"A lô, tôi là chú Thương, đã đến vị trí chỉ định."
"Tiểu Lâm, đến vị trí chỉ định."
"Lucky, đã đến."
"Báo cáo Đội trưởng, tôi là Ngụy Vệ, đã đến vị trí chỉ định!"
"..."
Thỉnh thoảng, tiếng báo cáo của các thành viên trong đội từ ống nghe truyền đến, Ngụy Vệ cũng nhiệt tình tham gia.
Trước khi trời tối, mỗi người họ đã đến hai ngã tư bên ngoài phố đi bộ trong ô phố 5 của Phế Thiết Thành. Tìm một vị trí trống dưới biển cấm đỗ xe họ dừng lại, quan sát đám đông và cửa hàng xung quanh. Họ ngửi thấy mùi sinh hoạt nồng nặc xộc vào mũi, lần theo mùi hương thì thấy ở góc phố phía xa có một xe hàng nhỏ bán mì xào, buôn bán khá đắt khách.
Nhưng nghĩ đến mình đang làm việc, tạm thời không thể tránh khỏi sự cám dỗ chết tiệt này.
"Nhận được."
Câu trả lời của đội trưởng vang lên trên máy liên lạc: "Chú ý vị trí của Phi Phi, phải bảo đảm có ít nhất hai cặp mắt cùng nhìn về cô ấy."
"Rõ."
"Hiểu."
"Biết rồi."
"Nhận được, Đội trưởng!"
"..."
"Tiểu Ngụy đừng nói lớn như vậy nữa, chỗ chúng ta nhỏ, cậu thả lỏng một chút."
Đội trưởng Âu Dương nói: "Phi Phi bây giờ hẳn cũng đã đến vị trí, hãy xem cô ấy đang làm gì."
"Báo cáo Đội trưởng, cô ấy đang ăn kem que..."
Chú Thương dõng dạc đáp lại: "Con nhỏ nhà người ta chẳng thèm đoái hoài gì đến vóc dáng, lúc này đã là cây thứ ba rồi."
Đội trưởng Âu Dương: "Ài..."
...
...
"Haizz..."
Tâm trạng Diệp Phi Phi cực kỳ không tốt, cầm que kem thở dài.
Mới sáng sớm đến căn cứ đã thấy mọi người trong đội vội vã rời đi, vừa nhìn là biết có nhiệm vụ, nhưng chẳng có chút ý gọi mình, trong lòng ít nhiều có chút tủi thân, đợi một lát muốn đợi thực tập sinh còn lại tới, thảo luận một chút với anh, nhưng không ngờ Ngụy Vệ cũng không tới đội, nghĩ chắc là đã được gọi thẳng tới hiện trường.
Cảm thấy chạnh lòng, tuần tra đường phố cũng không còn hăng say, nên mua kem que ngồi ven đường thẫn thờ nhìn người qua lại.
Không ngờ đang lúc tâm trạng u ám thì chú Thương nghiêm túc gọi điện tới.
Nói có nhiệm vụ giao cho mình.
Mình lúc đó lập tức mừng rỡ như điên, không để ý đến ánh mắt của người qua đường, lập tức đứng dậy đáp: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau đó cô được cử đến ô phố 5 tiếp tục tuần tra đường phố.
Ý đồ gì đây?
Một cuộc điện thoại trịnh trọng như vậy gọi đến mình, vậy mà chỉ là đổi địa điểm tuần tra?
Vấn đề là, sau khi đến đây lâu như vậy, tôi thậm chí còn không thấy bóng dáng của họ.
Làm cái quái gì đây?
Mình đã bí mật giải quyết một vụ án lớn nhưng lại điều mình tới lui, rèn luyện sức khỏe sao?
Gọi tới lại không nghe máy.
Thấy trời sắp tối, càng nghĩ càng tức, bảo mình đi tuần tra đường phố thì thôi đi, hôm nay còn phải tăng ca...
Vừa tức giận lại mua mấy que kem, đắt tiền.
...
...
"Phi Phi có vấn đề gì không?"
"Không."
"Có gì bất thường không?"
"Không."
"..."
Trong máy liên lạc, mỗi năm phút lại vang lên một câu hỏi và câu trả lời theo thường lệ.
Ngụy Vệ ngồi trong xe jeep, hai chân bắt chéo trên vô lăng, uể oải hút thuốc, thỉnh thoảng cũng giành trả lời một lần.
Bên cạnh gương chiếu hậu, treo một mặt dây chuyền đầu người bằng lông tơ.
Nhưng thứ này đang ở trạng thái ngủ đông, nhắm chặt mắt và miệng, thỉnh thoảng bị gió thổi lắc lư đôi ba lần.
Ngụy Vệ rất kiên nhẫn chờ đợi, uể oải đảo qua đám người bên đường, chỉ thấy đằng xa xa càng ngày càng có nhiều người ra ngoài tiêu khiển về đêm, chen chúc ba tầng bảy lớp trong quán mì xào trên phố, mùi cháy sém của trứng và xúc xích từ xa bay tới như lời thì thầm của ác ma, xộc vào lỗ mũi anh, dấy lên cơn đói bụng như thiêu đốt trong dạ dày, cảm giác có chút bồn chồn.
Nhịn xuống, đây là công việc, không đúng, nghiêm trọng hơn công việc, chấp hành nhiệm vụ.
Ngụy Vệ tự nhủ trong lòng, cố hết sức không nhìn thứ quyến rũ đó.
Cùng lúc đó, đội trưởng Âu Dương đã bước vào phòng gội đầu ở ven đường, nghiêm túc và bình tĩnh:
"Gội thế nào đây?"
"Chính quy?"
"Chính quy thì tôi vào làm gì?"
"Vậy mới phải chứ..."
"..."
Tiểu Lâm thong thả đi dạo trong chợ đêm, thu hút sự chú ý của vô số ánh mắt đàn ông.
Chị Lucky ngồi trên đầu chiếc xe thể thao màu xanh đậm, trong tay bưng một ly cocktail có cắm chiếc ô giấy nhỏ bên trên.
"Chủ quán, thêm mười miếng thịt dê nữa..."
Chú Thương ngồi trước quầy ăn vặt, đã uống hết ba chai.
...
...
Lúc mới lên đèn, dòng người sôi nổi đến cực điểm, khắp nơi đều là khói lửa nhân gian.
Về sau đêm tối dần, dòng người thưa dần.
Không khí sôi động mỗi lúc một lùi đi không khỏi khiến người ta đã quen với những con phố vắng lại thêm phần hiu quạnh, ngay cả những ngọn đèn đường luôn bật sáng dường như cũng mờ đi, những túi rác vương bay xào xạc trên đường phố.
Ngụy Vệ ăn ba hộp mì xào, sau đó lưu luyến nhìn quầy hàng thu về, hai vợ chồng già đẩy xe rời đi.
Đường phố lúc này đã không còn người nào, chỉ có chó hoang ra đây kiếm ăn và những gã say xỉn.
Mọi người trong tiểu đội cũng đã trải qua sự phấn khích do nhiệm vụ mang lại lúc đầu, bắt đầu bước vào giai đoạn chán nản và nghi ngờ. Họ đã ở đây canh giữ bảy tiếng đồng hồ, nhưng từ đầu đến cuối lại không gặp phải bất kỳ dị thường nào, giống như đối tượng hẹn lần lữa không tới, không chỉ khiến lòng người sinh nghi, chẳng lẽ nói đêm nay đã định trước là một đêm khô máu, không thể gặp được thứ đó sao?
Theo phân tích của Tiểu Lâm, thứ đó sẽ vẫn xuất hiện vào đêm nay, hơn nữa sẽ có hơn 100 nạn nhân.
Nhưng nếu Diệp Phi Phi cũng không câu được nó, thì chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn hơn trăm người bị hại?
Trong lòng Ngụy Vệ không chỉ nổi lên câu hỏi này, anh có thể cảm giác được các đội viên trong máy liên lạc cứ cách năm phút đồng hồ lại vang lên một câu hỏi thường lệ, dường như giọng nói đều trầm thấp đi rất nhiều, trong sự chờ đợi dài dằng dặc và không chắc chắn, nhiệt huyết trong trái tim đang chết dần chết mòn.
Ánh đèn ngày càng mờ đi, như thể mất hết mọi sức lực, thậm chí còn bắt đầu nhấp nháy.
Trên con phố vắng vẻ, một làn sương mỏng chẳng biết từ lúc nào đã thoáng hiện lên, di chuyển bất định nơi ngã tư phố cũ. Không biết có phải do xung quanh quá yên tĩnh, bên tai ngược lại luôn vang lên một vài âm thanh không thể giải thích được. Gió về đêm lạnh lẽo hơn nhiều, từ ngoài cửa kính xe thổi vào, làm lông măng trên da dựng lên. Ở phía xa, chó hoang đột nhiên tru lên và cắn đuôi xoay vòng vòng.
Ngụy Vệ bị gió lạnh đánh thức, chợt giật mình, qua gương chiếu hậu nhìn thấy một bóng dáng lén lút.
Anh ta loạng choạng, bước đi xiêu vẹo như một con rối.
Ngụy Vệ nằm im trên ghế lái, nhìn bóng người từng chút một tiến lại gần mình, sau đó lại bước tới bước lui đi về phía trước.
Trong lòng hơi tiếc nuối, hóa ra là một gã say rượu.
Đành buông lỏng báng súng, Ngụy Vệ thở ra một hơi, chợt nghe thấy một giọng nói giòn giã vang lên bên tai:
"Anh trai, em có thể hỏi đường anh không?"
"..."
Ngụy Vệ nín thở một lúc, chậm rãi quay đầu lại.
Trước mặt dường như có màn sương mù tản ra, anh nhìn thấy bên cạnh chiếc xe có một cô bé đang xách chiếc đèn lồng bí ngô nhìn mình.
Không biết cô bé xuất hiện tự bao giờ, có lẽ lúc sự chú ý của anh tập trung trên gã say rượu thì cô bé đã đến bên cạnh xe. Cô bé trông rất nhỏ, chỉ bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm, sắc mặt nhợt nhạt lạ thường, trên đầu thắt hai bím tóc nho nhỏ, dài bất thường, trông có vẻ rụt rè, như thể đang run rẩy trong gió đêm lạnh lẽo, ánh mắt cứng đờ nhìn mình.
Ngụy Vệ cũng lặng lẽ quan sát cô bé, trên mặt chậm rãi nở nụ cười ôn hòa:
"Chào em, cô bé..."
Cô bé nhìn Ngụy Vệ chằm chằm, cầm chiếc đèn lồng bí ngô trong tay cười tít mắt: "Anh trai, em có thể hỏi đường anh không?"
Ngụy Vệ cười càng ôn hòa hơn: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô bé đợi một lúc, lại nói: "Anh trai, em có thể hỏi..."
"Muộn thế này rồi em còn ra ngoài làm gì?"
Ngụy Vệ ngắt lời cô bé, cười tít mắt nói: "Ba mẹ em đâu?"
Cô bé im lặng, một lúc sau, đột nhiên xách theo đèn lồng bí ngô, chậm rãi quay đầu đi về phía trước.
"Rắc..."
Nhưng ngay khi cô bé quay người lại, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng đạn lên nòng.
Ngụy Vệ thò đầu ra khỏi xe, chĩa súng vào mặt cô bé, trong nụ cười dịu dàng có chút nguy hiểm:
"Tôi có nói để em đi chưa?"
"..."
Cô bé cầm đèn lồng bí ngô đột nhiên sững người.
Mà Ngụy Vệ thì hài lòng nhìn cô bé. Không biết tại sao Diệp Phi Phi canh giữ ở trung tâm lại không gặp phải chuyện gì dị thường, trái lại là mình chỗ này lại gặp phải một bé gái kỳ quái như vậy trước. Nhưng tâm tình vẫn rất vui vẻ, anh cầm máy liên lạc ném trên vô lăng, nhét vào tai, ấn nút, cười nói: "Đội trưởng, chỗ tôi phát hiện tình huống dị thường."
Tâm trạng vẫn rất tốt.
Thể chất tai ách như Diệp Phi Phi lại không gặp phải chuyện quái dị trước, trái lại mình lại gặp phải trước.
Quả nhiên đủ may mắn.
"Sột soạt..."
Nhưng anh cũng không ngờ rằng sau khi giọng nói rơi xuống, trong máy liên lạc lại vang lên tiếng rẹt rẹt của dòng điện, dường như có hơi nhiễu loạn.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của chú Thương cũng vang lên: “Chỗ tôi cũng gặp phải, một cô bé hỏi đường”.
"Tôi cũng đã gặp, xách một chiếc đèn lồng bí ngô."
Là Tiểu Lâm.
Giọng nói kích động và có phần hiếu kỳ của chị Lucky vang lên: "Tình huống thế nào? Ở đâu?"
"Xong đời."
Tiếp theo là giọng của đội trưởng Âu Dương, có vẻ hơi trầm lắng: "Tôi cũng gặp, ba người."
...
...
"Cái quái gì thế?"
Ngụy Vệ sửng sốt một chút, cảm giác như bị thất sủng.
Thì ra em không tới tìm mình tôi à?
Trên mặt nhất thời lộ ra vẻ không hài lòng, tay cầm súng móc lên bóp cò.
"Pằng!"