Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô thật sự biết?"

Nghe được lời của Diệp Phi Phi, hai mắt Ngụy Vệ không khỏi sáng lên.

Cô thực tập sinh nhỏ bé này đã sợ hãi và ngất xỉu khi lần đầu tiên nhìn thấy mình, điều này chứng tỏ lần đầu tiên nhìn thấy mình, cô ấy đã nhận ra mình đã rất khác so với vẻ ngoài trước đây, mà ngay cả lão hồ ly như đội trưởng Âu Dương cũng không làm được điểm này. Lại thêm những bình luận của những người khác về thực tập sinh nhỏ bé này, khiến Ngụy Vệ cảm thấy có chút mong đợi trong lòng...

Thành thật mà nói, khi hỏi ra câu hỏi này, anh cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng, nhưng không ngờ lại có bất ngờ.

"Khi mới tới sở, đội trưởng muốn đào tạo tôi trở thành thư ký của anh ấy..."

Nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của Ngụy Vệ, Diệp Phi Phi biện giải có chút thiếu tự tin: "Cho nên lúc đó anh ấy giao tất cả tài liệu và vụ án cần chỉnh lý vào tay tôi. Tôi vừa phân loại vừa xem... Hệt như câu chuyện ma, thực sự rất kích thích... Tiếc là sau đó phòng hồ sơ xảy ra hỏa hoạn, điện bị cắt hai lần, anh ấy không dám để tôi chạm vào những tư liệu đó nữa..."

Những lời này nhất thời khiến trong lòng Ngụy Vệ khẽ dao động, anh nói: "Điều này có nghĩa là cô đã xem rất nhiều tài liệu?"

"Xem thì nhiều thật."

Diệp Phi Phi nói: "Nhưng không nhớ được nhiều."

Ngụy Vệ lập tức nói: "Bao nhiêu?"

"Khó nói lắm, rất nhiều tài liệu tôi cũng chỉ xem qua một lần..."

Diệp Phi Phi cố gắng suy nghĩ một chút, nói: "Đầu óc tôi rất đần, nhiều lắm cũng chỉ nhớ được bảy tám phần thôi."

“…”

Ngụy Vệ nhất thời không biết cô bé thực tập này ngốc thật hay giả ngốc, trầm lặng một lúc, mới nói: "Đủ rồi."

Lúc nói, nhìn Diệp Phi Phi có chút tán thưởng, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.

Diệp Phi Phi phản ứng lại, vội vàng hạ giọng nói: "Những điều anh phân tích vừa rồi, tôi nghe cũng không hiểu lắm, nhưng ngược lại tôi biết, trước đây quả thực có một nhóm nhân viên thần chức của Giáo hội Mười hai vị Thần bị hủy bỏ thân phận. Trong đó có không ít người, nghe nói đều qua lại với một số tổ chức bí ẩn, chẳng hạn như Xã đoàn 3A, Đoàn Khô Lâu Bùng Nổ, Câu lạc bộ Vận Mệnh Ách Bích, Hội coi mắt offline Hoa Hồng Đỏ, v.v."

"Phải rồi, còn có Viên què của nhà máy thịt sống ở phía nam thành phố, là người môi giới tình báo ngầm."

"Trước đây lúc ăn cơm tôi nghe chú Thương từng nhắc tới, nghe nói anh ta không chỉ thường xuyên nắm được thông tin chính về một số sự kiện siêu nhiên hoặc các mối đe dọa xuất hiện trong thành phố, mà ngay cả khuynh hướng của một số thế lực lang thang và các bộ tộc ác ma bên ngoài thành phố cũng nắm rất rõ ràng.…”

"Đôi khi, ngay cả anh ấy cũng phải đến chỗ Viên què để mua thông tin tình báo..."

“…”

"Viên què?"

Ngụy Vệ nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi im lặng một lúc, anh mới đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm và nói với Diệp Phi Phi: "Bạn học Tiểu Diệp..."

Diệp Phi Phi sửng sốt: "Hả?"

Ngụy Vệ chân thành khen ngợi: "Cô thật sự rất lợi hại..."

"Gì?"

Diệp Phi Phi nghe vậy đỏ mặt: "Tới lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người khen tôi như vậy..."

Trên đường đi, Diệp Phi Phi cố gắng khơi gợi trí nhớ, lấy ra thông tin về Viên què.

Tên thật: Viên Thành

Tuổi: 45

Danh tính: Từng là một trong những cha xứ áo đen của Giáo hội Mười hai vị Thần, khá có tiếng tăm ở địa phương, nhưng sau khi bị Giáo hội Mười hai vị Thần cấm chỉ, đại đa số nhân viên thần chức đảm nhiệm chứ vụ trong đó đều bị buộc phải rời khỏi giáo hội. Một số được Tổ chức thu nạp như một người siêu phàm, một số thoát khỏi các rào cản và thiết lập các giáo đoàn lang thang trong vùng hoang dã. Cũng có một bộ phận nhỏ ở lại giáo hội, cam nguyện cung phụng tượng thần Vô Diện. Số lượng hơn, thì trở lại xã hội.

Vị cha xứ Viên này thuộc loại cuối cùng.

Tuy nhiên, sau khi trở lại thân phận người thường, hắn đã dây dựng nên sự nghiệp ngoài dự đoán của mọi người. Từ một cha xứ từng hầu hạ Thần tử vong và ít ham muốn, chớp mắt trở thành giám đốc một nhà máy sản xuất thịt sống lớn ở Phế Thiết Thành, làm công việc bán mạng sống.

Không ai có thể nói gì về điều này, một công nhân bị thôi việc lại làm một việc khác là chuyện rất bình thường.

Trở thành một nhà môi giới thông tin tình báo cũng là sử dụng các nguồn lực và kinh nghiệm trước đây để tiếp tục tỏa sáng cho xã hội này...

Ngụy Vệ dấy lên một cảm giác mong đợi mạnh mẽ đối với điều này.

Đội trưởng bảo mình tìm hiểu qua tình hình xung quanh, vậy mình trực tiếp đến tìm một nhân sĩ chuyên nghiệp, cũng không tính là không tuân theo lệnh, đúng không?

Ngụy Vệ lái xe chở Diệp Phi Phi đến nhà máy sản xuất thịt sống này, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc.

Xét về diện tích nhà máy có quy mô lớn và công việc bận rộn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được chủ nhân của nó từng làm những công việc gì trước đây.

Trong khu vực rộng lớn của nhà máy được xây lên một vòng thành xi măng lớn, bên trong là chuồng nuôi lợn, cừu, gà béo ú. Bước vào nhà máy, có thể thấy hoạt động giết mổ thủ công và cơ giới hóa đồng thời tồn tại. Một số chặt gà, vịt, từng con một. Cũng có số mang lợn béo đã bị giật giết ngay sau khi ném lên cân điện sau đó treo ngược trên móc sắt, vận chuyển thành từng hàng vào những chiếc máy cưa điện đan xen.

Có khoảng mười mấy công nhân, tất cả đều là những thanh niên khỏe mạnh, trên cánh tay xăm đầy hình xăm nghiêng vẹo.

Người thì xăm hình hổ, người thì xăm chữ "yêu" màu xanh, một số lại xăm các ký tự như "Anh + trái tim đỏ + Thiến Thiến" gì gì đó.

"Chào mọi người, tôi muốn tìm ông chủ Viên. Anh ấy có ở đây không?"

Ngụy Vệ dẫn theo Diệp Phi Phi đi vào nhà máy, cười cất giọng hỏi mấy công nhân đang bận rộn.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đang bận việc đều dừng tay lại, nhìn về phía Ngụy Vệ bằng ánh mắt thờ ơ và u ám. Không người nào đáp lại, chỉ có người một bên nhìn chằm chằm Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đi vào, một bên cầm dao chậm rãi cắt cổ gà sống.

"Ai đang tìm ông chủ Viên?"

Bên trong có giọng nói vang lên.

Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một người đang ngồi phía bên trong cùng của nhà máy, dựa vào tường sau bàn.

Đèn trong nhà máy rất mờ, đặc biệt là bên cạnh chiếc bàn này, một ngọn đèn cũng không có.

Ngay cả vào ban ngày, cũng có vẻ cực kỳ tối tăm.

Người này hoàn toàn chìm trong bóng tối, hai chân gác lên bàn, một bên chân có khảm một chiếc kiềng bằng kim loại.

Ngay cả khi đang nói chuyện, hắn cũng không đứng dậy, chỉ thấy tàn thuốc đỏ lúc sáng lúc tối trong bóng tối.

"Anh chính là ông chủ Viên, phải không?"

Ngụy Vệ lập tức nở nụ cười, chủ động tiến lên nói: "Đội trưởng Âu Dương bảo tôi tới, tìm anh hỏi thăm chút chuyện."

"Đứng đó."

Người phía sau bàn đột nhiên lên tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Cút trở về, tôi không muốn giao dịch với các người nữa. Hơn nữa, cậu nên quay về nói lại với Âu Dương, rằng cho dù muốn tìm tôi bàn chuyện làm ăn, cũng phải kêu lão Thương tới, tôi sẽ không nói chuyện với một thằng nhóc lông còn mọc chưa đủ."

"Cái này…"

Ngụy Vệ hơi khựng lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Nhà máy chẳng biết từ lúc nào đã trở nên yên lặng như tờ.

Khuôn mặt hờ hững của các công nhân, có một số trở nên hung tợn, từ từ xách con dao dính máu trong tay đứng dậy.

Áp lực vô hình này khiến Diệp Phi Phi cảm thấy hơi căng thẳng, bất giác dựa sát vào Ngụy Vệ, bàn tay đã chạm vào eo.

"Đừng hoảng."

Ngụy Vệ ấn bàn tay cô nói: "Làm người phải có lễ độ, sao có thể tùy tiện rút súng chứ?"

Diệp Phi Phi liếc nhìn nụ cười trên mặt anh, vẻ hoảng sợ không dễ tan đi như vậy, nhưng vẫn buông tay rút súng ra.

"Hehe, chú Viên, quy củ cháu hiểu."

Ngụy Vệ lại nở nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn đổi cả cách xưng hô.

Cười nói với ông chủ Viên đang ngồi sau bàn: "Sở dĩ bảo cháu đến, là vì chú Thương lúc này thực sự không thể đi được. Hơn nữa cháu là người mới, đội trưởng Âu Dương cũng nói là nên để cháu đi làm quen một chút với những người không được đắc tội trong thành phố của chúng ta…"

"À, ở đây không tiện lắm. Hay là chúng ta vào trong nói chuyện?"

“…”

Trong khi nói, anh theo bản năng véo túi đang căng phồng của mình.

Tàn thuốc sau bàn đã lâu không còn sáng lên. Trong bóng tối, dường như có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm Ngụy Vệ.

Không khí trong cả nhà máy thịt như đông cứng lại.

Chỉ có một mùi máu tanh nồng đang không ngừng chui vào mũi người ta do áp suất không khí.

"Vậy cậu vào đi."

Không biết im lặng bao lâu, người ngồi sau bàn đột nhiên nói: "Tôi cũng muốn biết, tại sao Âu Dương lại dám để thằng nhóc như cậu tới đây."

Theo lời hắn, bầu không khí u uất trong nhà máy bỗng chốc tan biến.

Các công nhân lần lượt lặng lẽ ngồi xuống và tiếp tục xử lý những sinh mạng trong tầm tay một cách chậm rãi và không tiếng động.

Trên mặt Ngụy Vệ nhất thời tràn đầy ý cười: "Vâng, vâng."

Sau đó quay người nói với Diệp Phi Phi: "Cô đợi ở đây, tuyệt đối đừng gây chuyện."

Da thịt căng thẳng của Diệp Phi Phi như thắt lại, âm thầm gật đầu với Ngụy Vệ, còn chớp chớp mắt.

Ra hiệu anh có chuyện gì thì lập tức gửi tín hiệu cho mình.

Ngụy Vệ không chú đến ám hiệu của cô, chắp hai tay cười nói với các công nhân xung quanh:

"Các anh em thứ lỗi, mọi người cứ tiếp tục công việc của mọi người."

Vừa nói vừa đi về phía nhà máy mà không hề đề phòng gì, chỉ thấy Viên què ở phía sau bàn đã đứng dậy.

Nhìn từ phía sau, hắn là một người đàn ông thấp bé, nhưng lại rất cường tráng.

Mái tóc để rối bù như ổ gà, trên người còn đeo một chiếc tạp dề nhựa dính máu.

Mới chỉ đầu xuân, đã có thể nhìn thấy vài con ruồi như đậu đen, không ngừng bay vờn quanh hắn.

Hắn thậm chí cũng không thèm quay đầu nhìn lại Ngụy Vệ, chỉ chống cây gậy kim loại nặng nề bước vào phòng bên trong.

Giơ tay nhấn một công tắc, một cánh cửa sắt nặng nề mở ra trước mặt.

Viên què nắm chặt cây gậy kim loại trong tay, quay đầu liếc nhìn Ngụy Vệ, không cười gật đầu:

"Vào theo tôi!"

“…”

Cũng đến lúc này, Ngụy Vệ mới nhìn rõ mặt hắn.

Chỉ thấy gò má hắn gầy nhom, râu ria để xồm xoàm, mắt đỏ sẫm khác người.

Các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là tướng mạo của người bình thường, nhưng lại lộ ra vẻ méo mó và thô bạo.

Đây là một loại khí chất vặn vẹo mà sau một thời gian dài kìm nén và nội tâm thù hằn mới có thể bồi đắp nên.

Ngụy Vệ dường như bị hắn làm cho sợ hãi, cổ hơi co rụt lại, gật gật đầu.

Viên què chống gậy, khập khễnh bước vào căn phòng sau cánh cửa kim loại, Ngụy Vệ đi theo hắn vào trong. Cũng không thấy Viên què ấn nút gì, cánh cửa kim loại sau lưng đã đóng lại lặng yên không tiếng động, hoàn toàn nhốt anh vào trong đó.

"Khà khà, cậu rất bạo gan đấy."

Viên què đi đến chiếc ghế sô pha đối diện với cánh cửa kim loại, giọng khàn khàn: "Ngay cả lão Thương lúc đó cũng không dám trực tiếp theo vào cùng tôi..."

"Thế sao?"

Ngụy Vệ cười đáp, từ sau lưng lấy ra một cây súng ngắn màu đen, hung hãn đập vào sau ót Viên què.

Cú đánh này đủ mạnh khiến Viên què ngã về phía trước gần như một khúc gỗ.

Tuy nhiên, Ngụy Vệ đã di chuyển rất nhanh, tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Viên què, nhấc chân lên và đá chiếc gậy kim loại trong tay hắn lên ghế sô pha, đồng thời tay trái tiện thể ấn xuống, trực tiếp ấn đầu Viên què áp vào bức tường lát gạch.

Họng súng chĩa thẳng vào sau ót hắn, lễ phép cười nói: "Chú Viên, tôi có một chút vấn đề muốn xin chú chỉ bảo."

"Nếu không nói, tôi sẽ bắn bể đầu chú..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK