Trong một khoảnh khắc, đại não của Diệp Phi Phi hiện ra một khung cảnh hoàn toàn trống rỗng.
Thi thể đó, rõ ràng đã chết rất lâu.
Chiếc váy cưới đang mặc trên người, một số chỗ còn dính mảng lớn dịch thi thể.
Gương mặt nhợt nhạt và cứng đờ, thậm chí đã xuất hiện phù thũng bất thường do thối rữa gây nên.
Nhưng cô ta vào lúc này, không biết từ lúc nào đã mở mắt.
Đôi mắt đờ đẫn và trống rỗng đó đang nhìn về phía Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi, miệng phát ra giọng nói khàn khàn:
"Dục vọng của con người là một hạt giống xoắn, ngươi không bao giờ biết nó sẽ đơm hoa kết trái ra sao."
Vừa nói, cô ta vừa gắng gượng đứng dậy.
Chỉ là tay chân không nhịp nhàng, đứng lệch sang trái, cánh tay chống xuống sàn nhà, đẩy người đứng lên, dường như dùng sức có hơi lớn, khiến nửa thân trên vẹo qua một bên, hai chân chống xuống đất, hướng người lên trên, nhưng mặt lại nhìn lên trần nhà.
Ngay sau đó, cổ cô ta đột ngột vặn 180 độ và từ từ điều chỉnh về phía trước.
Nhìn chính diện Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi, cô ta mỉm cười mở miệng nói:
"Nhưng chỉ cần ngươi tìm kiếm và kiên nhẫn lắng nghe, lại luôn có thể tìm thấy điều khiến ngươi ngạc nhiên nhất..."
“…”
"Người chết..."
Cho đến lúc này Diệp Phi Phi mới phản ứng lại, da đầu tê dại từng hồi, lảo đảo lui về phía sau: "Người chết nói chuyện..."
"Xẹt..."
Ngụy Vệ kịp đưa tay đỡ lấy Diệp Phi Phi, trên mặt anh còn mang nụ cười nhàn nhạt, tựa như có một loại hưng phấn nào đó không thể che giấu.
Nhưng giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, như lo lắng kinh động đến gì đó: "Đây không phải là người chết sống lại..."
"Mà là xác sống."
"Một thể tinh thần không rõ nào đó đã được gọi về và nhập vào cơ thể cô ta..."
“…”
Giọng nói của anh rất nhẹ, như thể lo lắng Diệp Phi Phi sẽ hoảng sợ quá mức sẽ khiến đối phương giật mình.
"Thể tinh thần không xác định..."
Diệp Phi Phi sợ hãi đến giọng nói đều run lên.
Bản thân gặp phải may mắn gì, lần đầu tiên tham gia loại chuyện này lại gặp phải thể tinh thần không rõ được triệu hồi tới?
Cô đã xem qua không ít hồ sơ ở chỗ Đội trưởng Âu Dương bên đó, cũng không tính là ngây thơ thuần túy.
Nói chung cô cũng biết điều cấm kỵ của loại hành vi này.
Triệu hồi một cách lung tung không xác định rất có khả năng sẽ triệu hồi đến một số loại tồn tại đáng sợ và chưa được biết đến nào đó. Mà trong hồ sơ lưu trữ của Sở trị an ở Phế Thiết Thành, hậu quả được ghi lại có liên quan đến việc triệu hồi thần bí này chỉ đơn giản là cái sau đẫm máu hơn cái trước, không cái nào có kết cục tốt lành...
Có người muốn triệu hồi vong linh người thân của mình, nhưng kết quả lại gọi đến một âm hồn nào đó không rõ.
Có người muốn triệu hồi một loại âm hồn nào đó đến để thực hiện nguyện vọng, nhưng thứ được gọi đến lại tà vật cướp đi tất cả sinh mạng...
Bản thân, quả nhiên không nên ra ngoài vào những ngày này!
"Đừng sợ, có tôi đây..."
Ngụy Vệ cảm nhận được sự sợ hãi của Diệp Phi Phi, hơi thu lại nụ cười, bàn tay ấn nhẹ lên vai cô, ghé sát vào tai cô nói:
"Cô chỉ cần bảo vệ tốt đứa bé này là được..."
“…”
Diệp Phi Phi bình tĩnh hơn lạ thường, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vệ ở một bên.
Ngụy Vệ lúc này đã kiểm soát nụ cười không kiềm được dâng lên, ánh mắt nhìn về phía tử thi mặc váy cưới:
Giọng nói ôn hòa: "Cho nên, đây đều chỉ là cảm ứng của cô?"
"Một công nhân quặng mỏ lẽ ra không nên có phương tiện để tìm hiểu kiến thức về những Hệ thống tử vong này, cũng không có năng lực biết trước để thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, đào ra thi thể cũng là chuyện quá sức, vì vậy đây hẳn đều là những gì cô đã chỉ bảo anh ta, bao gồm cái gọi là chỉ lệnh của Thần mà anh ta nghe được, cùng với việc hiến tế một sinh mạng để giúp anh ta phục sinh Nữ thần trong cuộc đời mình các loại. Thực ra đều là do cô đang tác động đến anh ta, đúng chứ?"
"Thành thật mà nói, chuyện này cũng chỉ lừa gạt được người không chuyên môn."
"Tôi từng thấy rất nhiều người được đánh thức từ cái chết, nhưng chưa bao giờ thấy một 'người' thực sự có thể trở về từ cái chết."
"Nghi thức hiến tế ở đây cũng không do anh ta bố trí, đúng chứ?"
"Tôi đã thấy qua những mẫu động vật mà anh ta đã làm ra, quá cẩu thể để có thể bố trí ra được những ký hiệu tỉ mỉ như vậy."
"Vì vậy, trách nhiệm của anh ta có lẽ chỉ là mang đứa bé đó đến và giết nó ở đây vào thời điểm thích hợp?"
"Tất nhiên, đứa bé đã được chúng tôi cứu."
"Nhưng anh ta đã bị tôi giết chết, bởi vì chết trong phạm vi ký hiệu hiến tế này, cho nên cũng coi như là hiến tế rồi?"
"Chỉ đáng tiếc, bất luận là bị lợi dụng hay đến sau cùng bị làm vật hiến tế, anh ta đều không rõ vị trí chính xác của mình."
“…”
"Có gì không thể chứ?"
Nữ thi mặc váy cưới cất lên giọng chế giễu.
Cô ta vẫn đang không ngừng điều chỉnh cơ thể, hay nói đúng hơn là thích ứng.
Chỉ là cô ta vặn đi vặn lại, nhưng lại vặn thi thể thành nhiều hình thù kỳ dị khác nhau, giống như tạp kỹ trong cơn ác mộng:
"Trên thế giới này luôn có một số người sẽ không được chú ý đến, khi nhìn thấy họ ngươi sẽ gán cho họ một loại nhãn mác nào đó, nhưng không bao giờ biết rằng trong lòng họ cũng đang trào dâng đủ mọi loại ham muốn, những ham muốn vô cùng mãnh liệt giống như lò lửa. Giống hệt như người công nhân này, hắn quá tầm thường, tầm thường đến mức trong mắt bất cứ ai, chỉ có thể tồn tại như một phông nền..."
"Nhưng ai biết được những ham muốn trào dâng trong lòng hắn, những ham muốn mãnh liệt đến méo mó đây?"
"Không phải là ta đang lôi kéo hắn, mà là hắn khẩn thiết cầu xin ta giáng xuống đến trước mặt hắn..."
"Ta thực sự đang giúp hắn, ít nhất, ta để hắn có một giấc mơ mà hắn chưa bao giờ dám mơ trước khi chết..."
“…”
"Hé hé hé hé…"
Cô ta nói mãi nói mãi, đột nhiên lại bật cười the thé: "Đương nhiên, cũng nhân tiện giúp bản thân ta tìm đường trở về..."
"Xin chúc mừng…"
Ngụy Vệ cười chắp tay, sau đó hơi nghiêng đầu: "Có điều tôi rất tò mò, cô rốt cuộc là thứ gì?"
"Một tà linh nào đó lang thang trong cơn ác mộng?"
"Hay là một tín đồ cấp cao, tuy đã chết nhưng quyến luyến không muốn rời thế giới này?"
“…”
"Rắc" "Rắc" "Rắc"
Vào lúc này, cơ thể nữ thi mặc váy cưới phát ra một loạt tiếng xương gãy giòn tan.
Cuối cùng cô ta cũng điều chỉnh được tư thế khiến mình thoải mái, đầu uể oải rũ xuống, đột nhiên cứng lên.
Cổ đã vặn hai lần, ngẩng lên như rắn hổ mang, để mặt đối diện với Ngụy Vệ.
Trong đôi mắt khô khốc ảm đạm, con ngươi lập tức giãn ra toàn bộ hốc mắt: "Tại sao ngươi không tự mình tới gần ta nhìn một chút?"
“…”
"Xào xào..."
Vào lúc đồng tử của cô ta giãn ra, cả căn nhà đột nhiên bị bao phủ bởi lực lượng âm u lạnh lẽo và vặn vẹo.
Diệp Phi Phi mới vừa đi tới trước cửa căn nhà, hai cánh cửa đột nhiên đóng chặt, cùng lúc đó còn có cửa sổ xung quanh. Thậm chí là một số chai lọ không được đặt chắc chắn, hoặc là đồng thời đóng sầm lại, hoặc là bị lực vô hình quét ngã xuống đất.
"Hé hé hé hé hé..."
Nhưng tử thi vặn vẹo cực kỳ nhanh, hai cánh tay xoay người chống đất, hai chân lại duỗi từ trước ra sau, bụng ễnh lên, hai chân cong chạm đất, nhưng tốc độ lại rất nhanh, giữa lúc thay phiên, tiếng răng rắc không ngừng vang lên.
Thân thể hiện ra một loạt bóng dáng mà mắt thường khó có thể nắm bắt được, trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh Diệp Phi Phi.
Diệp Phi Phi đã run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt, đột ngột quay người lại, dùng cơ thể che chắn cho đứa bé.
Không thể làm gì được.
Đối mặt với con quái vật vặn vẹo đó, khi lao về phía mình với tốc độ không thể tưởng tượng, Diệp Phi Phi chỉ có cảm giác này. Đừng nói là trong tay mình còn đang bế một đứa bé, cho dù tay không cầm súng lục nạp đạn sẵn sàng, thậm chí nhắm bắn trước, về cơ bản cũng không kịp làm gì. Bởi vì đối mặt với con quái vật đó, ngay cả những bản năng cơ bản nhất cũng sẽ mất đi trong tích tắc.
Do đó cô chỉ có việc nhớ kỹ lời Ngụy Vệ, bảo vệ tốt đứa bé trong tay.
"Pằng!"
Cũng ngay giây phút này, bỗng có tiếng súng vang lên.
Một viên đạn bay nghiêng, trúng ngay vào đầu nữ thi mặc váy cưới.
Đạn săn ác ma loại 1: Ruồi Đậu Xanh.
Mặc dù chất làm đông máu bên trong đầu đạn không hiệu quả lắm đối với những con quái vật đã chết.
Nhưng uy lực của bản thân viên đạn vẫn bắn cho đầu cô ta đột ngột nghiêng sang một bên, cổ phát ra tiếng xé toạc không chịu nổi.
"Tôi còn chưa nói xong với cô đâu..."
Ngụy Vệ cầm khẩu súng lục đen đi tới, vẻ mặt có chút khó chịu: "Cô còn có chút phép tắc nào không hả?"
“…”
Trong khi nói, họng súng liên tục nổ ra những luồng tia lửa đạn.
"Pằng pằng pằng pằng pằng..."
Một loạt đạn bắn phá cơ thể của nữ thi.
Thông thường, với những viên đạn có uy lực như vậy, chỉ sợ mỗi viên đã có thể xé đôi nữ thi.
Bắn đến bộ phận nào, bộ phận đó liền nổ bay khỏi cơ thể.
Nhưng bây giờ thân thể vặn vẹo của nữ thi mặc váy cưới đang được bao bọc trong một trường lực chằng chịt mà quái dị, đã làm suy yếu uy lực của viên đạn, chỉ có các khớp của cơ thể cô ta bị phân tán và cong vẹo. Ngay sau đó, cô ta đã lao đến bên tường, thuận thế trèo lên trần nhà.
Nhanh chóng di chuyển trên trần nhà, né tránh làn đạn đang bắn phá mình, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn lại Ngụy Vệ.
"Kẻ phạm thượng ngu dốt và cuồng vọng, ngươi căn bản không biết kết cục của mình là gì..."
“…”
Ngụy Vệ nghiêm túc lắng nghe những lời cô ta nói, sau đó cầm lấy một viên đạn khác, chuẩn bị lên nòng bất cứ lúc nào.
Nữ thi mặc váy cưới vốn đã có vẻ mặt thù hằn, bỗng nhiên, đôi môi xanh mét của cô ta đột nhiên vặn vẹo nhanh chóng.
Có lời nói mê sảng nhỏ nhẹ và khẽ khàng, hơn nữa còn hoàn toàn không thể hiểu được, giống như âm thanh từ địa ngục nhanh chóng vang lên.
Giọng nói này chói tai và kỳ quái, không giống như dây thanh quản của con người có thể tạo ra, giống như có sinh mệnh riêng của chúng, sẽ chủ động chui vào não.
"Đây là thứ gì…"
Diệp Phi Phi theo bản năng sợ hãi âm thanh này, giống như hiện thực đột nhiên biến thành ác mộng quen thuộc.
"Ngôn ngữ của ác ma."
Ngụy Vệ cũng hơi ngẩn ra, có chút xót xa liếc nhìn viên đạn trong tay.
Bất lực trả lời: "Một thứ ngôn ngữ có thể nói chuyện với ác ma..."
Lúc nói, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài căn nhà bê tông, đã nghe thấy tiếng vỗ cánh rất nhỏ và quái dị.