Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tìm tôi?"

Giọng nói của cô bé khiến Ngụy Vệ cảm thấy có chút nghi ngờ.

Vốn dĩ chỉ là làm việc công theo thông lệ, nhưng sự chú ý đột ngột của đối phương đã làm loạn tiết tấu của Ngụy Vệ.

"Anh…"

Môi cô bé run lên, thần sắc càng ngày càng tỉnh táo, vẻ mặt cũng càng lúc càng sợ hãi.

Cô bé vừa rồi còn đắm chìm trong "công thức", trong mắt chỉ có những ký hiệu kỳ quái cùng câu đố không rõ, nhưng hiện tại, khi tìm được đáp án, nhìn thấy rõ Ngụy Vệ trước mắt, hình ảnh của Ngụy Vệ lập tức bắt đầu khớp làm một với những ký hiệu trong đầu.

Chân tướng của thế giới cũng đổ dồn vào tâm trí cô bé.

Hoảng sợ tột độ cùng những hình ảnh và chuyển động xung quanh cũng tới theo đó, cô bé quay đầu lại và nhìn thấy người đàn ông bê bết máu trên đùi:

Kinh hãi hét lên: "Ba..."

"..."

Cô bé cố gắng hết sức muốn đưa bàn tay nhỏ bé ra để kéo anh ta, nhưng cơ thể yếu ớt lại gần như không thể cử động được.

"Ở yên đó."

Ngụy Vệ giơ súng chĩa vào cô bé, nhẹ giọng nói: "Em gái, em nên nói cho tôi biết, mục đích em tìm tôi là gì?"

"Em... Em không có..."

Cô bé bị họng súng đen trong tay Ngụy Vệ làm cho sợ hãi, thân thể run rẩy không kiềm chế được, vô thức phủ nhận:

"Em không tìm anh, em chỉ đang... giải đề..."

"..."

"Lấy mạng giải sao?"

Ngụy Vệ cau mày nhìn cô bé đang trong vẻ mặt lo lắng, trong lỗ mũi đã chảy ra hai dòng máu đỏ sẫm.

Anh ngược lại cũng không nghi ngờ lời nói của cô bé.

Trên thực tế, rất nhiều người bị lực lượng ác ma mê hoặc, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

Ngược lại, các điều tra viên thuộc Tổ chức có thể hiểu rõ hơn logic hành vi của họ. Cô bé này chỉ là một công cụ.

Thông qua chỉ lệnh của ác ma, cô bé vươn bàn tay lớn để lục tìm trí nhớ vào đầu của tất cả người dân trong thành phố.

Tuy nhiên, không phải cô bé là người thực sự chờ đợi câu trả lời này.

Mục đích của cô bé chỉ là tìm câu trả lời cho vấn đề trước mắt, nhưng không hề biết rằng đáp án thực sự sẽ là mình.

Cũng không hiểu tại sao đáp án lại là mình...

Vì vậy, trong tay cô bé vẫn đang cầm cây bút chì, nhưng do dự, không dám viết đáp án của mình ra giấy.

Đây không phải là vì họng súng của Ngụy Vệ đã chĩa vào cô bé.

Mà vì đột nhiên phát hiện thấy chân tướng của “công thức” trùng lặp với thực tế, mới mang đến sự hoảng sợ bất ngờ này.

Ngụy Vệ liếc nhìn cây bút chì và mảnh giấy chờ câu trả lời trong tay cô bé.

Cũng không gấp bóp cò.

Theo lý mà nói, đây nên là thời điểm để kết thúc chuyện này.

Nhưng lần đầu tiên Ngụy Vệ cầm súng trong tay, đột nhiên cảm thấy không dứt khoát như vậy.

Cô bé đã bị nhiễm ác ma, không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng bản thân lại dường như không muốn nổ súng bắn cô bé.

Một lúc lâu sau, họng súng của anh đột nhiên hướng về người đàn ông đang kêu rên bên cạnh.

Nghiêm túc nhìn người đàn ông khốn khổ đáng thương này, Ngụy Vệ thì thào nói: "Biết không?"

"Con gái của anh đã bị ảnh hưởng bởi ác ma."

"..."

"Đồ khốn, nói bậy..."

Người đàn ông đau đớn hét lên và mắng mỏ: "Mày từ đâu tới, sao phải hại con gái tao..."

"Nó chỉ đang học thôi, sao có thể liên quan đến ác ma?"

"Mày nói bậy, tao phải báo cảnh sát..."

"..."

"Ham muốn méo mó sẽ luôn thu hút ác ma giáng xuống."

Ngụy Vệ không giải thích với anh ta, chỉ nói nhỏ: "Cô bé vốn không nên thu hút ác ma giáng xuống."

"Nhưng ai bảo bên cạnh cô bé có một người cha như anh chứ?"

"..."

Dường như nghe thấy giọng nói của Ngụy Vệ khác thường, lại dường như cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc trên người Ngụy Vệ, người cha gầm rú cũng đã tỉnh táo lại nhiều, không dám mắng chửi tiếp, chỉ vô thức biện giải: "Anh... anh lại đang nói chuyện vớ vẩn gì ở đây vậy..."

"Tôi chẳng làm gì cả…"

"Tôi chỉ muốn cho con gái học tập thật tốt, tôi không muốn đời nó giống tôi, trải qua cuộc sống vất vả như vậy..."

"..."

"Ba..."

Ngay lúc Ngụy Vệ nhíu mày, cô bé trên giường đột nhiên kinh ngạc quay đầu lại.

Cô bé không tận dụng chút thời gian cuối cùng này để viết câu trả lời ra giấy, mà gắng gượng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Như muốn nói một câu trả lời rất quan trọng: “Sống bên ba, con không khổ.”

"..."

Khoảnh khắc tiếp theo, máu đột nhiên tràn đầy đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bé.

Ngụy Vệ nghe thấy tiếng mạch máu và suy nghĩ đứt quãng như lò xo căng ra trong đầu cô bé.

Hai người trong phòng bệnh đều chợt quay ngoắt lại, nhìn về phía cô bé trên giường bệnh.

Trong mắt Ngụy Vệ, anh nhìn thấy đầu của cô bé, đột nhiên càng lúc càng lớn.

Giống như một quả bóng bay đạt đến khả ngăng chống đỡ.

Sau đó, trên khuôn mặt đã trở nên biến dạng, cô bé cuối cùng cũng nhìn về phía cha mình, trên mặt hiện lên vẻ bối rối và nghi ngờ.

Có lẽ, vẫn còn chút cảm giác hổ thẹn với ý nghĩ “vẫn chưa làm được điều cha yêu cầu”…

Sau đó, biểu cảm đông cứng lại vào lúc này, đầu nổ tung ra.

Sức mạnh tinh thần tán loạn vô biên vô tận đột nhiên tràn ngập đến toàn bộ phòng bệnh, đập vào bình hoa bên giường xuống đất.

Một vài bông hoa vừa chớm nở trong lọ lập tức khô héo.

Mà trong mắt người cha, anh ta chỉ thấy ánh mắt con gái đột nhiên trở nên thẳng tắp, máu mũi càng lúc càng chảy nhanh dính đầy áo bệnh nhân trắng, sau đó là ánh sáng trong mắt cô bé - loại ánh sáng thuộc về người thông mình, đang nhanh chóng biến mất và trở nên ảm đạm.

Cô bé ngã thẳng người xuống, cuối cùng ngón tay cũng buông “bài thi” đang siết chặt trong tay ra.

Cuối cùng, đáp án vẫn chưa kịp viết lên...

"Đồng Đồng..."

Người cha kêu lên đau đớn tột cùng, hai tay yếu ớt chộp về phía trước.

Sau đó, oán hận của anh ta nhanh chóng chuyển đến Ngụy Vệ bên cạnh giường bệnh và vọt tới bất chấp cái chân bị thương.

"Đều do mày..."

"Đều do mày dọa chết con gái tao..."

"..."

Họng súng trong tay Ngụy Vệ nhắm ngay vào anh ta, nhưng mãi đến khi anh ta nhào tới, anh vẫn không bóp cò.

Suy cho cùng, người đàn ông này không bị nhiễm.

Bản thân đã đồng ý với giáo quan, tuyệt đối sẽ không giết một người chưa bị nhiễm.

Tuy nhiên, mặc dù người bị nhiễm đã suy sụp vì quá tải của bản thân, nên nguy cơ cũng coi như đã chấm dứt.

Nhưng trong lòng anh vẫn đầy day dứt không nói nên lời.

Quay đầu nhìn cô bé đang nằm trên giường, đôi mắt đã lỏng lẻo, Ngụy Vệ không khỏi lộ ra nụ cười trên mặt.

Nụ cười đặc biệt dịu dàng, đến cả đôi mắt cũng nheo lại.

Đã quên mất bắt đầu từ khi nào, trong lòng càng kiềm nén, trên mặt sẽ bất giác lộ ra nụ cười.

Có lẽ là do thế giới này còn quá nhiều bất hạnh, nên bản thân muốn mang đến cho thế giới một chút xán lạn?

...

...

"Tao giết mày, tao cắn chết mày..."

Trong nụ cười của Ngụy Vệ, người cha điên cuồng bò đến bên cạnh anh, há miệng cắn vào đùi anh.

Đau đớn khiến Ngụy Vệ tỉnh táo lại, anh cúi đầu nhìn người cha.

Cất lại khẩu súng ngắn màu đen trong tay, sau đó lấy ra cây súng dài màu bạc tinh xảo như một quý cô tao nhã.

Anh dựng đứng cây súng dài màu bạc ở giữa phòng bệnh tràn ngập sức mạnh tinh thần điên cuồng, trong mắt chợt lóe lên huyết quang.

Sức mạnh tinh thần, hay dòng thông tin đã thoát khỏi sự nắm bắt của cô bé đang tiêu tan một cách hỗn loạn.

Nhưng sự xuất hiện của cây súng dài màu bạc đã khiến chúng dường như có nơi quy tụ, từng làn một tràn vào thân súng.

Tốc độ rất chậm, tích lũy cũng không nhanh, cho nên trước đó Ngụy Vệ đặc biệt không thích sử dụng.

Nhưng lần này, anh cảm thấy rất thích hợp.

Anh để mặc cho người cha cắn xé, đánh mình, thân người không nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi cây súng màu bạc hấp thu đủ năng lượng.

Sau đó từ từ di chuyển xuống phía dưới, chĩa vào trán của người cha.

Người cha đang phát điên đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn cây súng màu bạc trên tay Ngụy Vệ với ánh mắt sợ hãi:

"Giết..."

Anh ta đột nhiên hét lớn: "Mày giết tao đi, dù sao tao cũng không còn gì để mong đợi..."

"Pằng!"

Ngụy Vệ bóp cò mà không đợi tiếng hét của anh ta dừng lại.

Theo tia lửa phụt ra, người cha kêu lên một tiếng mới ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, run rẩy.

Anh ta vốn tưởng rằng mình không sợ chết, nhưng tiếng cò súng vang lên, anh ta vẫn sợ mất hồn.

Có điều, ngay sau đó anh ta phát hiện, mình không có chết, trên người cũng không có cơn đau buốt nào từ những viên đạn xé thịt từ bất cứ nơi nào.

"Thời gian có chút cấp bách, vẫn chưa đến 1% những gì cô bé có thể chịu đựng."

Ngược lại, anh ta vẫn nghe thấy rõ ràng giọng nói của Ngụy Vệ bên cạnh.

Ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt anh tuấn dịu dàng của anh: "Nhưng trước tiên anh hãy thử cảm nhận đi!"

Người cha không hiểu điều này có nghĩa là gì, anh ta kinh hãi sờ lên đầu mình và phát hiện thấy trên đầu mình không có bất kỳ vết thương nào.

Ngay lúc sinh nghi trong lòng, anh ta đột nhiên cảm thấy một luồng thông tin bất tận tràn vào não mình.

Dường như từng mạch máu đều sắp vỡ ra, từng tế bào não đột nhiên bị lực ép vô hình tràn ngập, anh ta cảm nhận được những dòng suy nghĩ dày đặc, giống như những con kiến bò khắp vỏ não mình, đau đớn đến mức vết thương trên chân đều trở nên không đáng nhắc tới.

Anh ta há to miệng để thở, nhưng có vẻ như không thể hút được chút không khí mới mẻ nào.

Trên mặt anh ta xuất hiện lực nén cực lớn, dốc hết toàn lực, ngây người nhìn con gái bê bết máu trên giường.

Trái tim đau đớn đến mức không thể hét nên lời, những giọt nước mắt không thể kiểm soát được chảy ra trên khuôn mặt.

...

...

Ngụy Vệ không tiếp tục để ý đến người cha bên giường, ghé sát vào khuôn mặt đờ đẫn và mờ mịt của cô bé trên giường.

Đưa hai ngón tay ra, khẽ đẩy khóe miệng cô bé lên.

Nhẹ giọng khen ngợi: "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, em đã rất giỏi rồi, ác ma cũng không làm khó được em..."

Sau đó, anh ta đưa tay nhặt tờ giấy có ghi những dòng chỉ lệnh của ác ma trên tay cô bé.

"Tôi sẽ nộp bài tập thay em..."

"..."

Anh nói nhẹ nhàng, như thể cô bé vẫn còn sống.

Trước khi đi ra ngoài, ánh mắt đảo đến cô bé trên giường bệnh lần cuối, đột nhiên ở đầu giường của cô bé, ở một vị trí không dễ thấy, anh nhìn thấy một chiếc đèn lồng bí ngô nhỏ rách nát, nụ cười của anh càng trở nên dịu dàng, anh bước về phía trước, xách lấy nó trên tay mình.

Sau đó anh xách chiếc đèn lồng bí ngô nhỏ và chậm rãi đi ra ngoài với nụ cười hiền hậu trên môi.

Vết thương trên đùi bị người đàn ông cắn xé đã dần hồi phục trở lại.

Nhưng trong mắt càng ngày càng có nhiều tia máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK