Nếu đã là Ngụy Vệ kéo Diệp Phi Phi tới, hiển nhiên cũng phải do Ngụy Vệ đưa cô về.
Nhưng mà, hiển nhiên tâm tình Diệp Phi Phi không tốt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ngụy Vệ, lộ ra vài phần oán hận.
Không thể giải thích được, nó hơi giống cái nhìn đầy ngưỡng mộ nhưng lại không cam lòng của một học sinh kém khi nhìn một học sinh xuất sắc.
Mãi cho đến khi đến cạnh xe jeep, cô mới thu hết can đảm, đột nhiên nói: "Anh Tiểu Ngụy, anh có thể đưa tôi theo cùng điều tra không?"
"Hả?"
Ngụy Vệ có chút bất ngờ, cười nói: "Cô không đi tuần tra đường phố nữa?"
"Tôi tuần tra đường phố đến sắp ngán..."
Diệp Phi Phi lập tức phàn nàn: "Bọn họ còn tưởng tôi không biết, tôi vốn không có quyền hạn tuần tra đường phố, được chưa. Ngày ngày đi dạo đại, chẳng có việc gì, cảnh sát giao thông trên đường hễ thấy tôi đều dán mắt nhìn theo, hoài nghi tôi có phải đang cố ăn cắp bình điện..."
Ngụy Vệ nghe vậy có chút không nói nên lời, nhưng chỉ cười cười, cũng không hứa hẹn điều gì...
"Anh Tiểu Ngụy, anh hãy đưa tôi đi đi, được không?"
Diệp Phi Phi năn nỉ: "Tôi thật sự không hiểu đội trưởng nghĩ thế nào, bây giờ rõ ràng là lúc đang thiếu người mà. Công nhân đó còn chưa tìm được, đứa trẻ đi lạc cũng không biết sống chết, chậm một phút thì càng nguy hiểm thêm một phút, bây giờ không phải nên tập trung tất cả lực lượng đi cứu đứa trẻ đó về sao, tôi cũng muốn góp một phần sức, nhưng lúc này anh ta lại kêu tôi đi tuần tra đường phố..."
"Đưa cô theo..."
Ngụy Vệ hơi trầm ngâm một lúc, quan sát khuôn mặt tang thương nhưng vẫn xinh đẹp của Diệp Phi trong kính chiếu hậu.
Ngụy Vệ cầm vô lăng, ngập ngừng hỏi một câu: "Cô giận đội trưởng rồi?"
Diệp Phi Phi phồng mặt, nói: "Không có."
Ngụy Vệ cười nói: "Không có vậy là đúng rồi. Là cấp dưới, chúng ta cần phải hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo."
Diệp Phi Phi chớp mắt: "Hả?"
"Góc độ suy xét vấn đề của đội trưởng, thực ra không giống với chúng ta."
Ngụy Vệ trông rất kiên nhẫn, cười giải thích:
"Đội trưởng của chúng ta, thân là người phụ trách sự việc siêu phàm của Sở trị an ở Phế Thiết Thành, khi phát hiện ra người được nghi ngờ là bị ác ma lây nhiễm, điều đầu tiên phải làm là xác định loại hình và mức độ nghiêm trọng của sự việc. Chẳng hạn như, phát hiện thấy người được nghi ngờ là bị ác ma lây nhiễm, điều đó có phải đồng nghĩa với việc, đã có những tín đồ ác ma lây lan ô nhiễm, thậm chí, trường lực ác ma còn đáng sợ hơn so với tín đồ ác ma đã xuất hiện hay không?"
"Căn cứ vào nguyên tắc xử lý này, sở dĩ đội trưởng cử người đến Sở cảnh vệ, một là xem có thể tìm được tung tích của anh ta hay không, nhưng điều càng quan trọng hơn là lập tức đề nghị và dẫn dắt lực lượng cảnh sát kiểm soát hiệu quả, để tránh sự việc ảnh hưởng ra quy mô lớn."
"Lý do cử người đến quặng mỏ bên đó là để thăm dò cẩn thận và ngăn chặn một lượng lớn tín đồ ác ma xuất hiện ở nơi đó..."
“…”
"Còn về đứa trẻ kia..."
Ngụy Vệ dừng lại một chút, mím nhẹ khóe miệng, mới nói tiếp: "Đứa trẻ đương nhiên là rất quan trọng."
"Tôi cũng tin rằng nếu đứa trẻ ở trước mặt đội trưởng, anh ấy nhất định cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu nó."
"Nhưng phải thừa nhận rằng trong quá trình xử lý vụ việc siêu nhiên hư hư thực thực này, với chứ trách là đội trưởng của Sở trị an ở Phế Thiết Thành, việc ưu tiên cứu đứa trẻ thậm chí vẫn không quan trọng bằng việc định tính mức độ của sự việc lần này."
"Hoặc là nói, bất kỳ cá nhân nào, cũng sẽ không được ưu tiên hơn bản thân sự việc."
“…”
Diệp Phi Phi ngạc nhiên trước những lời này, hai mắt chớp động, dường như có vô số lời muốn nói, chỉ là mắc kẹt trong cổ họng.
Cô hiểu rõ lý lẽ trong lời nói của Ngụy Vệ, nhưng nhất thời khó có thể chấp nhận được.
"Nói là đội trưởng Sở trị an Siêu phàm, nhưng về bản chất, cũng chỉ là một điều tra viên thôi."
Ngụy Vệ khẽ thở dài, nói: "Chúng ta không phải cảnh sát, cũng không phải quân đội, thậm chí không tính là nhân viên hành chính thực sự. Đôi khi, sự việc không phải là vấn đề chúng ta muốn quản hay không, mà là vấn đề chúng ta có quyền hạn để quản hay không. Trong mắt rất nhiều người, giao cho chúng ta, những người siêu phàm vốn sống buông thả và không thể át chế được thêm nhiều quyền hạn, còn đáng sợ hơn nguy hiểm loại một."
"Vậy chúng ta..."
Diệp Phi Phi có chút buồn chán, một lúc sau mới nói: "Chúng ta mặc kệ đứa trẻ đó sao?"
"Dĩ nhiên là không."
Ngụy Vệ quay đầu lại, trong mắt dường như lộ ra vẻ tán thành không rõ ràng, sau đó cười nói:
"Những gì tôi vừa nói với cô chỉ là suy nghĩ của đội trưởng, hay đúng hơn là nguyên tắc làm việc của họ."
"Nhưng dù sao họ cũng là lãnh đạo, vị trí của mỗi người khác nhau."
"Họ có nhiều việc lớn phải làm và nhiều thứ khác cần phải theo dõi."
"Nhưng hai chúng ta đều được cử đi để giết thời gian, vậy tại sao không dành sức lực của mình vào việc cứu người?"
“…”
"Hả?"
Đột nhiên thay đổi 180 độ, lập tức khiến Diệp Phi Phi thay đổi sắc mặt.
Vừa rồi nghe Ngụy Vệ phân tích, tâm trạng cũng của cô đã có chút phiền muộn.
Rõ ràng có chút không đồng ý với nhận định này, nhưng lại mơ hồ cảm thấy những gì Ngụy Vệ nói có thể là lời thật lòng, nên không thể không thừa nhận, đang trầm mặc thì chợt nghe đề nghị của Ngụy Vệ, nhất thời vô cùng vui mừng, nụ cười non nớt hiện lên.
Nhưng đột nhiên phản ứng lại: "Hả?"
"Tôi chắc chắn là mình bị đuổi đi, nhưng tại sao anh Tiểu Ngụy cũng nói như vậy?"
"Vừa rồi tôi còn ngưỡng mộ anh, rõ ràng là đến muộn hơn tôi, vậy mà vụ án đầu tiên đã cử anh đi điều tra quan trọng như vậy..."
“…”
"Thật ra thì chúng ta là như nhau."
Ngụy Vệ cười nói: "Có lẽ do đội trưởng chưa quá tin tưởng tôi. Đương nhiên, đây cũng có thể là quá trình mà một người mới phải trải qua sau khi gia nhập."
"Không hề để tôi tham gia vào công việc quan trọng, chỉ cử tôi đi hỏi thăm theo thông lệ. Nhưng đối với các cuộc điều tra tương tự, những người trong Sở cảnh vệ có thể còn chuyên nghiệp hơn chúng ta. Bây giờ chúng ta đi hỏi họ những câu hỏi mà họ đã hỏi nhiều lần, xem có thể tìm ra manh mối gì không?"
“…”
Diệp Phi Phi trực giác rằng suy nghĩ của mình đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.
Sau đó cô mới hiểu, thì ra tình cảnh Ngụy Vệ đang gặp phải, thực ra cũng giống với mình.
Chỉ là, không nhận được nhiệm vụ, mình chỉ biết oán trách trong lòng, mà người ta chẳng có chút ý tức giận.
Tính khí của anh ta thật tốt...
Ngoài ra, còn có thể ước đoán chính xác cách nghĩ của lãnh đạo và có mạch suy nghĩ chuẩn xác...
Đây chính là khuôn mẫu?
…
…
"Nếu đã vậy…"
Mặc dù Diệp Phi Phi dường như vẫn không hiểu hết những lời phân tích của Ngụy Vệ, nhưng những lời nói này của anh đã lập tức tăng cao thiện cảm và mức độ tin tưởng của cô đối với Ngụy Vệ, hơi trầm ngâm, thấy không ai để ý tới mình, liền mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh người lại.
Một bên kéo dây an toàn, một bên kìm nén chút kích động trong lòng, thì thào nói: "Vậy chúng ta bắt đầu thế nào?"
"Điều tra."
Ngụy Vệ vừa khởi động xe, vừa cười đáp: "Bắt đầu điều tra lại từ đầu."
Diệp Phi Phi hiển nhiên hiểu được khó khăn: "Chúng ta hầu như không biết gì, làm sao bắt đầu lại từ đầu?"
"Thực ra vẫn có thể phân tích ra được một số manh mối."
Ngụy Vệ cười nói: "Giống như những gì tôi đã thảo luận với đội trưởng khi nãy, xuất hiện hiện tượng này chỉ có hai khả năng."
"Hoặc là bản thân người này có sở thích tương tự, hoặc là anh ta đã bị nhiễm lực lượng ác ma."
"Cái trước tạm thời không cần suy xét, nếu không đã sớm hỏi ra rồi."
"Mà nếu là trường hợp sau, thì mấu chốt là anh ta rốt cuộc đã vô tình bị nhiễm phải trường lực hay sự vật liên quan đến lực lượng ác ma, rồi bị lây nhiễm, hay là đang tổ chức một nghi thức lấy lòng ác ma nào đó và đang chuẩn bị dùng để chủ động đổi lấy sự ban ơn từ ác ma..."
“…”
Diệp Phi Phi nghe được thì khẩn trưởng, vội vàng nói: "Vậy anh cho rằng anh ta thuộc loại nào?"
"Khả năng cao sẽ không phải là nghi thức lấy lòng."
Ngụy Vệ cười lắc đầu, nói: "Người bị nhiễm chịu ảnh hưởng bởi lực lượng ác ma, nội tâm ít nhiều đã bị méo mó, mà loại méo mó này đến mức cao nhất sẽ hoàn toàn tha hóa. Cũng chính vì sự méo mó này xuất phát từ nội tâm, từ tâm hồn nên mọi điều họ làm và mọi hành vi của họ cũng tùy tâm tùy ham muốn, giống như thói quen và sở thích của con người vậy, trông có vẻ càng tùy ý và không có trật tự."
"Nhưng ý định thông qua nghi thức lấy lòng ác ma để đổi lấy một số 'ân huệ' từ ác ma thì khắt khe hơn và thậm chí khắc nghiệt hơn."
"Có thể nói, các loại nghi thức để lấy lòng ác ma thì nhiều không đếm xuể, nhưng mỗi một loại đều có những tiêu chuẩn nghiêm khắt."
"Người thực hiện nghi thức gần như phải lặp lại hoàn hảo từng bước được đề cập trong bộ luật cúng tế, mới có tỷ lệ thành công khá nhỏ."
"Bất cứ một chỗ sai, có thể sẽ dẫn đến không thành công hoặc thậm chí là thảm họa."
"Mà trong phòng ngủ của người này, mặc dù có rất nhiều xác chết thối rữa, cũng được đóng đinh ngay ngắn trên tường, nhưng mỗi 'mẫu vật' được làm ra lại vô cùng đơn giản và thô kệch, không có ướp xác hay cắt tỉa lông, thậm chí cả cách làm cũng chỉ là một cây đinh dài xuyên qua ngực, không có dấu hiệu của việc luyện tập hay tự cải thiện trong đó, càng giống như qua loa lấy lệ hơn..."
"Nghi thức yêu cầu mọi thứ phải kiểm soát hết mức có thể, nhưng cách làm của anh ta căn bản không loại trừ các biến số."
"Vì vậy, tôi cho là anh ta hẳn không phải vì nghi thức lấy lòng..."
“…”
Diệp Phi Phi nghe vậy, nhìn trân trân kinh ngạc: "Vậy... vậy tại sao vừa rồi anh không nói?"
"Vừa rồi lãnh đạo giả... đang khoe ra kiến thức của anh ta!"
Ngụy Vệ ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Phi Phi, nói: "Nói ra không phải là cố ý làm xấu mặt đội trưởng sao?"
“…”
Diệp Phi Phi ngây người chốc lát, dường như hiểu được nguyên nhân tại sao mình vẫn luôn không được giao phó nhiệm vụ quan trọng.
Ngây ra hồi lâu, mới bất giác hỏi: "Sau đó thì sao, chúng ta nên làm gì?"
"Đó chính là điều tôi muốn hỏi cô đó."
Ngụy Vệ đột nhiên nhìn cô, nói: "Cô có trí nhớ rất tốt, đến cũng sớm hơn tôi, vậy cô có biết Phế Thiết Thành có những ai từng giữ chức trong Giáo hội mười hai vị Thần không, đặc biệt là người đảm nhiệm Hệ thống thần chết như cha xứ, hoặc là nữ tu sĩ, hay Thần quan đại loại vậy?"
"Có lẽ là một người đã rút khỏi giáo hội sau khi Giáo hội mười hai vị Thần bị cấm."
“…”
Diệp Phi Phi vắt óc suy nghĩ, vẻ mặt có chút ngập ngừng: "Hình như, đúng là có..."