đó lật ngược người, tiếp đất bằng lưng mình rồi nhanh chóng lăn rời đi.

"Anh đây gọi là yêu đơn phương, không phải là tình yêu đâu, anh bạn à..."

Ngụy Vệ từ cửa chính bên cạnh đi vào, tay vẫn đang cầm súng, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của công nhân quặng mỏ mà nói.

Làm người phải lịch sự, đừng chỉ nói nửa vời, ngay cả khi đối phương đã chết.

"Anh Tiểu Ngụy..."

Diệp Phi Phi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cẩn thận bế đứa bé, vụng về lắc lên xuống, dỗ dành đứa bé đang khóc vì bị dọa sợ.

Đồng thời ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngụy Vệ, kinh ngạc thậm chí là cảm kích.

"Đừng bé đứa nhỏ như vậy, phải giữ đầu nó."

Ngụy Vệ nhìn đứa bé trong tay cô, cười nói: "Cô lấy chút gì đó cho nó gặm, nó sẽ không khóc nữa."

Diệp Phi Phi nhất thời sửng sốt: "Cái gì?"

Ngụy Vệ liếc nhìn Diệp Phi Phi, cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Gì cũng được."

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà này, quang sát bài trí xung quanh, thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, vẫn chưa kết thúc."

"Vẫn chưa kết thúc?"

Đưa ngón tay út vào miệng đứa bé cho nó mút, Diệp Phi Phi bối rối ngẩng đầu lên.

Đứa bé đã được cứu, công nhân cũng đã chết, vậy còn gì nữa?

"Hì hì..."

Ngay khi Diệp Phi Phi đang nghĩ vậy, phía sau cô, một giọng cười lạnh lùng mà the thé đột nhiên vang lên.

Công nhân quặng mỏ vừa chết, tiếng khóc lớn của đứa bé cũng mới ngừng, đó là lúc yên tĩnh nhất trong căn nhà bê tông sau tiếng ồn ào, tiếng cười lạnh lùng này đột nhiên vang lên, trong phút chốc, khiến người ta có cảm giác tinh thần vừa dịu lại bị kéo căng.

Diệp Phi Phi chợt quay đầu lại và nhìn thấy xác người phụ nữ mặc váy cưới trên ghế sô pha.

Khuôn mặt xanh mét của cô ấy hướng lên trần nhà, cứng đờ và ngớ ra, nhưng bây giờ lại đang mỉm cười từng chút một.

"Anh Tiểu Ngụy..."

Diệp Phi Phi sợ hãi cả người run lên, vô thức quay đầu nhìn về phía Ngụy Vệ, muốn đạt được chút an ủi trong cảnh tượng cực kỳ kỳ quái này.

Sau đó cô liền nhìn thấy, trên mặt Ngụy Vệ cũng đang dần nở nụ cười.

Cười vui hơn cả đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK