Thế giới trong quá khứ là thế giới mà Giáo hội Mười hai vị Thần có một số lượng lớn tín đồ.
Tuy nhiên, Giáo hội Mười hai vị Thần sau đó đã bị cấm chỉ và Chính phủ Liên hiệp Thế giới từ đó không cho phép nhà thờ tiếp tục thờ cúng bất kỳ vị thần nào chỉ đích danh tên họ, mà chỉ được phép thờ cúng một vị thần không có mặt, không có giới tính, cũng không có bất kỳ tính chất nào:
Thần Vô Diện.
Trong Phế Thiết Thành, hiện giờ cũng chỉ còn lại một nhà thờ duy nhất chính là Giáo hội Thần Vô Diện.
Chỉ là quy mô cũng không lớn, tín đồ cũng không nhiều. Không ai muốn tin vào một vị thần dường như không có chút uy nghiêm nào như vậy. Đặc biệt là ở một nơi nhỏ bé như vậy và một nhà thờ bị phá hủy như vậy. Vậy nên trong nhà thờ vẫn luôn không có bao nhiêu nhân viên thần chức. Nghe nói trước đây còn có một cha xứ già, nhưng sau này, cả cha xứ cũng không còn, chỉ còn lại một số nữ tu già ở lại.
Đối với nhóm người chị Lucky, bởi vì trong Nhà thờ Vô Diện Nhân, cả người siêu phàm cũng không có, nên họ cũng không để ý đến.
Điều khiến chị Lucky bất ngờ bây giờ ngược lại là những chuyện Ngụy Vệ đã trải qua. Trong hồ sơ của anh khi trước, chỉ viết anh là thiếu niên lưu lạc bên ngoài rìa Phế Thiết Thành. Bởi vì người như vậy rất nhiều, bao giờ cũng xuất hiện hoàng loạt bên núi rác, nên cũng chưa từng có ai nghi ngờ tới, càng rất ít người nhắc đến rằng thiếu niên đã gây chấn động Phế Thiết Thành hồi đó, lại từng sống trong cô nhi viện của Nhà thờ Vô Diện Nhân.
Có lẽ đó là tư liệu rối ren, không đáng để ghi nhớ?
Chị Lucky không lộ ra biểu cảm không hợp thời, chỉ nhẹ nhàng chống cằm, gật đầu rồi nói:
"Có cơ hội vẫn nên trở về thăm một chút. Dù sao đã trở lại rồi mà."
"Mỗi người trở về quê hương, không phải đều sẽ muốn thăm lại bạn bè cũ sao?"
“…”
"Ừm."
Ngụy Vệ đồng ý nghe theo, nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện đó không quan trọng.
Cần gì phải vậy, những người này cũng đâu bị lây nhiễm.
Một người bạn cũ không thể giết, có ý nghĩa gì để trở lại thăm chứ?
"Tiểu Ngụy, thật ra tôi ngược lại có chút tò mò..."
Chị Lucky dường như nhìn ra được vẻ không hứng thú lắm của Ngụy Vệ, cười cười, nhẹ giọng nói: "Lần này cậu trở về, là vì điều gì vậy?"
Lại một người hỏi bản thân tại sao trở về...
Ngụy Vệ khẽ thở dài.
Có vẻ như kể từ khi bản thân đưa ra quyết định này, vẫn luôn có người hỏi mình.
Giáo quan, đội trưởng, thậm chí cả vật cấm kỵ của ác ma số hiệu 206 - Bộ não Trí thức.
Tất cả họ đều nghi ngờ về sự trở lại của bản thân, đồng thời có những suy đoán của riêng họ.
Nhưng mà, bản thân rõ ràng không có che giấu mà...
Bản thân đã dọn đến nơi mà cơn ác mộng đó bắt đầu, vậy còn điều gì để hỏi nữa?
"Xin lỗi."
Chị Lucky cười nói: "Tôi cũng chỉ là tò mò thôi, tôi để ý thấy cậu đã dọn vào Khu phố 15... căn nhà đó."
"Tôi cũng có biết đôi chút về chuyện trước kia của cậu. Nhưng thật sự, cho dù là tôi hay là Đội trưởng, kỳ thực chúng tôi đều muốn tìm cơ hội khuyên nhủ cậu. Dù sao cũng đã qua mấy năm, cậu cũng đã có một cuộc sống mới. Vậy nên chuyện của quá khứ..."
“…”
"Chị Lucky, chị cũng muốn bảo tôi, quên chuyện trước đây đi sao?"
Ngụy Vệ đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, ôn nhu nhìn chị ta, cũng không lộ ra vẻ không vui.
"Không phải quên đi."
Chị Lucky thấp giọng thở dài, nắm lấy lòng bàn tay Ngụy Vệ, nhẹ giọng nói: "Mà là cậu nên có một cuộc sống mới của riêng mình."
"Hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi cũng đã từng có sự từng trải tương tự."
"Chuyện quá khứ có thể rất khó quên, nhưng cũng chỉ có buông bỏ, chúng ta mới có thể khiến cuộc sống tương lai trở nên dễ dàng hơn."
"Cậu vẫn còn trẻ, còn nhận được huấn luyện trong trại huấn luyện, cậu vốn nên..."
“…”
Lời nói của chị ta rất chân thành và nhẹ nhàng, rõ ràng là phát ra từ nội tâm, còn là lời thật.
Nhưng vẫn chư nói hết, thì đã bị Ngụy Vệ cắt ngang.
"Chị Lucky, chị có biết ước mơ của một đứa trẻ là gì không?"
Ngụy Vệ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo.
Chị Lucky hơi sững sờ, nhất thời không trả lời được câu hỏi của Ngụy Vệ.
"Rất đơn giản."
Ngụy Vệ nhìn chị Lucky cười đáp: "Kỳ thật, ước mơ của chúng rất đơn giản."
Vừa nói, anh vừa chậm rãi đưa chai rượu lên miệng nhấp vài ngụm, khóe miệng nở nụ cười, nói:
"Từ khi còn nhỏ chúng đã biết rằng một nữ tu hiền lành và tốt bụng trước mặt người ngoài, cũng sẽ dùng kim đâm những đứa trẻ mà bà ta không thích ở nơi riêng tư; rằng những tín đồ trung thành cũng sẽ hành hạ con nuôi của họ đến mức không còn hình người; rằng trong viện mồ côi của nhà thờ mỗi ngày truyền bá phúc âm, cũng chỉ khi có người ngoài đến thăm, mới sẵn lòng cho những đứa trẻ được ăn một bữa no nê..."
"Ngay cả Tiểu Thất Thất mới chỉ có sáu tuổi, mỗi ngày đều bị đầu bếp béo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm, chúng tôi cũng cảm thấy điều này là rất bình thường. Nhưng trong lòng ít nhiều đều có chút sợ hãi, vì vậy chúng tôi đã dẫn theo Tiểu Thất Thất trốn ra ngoài. Nhưng chúng tôi thậm chí chưa từng nghĩ đến việc sẽ hận ông ta."
"Những đứa trẻ chỉ muốn sống thì sẽ hận ai chứ?"
"Chúng tôi đã chấp nhận ngay từ đầu rằng thế giới này chính là như vậy."
“…”
Ngụy Vệ chậm rãi kể ra, trên mặt trước sau luôn mang theo nụ cười, tựa như không đắm chìm trong đó chút nào.
Giọng nói rất khách quan, rất nhẹ nhàng: "Khi đó, chúng tôi chỉ muốn lớn lên."
"Lớn lên rồi, sẽ có thể làm việc trong hầm mỏ và kiếm được tiền công."
"Lớn lên rồi sẽ không sợ chó hoang bên đường, có thể cầm gậy đánh chúng chạy."
"Lớn lên rồi, sẽ có thể mua cho Tiểu Thất Thất chiếc váy trắng ở cửa sổ phòng bếp. Em ấy thật sự rất thích nó..."
“…”
Anh nói, giọng càng ngày càng thấp, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Nhưng chúng tôi, những người ôm hy vọng đơn giản như vậy, chịu đựng nhiều chuyện như vậy, học được tính không oán trách, lại gặp phải gia tộc sùng bái ác ma đó."
"Thế là, họ đã lần lượt biến mất, Khoai Lang, Diêm Quẹt, Áo Vest, với cả Mèo Con..."
"Cho đến cuối cùng, ngay cả Tiểu Thất Thất cũng lừa đi bởi một chiếc váy..."
"Tôi tìm họ trên bãi rác, tôi tìm họ trong vườn rau nhà thờ, tôi hét gọi tên họ bên vệ đường..."
"Cuối cùng, khi tôi tìm thấy họ trong căn phòng đó, tôi chỉ nhìn thấy Tiểu Thất Thất, em ấy đang mặc chiếc váy trắng đó."
"Chỉ là, nó đã bị nhuộm thành màu đỏ."
“…”
"Hù..."
Thật lâu sau, Ngụy Vệ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Thật sự, tôi đối với người khác có độ bao dung rất cao."
"Cao từ khi còn nhỏ."
"Đến mức, chỉ cần bọn họ vẫn là con người, tôi liền có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ."
“…”
"Chỉ là, có một số người thậm chí còn không đạt được tiêu chuẩn cơ bản nhất này..."
Ngụy Vệ chậm rãi nói, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười rạng rỡ, nói: "Chị Lucky, kể từ lúc đó tôi đã quyết định."
"Không nhượng bộ nữa."
"Không bao giờ nhún nhường nữa."
“…”
Chậm rãi nói đến đây, anh ngẩng đầu nhìn chị Lucky và mỉm cười.
Rất nhiều người đã hỏi anh câu hỏi này, tại sao lại quay trở lại nơi nhỏ bé này.
Anh thậm chí còn không muốn trả lời.
Những người này làm sao vậy, một vấn đề đơn giản như vậy lại cứ phải tới hỏi mình...
Vì vậy, có thể là do món quà của Lucky, hoặc có thể là do hôm nay anh đã uống chút rượu, nên anh đã trả lời.
Trả lời rất nghiêm túc.
Nhưng khi chị Lucky nghe câu trả lời của anh, chị ta cố không bày tỏ điều gì ra mặt, nhưng đáy mắt bỗng nhiên lại hiên lên vẻ lo lắng sâu sắc.
"Vậy nên…"
Giọng chị ta hơi kéo dài để có thể điều chỉnh giọng nói của mình sao cho nghe không quá kỳ lạ.
"Cậu đã từ bỏ cơ hội tốt đẹp của trại huấn luyện và trở về một nơi nhỏ bé tầm thường như Phế Thiết Thành của chúng tôi."
"Chỉ để giải quyết chuyện của quá khứ?"
"Thậm chí, bao gồm cả việc cậu dọn vào ở trong căn phòng ban đầu, cũng là để tìm manh mối mới, tiếp tục vì..."
"... các em của mình, báo thù?"
“…”
Ngụy Vệ liếc nhìn chị Lucky, logic này không phải rất rõ ràng sao, nhưng tại sao giọng nói của chị ta lại run rẩy?
Chị Lucky cầm chai rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm.
Chị ta dường như có vẻ lưỡng lự, do dự không biết nên kết thúc cuộc trò chuyện này hay là lập tức trở về.
Dù sao, đội trưởng cũng chỉ bảo bản thân tiếp xúc với Ngụy Vệ nhiều hơn và hiểu cậu ta thêm hơn thôi. Mà bây giờ trong khoảng thời gian tiếp xúc không tính là dài này, chị ta đã hiểu là Ngụy Vệ không nói dối, những gì anh vừa nói tuyệt đối không thể bịa ra được.
Nhưng mà, có một sự thôi thúc khác trong lòng khiến chị ta không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này.
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu..."
Chị ta giữ giọng bình tĩnh, sau đó cẩn thận hỏi ra những nghi ngờ của mình: "Nhưng mà, cậu định trả thù ai?"
Ngụy Vệ sững sờ, bối rối ngẩng đầu nhìn chị ta.
Tại sao người phụ nữ này lại hỏi một câu đơn giản như vậy, trông dáng vẻ thật ngớ ngẩn.
"Gia tộc bí ẩn đó..."
Anh không khỏi cười nói: "Chính bọn họ đã hại chết các em của tôi, tôi làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ được chứ?"
"Nhưng mà…"
Sự hoảng sợ trong giọng nói của chị Lucky nhất thời không thể kìm nén được.
Chị ta thậm chí còn lấy hết can đảm, cuối cùng mới hỏi ra được vấn đề then chốt nhất: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà gia tộc bí ẩn đó đã bị cậu giết sạch vào lúc đó..."
“…”
Do một chút nghi ngờ bản thân trước sự kiên định của Ngụy Vệ, chị ta thậm chí không khỏi lôi đoạn tài liệu đó ra: "Hồ sơ số 057 của Phế Thiết Thành: Gia tộc Tường Vi Đỏ, tổng cộng có sáu thành viên, tất cả đều là những kẻ sùng bái ác ma. Từ tháng Hai đến tháng Sáu của ba năm về trước, dụ bắt và lừa gạt nhiều trẻ em lang thang để thực hiện nghi thức hiến tế ác ma, vài ngày sau đó đã bị người ta giết tập thể tại hiện trường..."
"Vụ án này đã được thẩm tra và điều tra bởi người siêu phàm cấp cao của tuyến phòng thủ thứ hai của thành phố và điều tra viên đặc biệt của Tổ chức, cuối cùng xác định toàn bộ thành viên Gia tộc Tường Vi Đỏ đã chết trong vụ án đó, hơn nữa cũng không có đồng phạm nào bị bắt, cũng như tín ngưỡng ác ma được lan truyền trên mạng.…”
“…”
Chị ta nói, cuối cùng cũng không giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt:
"Kẻ thù của cậu đều đã bị cậu giết sạch, vậy bây giờ cậu trở về, là muốn tìm ai để báo thù nữa?"
“…”
Ngụy Vệ có vẻ hơi kinh ngạc, mở to mắt nhìn chị Lucky, một lúc lâu sau, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.