Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Vệ ngủ rất mùi vì ngày hôm trước tâm trạng rất tốt.
Trong lời nói mê sảng đỏ tươi mà hầu như đêm nào cũng đến, hay còn gọi là “Khúc ca an giấc màu đỏ”, anh nằm mơ hết giấc này đến giấc khác đặc biệt thoải mái. Có khi nhớ lại cảnh tượng tiến vào giết Gia tộc Hắc Sơn Dương, có khi lại đem mình thay thế thành Gia tộc Hắc Sơn Dương đón nhận quá trình bị giết. Đến khi vui vẻ tỉnh dậy, mới phát hiện mình đã bị muộn đến gần hai mươi phút.
Như vậy sao được? Trong trại huấn luyện sẽ bị giáo quan treo trên hàng rào thép gai đánh đập.
Vì vậy anh nhanh chóng bật dậy, vội vã rửa mặt, chỉ ăn hai cái bánh kếp kẹp thịt và ruột ở dưới lầu, rồi vội vàng chạy tới sở. Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn cảnh tượng trong sở, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vẫn may mình đến cũng chưa muộn lắm...
... Vẫn chưa dọn cơm.
Trong sân nhỏ, lúc này tựa hồ là cảnh tượng ấm áp.
Anh Trư Tử đang canh giữ bên bếp lò nấu món súp cay, rắc tiêu vào và ngửi thử.
Bên cạnh còn hấp bánh bao, bánh há cảo nhồi bắp cải và thịt lợn, tròn trịa đầy đặn, to hơn cả khuôn mặt của Diệp Phi Phi.
Đội trưởng đang bận viết tài liệu gì đó trong phòng làm việc.
Thật sự khiến người ta bất ngờ, ông ta lại dậy sớm như vậy.
Hôm nay là thứ ba, đến lượt chú Thương đi trực ban ở Sở cảnh vệ, nên ngược lại là không thấy bóng dáng chú râu xồm xoàm bên cạnh bàn bida.
Chị Lucky ngược lại thì có mặt. Chị ta mặc một chiếc quần đùi lụa màu hồng và áo dây màu trắng, đang đứng trước dây phơi quần áo bên sân, lúc nhón chân, lộ ra vòng eo thon gọn uyển chuyển, làm người ta rung động.
Tiểu Lâm đang vẽ tranh ở phía đông sân, vẻ mặt tập trung, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt anh, vô cùng đẹp đẽ.
Lúc Ngụy Vệ đi vào, Diệp Phi Phi đang ngồi chống cằm trên lầu hai, trong tay cầm một chiếc máy bay giấy, đưa qua đưa lại chán nản.
"Ô…"
Vừa nhìn thấy Ngụy Vệ, cô lập tức vui mừng, xoay người chạy lộc cộc xuống lầu.
Ngụy Vệ cười chào mọi người: "Chào buổi sáng chị Lucky, anh Trư Tử, anh Tiểu Lâm... Đội trưởng, chào buổi sáng!"
"Anh Tiểu Vệ, chào buổi sáng..."
Diệp Phi Phi từ trên lầu hớn hở chạy xuống, chạy tới trước mặt Ngụy Vệ chào hỏi.
"Chạy nhanh như vậy..."
Ngụy Vệ ngửi thấy mùi máu tanh trên người cô dường như đã nhạt đi rất nhiều, cười nói: "Cô hết tới tháng rồi?"
"Đúng vậy…"
Diệp Phi Phi ngẩn ra một lát mới phản ứng lại: "Hả? Cái quỷ gì vậy?"
"Quan tâm đồng nghiệp tí thôi."
Ngụy Vệ chợt nhận ra mũi mình hơi nhạy bén, cười nói rồi bước vào trong.
Diệp Phi Phi lập tức đi theo phía sau anh.
Hôm qua bỗng chốc giải quyết được một vụ án lớn như vậy, hơn nữa còn cứu được đứa trẻ trở về, điều này khiến cô đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Chỉ là hôm qua chịu sự kích thích quá nặng, không cảm thấy dễ chịu. Nhưng sau một đêm nghỉ ngơi lại sức, trạng thái hôm nay đã được điều chỉnh trở lại. Cảm giác phấn khích của ngày hôm qua khi giải quyết được một vụ lớn như vậy lập tức ngập tràn trong lòng. Chính là cảm xúc xúc động nhất, mặc dù dè dặt không tiện nói chuyện với người khác, nhưng vừa nhìn thấy Ngụy Vệ, thì lập tức nhớ lại cảm giác phấn khích và phấn khởi của những gì trải qua ngày hôm qua.
Có điều Ngụy Vệ không mấy hứng thú cùng cô hồi tưởng lại, mà đi dạo quanh sân xem có chuyện gì mình cần giúp không.
Thực ra chủ yếu là xem những gì đã xảy ra ngày hôm qua có ảnh hưởng quá lớn không.
Tuy nhiên, trong toàn bộ sở, vốn dĩ không ai nói về chuyện này. Thay vào đó, họ lật vài trang báo và nhìn thấy một bản tin về một vụ cháy lớn ở một hội quán nào đó vào đêm qua. Nhưng vì không có ai bị thương và thế lửa cũng nhanh chóng được kiểm soát, nên không được lên trang nhất.
Xem ra, ảnh hưởng đêm qua chỉ là một hội quán bốc cháy, một sạp hàng rong bị mất trộm một chiếc áo mưa.
Một chiếc xe đạp điện đậu ở ngã tư đường bỗng nhiên bị hết điện.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Ngụy Vệ hài lòng đi trở về, ngồi vào cái bàn nhỏ chờ ăn cơm.
"Chị Lucky giặt quần áo xong chưa?"
Trong phòng làm việc, giọng nói của đội trưởng Âu Dương vang lên sau đó, chị Lucky buồn bực không vui đi vào.
"Anh thực sự muốn tặng?"
"Vậy cũng tùy cô, dù sao đến lúc đó tôi cũng sẽ không nương tay với cô."
"Aha..."
“…”
Chẳng bao lâu sau, ngay cả chị Lucky cũng giận dữ bước ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng Âu Dương, đội trưởng Âu Dương luôn miệng gọi lại chị ta cũng không thèm để ý.
"Chuyện này là sao vậy?"
Ngụy Vệ nhất thời có hơi tò mò, cẩn thận hỏi.
Vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Phi Phi dường như còn tò mò hơn cả mình, duỗi đầu dòm ngó.
"Chị Lucky đang tức giận."
Anh chàng đẹp trai Tiểu Lâm bên cạnh đột nhiên nói: "Bởi vì đội trưởng đang tự sát."
"Tự sát?"
Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đều sửng sốt và đồng thời lộ ra vẻ tò mò.
Nhưng anh chàng đẹp trai Tiểu Lâm chỉ nói một câu như vậy rồi im lặng.
Diệp Phi Phi không khỏi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Anh Tiểu Lâm thản nhiên nói: "Đây là chuyện riêng của đội trưởng, tôi không tiện nói."
"Được rồi…"
Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đều có chút thất vọng, không hỏi nữa, quay đầu tiếp tục nhìn về phía phòng làm việc.
Nhưng Anh Tiểu Lâm đang cầm cọ, trầm mặc một hồi, lại quay đầu nhìn bọn họ: "Lòng hiếu kỳ của hai người kém như vậy sao?"
“…”
Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đều sững sờ: Vậy mình nên hỏi hay không?
Diệp Phi Phi thử hỏi dò: "Hay là anh nói ra xem?"
"Đội trưởng chuẩn bị đem ống tiêm ổn định của mình tặng cho người khác. Điều này không khác gì tự sát."
Anh Tiểu Lâm làm ra dáng vẻ hết cách với hai người họ, nhàn nhạt nói: "Anh ấy có một người bạn cũ ở trong thành phố, cũng là người có lực lượng ác ma. Những năm gần đây, hầu như không còn sử dụng đến lực lượng ác ma nữa, nhưng lực lượng ác ma trong cơ thể vẫn ngày càng hoạt động, đã không thể kìm hãm được thăng cấp. Đội trưởng Âu Dương biết trạng thái của ông ấy, nếu thăng cấp nhất định sẽ biến chất, nên đem ống tiêm ổn định của mình cho tặng ông ấy."
“…”
"Ống tiêm ổn định…"
Ngụy Vệ hiểu ra, anh biết tầm quan trọng của thứ này đối với người có năng lực vùng hoang dã.
Trên thực tế, hồi đó Tổ chức có thể tuyển dụng được nhiều người có năng lực vùng hoang dã để sử dụng cho riêng mình như vậy, đều dựa vào thuốc ổn định.
Loại thuốc ổn định này có thể làm chậm hoạt động của lực lượng ác ma trong cơ thể. Mỗi ống tiêm bán ra ở chợ đen đều có giá cao ngất ngưởng.
"Ống tiêm ổn định là gì vậy? Mức độ hoạt động của lực lượng ác ma lại là gì nữa?"
Không đợi Ngụy Vệ nghĩ xong, Diệp Phi Phi đã không kiềm được tò mò hỏi ra.
"Lực lượng ác ma là một loại lực lượng đặc biệt. Nó cùng tồn tại với người siêu phàm, mang lại sức mạnh cho người siêu phàm mà người bình thường không thể hiểu được, nhưng cũng là một loại nguyền rủa. Bản thân nó mang những đặc điểm của ác ma, người siêu phàm được lựa chọn sẽ mãi không thể thoát khỏi cơn ác mộng."
Tiểu Lâm lạnh nhạt ra mặt, thậm chí còn có phần chán ghét "Sao cô lại có nhiều vấn đề đến vậy?", nhưng khóe miệng lại nở nụ cười không tự nhiên: "Mà mức độ hoạt động của lực lượng ác ma đại diện cho sự dao động bức xạ của sức mạnh này, cũng đại diện cho tải trọng mà nó mang tới cho các người siêu phàm. Mức độ hoạt động càng cao, áp lực lên tinh thần và thể lực của người siêu phàm càng lớn và tác động tiêu cực cũng sẽ càng sâu sắc."
"Thuốc ổn định là một loại thuốc do Tổ chức nghiên cứu ra, có thể giúp người siêu phàm giảm bớt độ hoạt động của lực lượng ác ma."
Chậm rãi nói, cọ vẽ trong tay cũng dần chậm lại, nhẹ giọng nói: "Mức độ hoạt động của lực lượng ác ma của người siêu phàm bình thường đều dưới 50%. Sau khi trải qua đối đầu mạnh mẽ hoặc nguy cơ sinh tử, mức độ hoạt động của lực lượng ác ma nhìn chung sẽ tăng mạnh, một số cực kỳ mạnh, thậm chí có thể đạt tới 80% hoặc 90%, đây là một giá trị rất nguy hiểm."
"Trong trường hợp này, nhất thiết phải sử dụng đến thuốc ổn định để giúp bản thân kiểm soát mức độ hoạt động, nếu không sẽ dễ bị sa ngã."
"Ài..."
Nói đến đây, anh ta thở dài và tiếp tục: "Có điều, cho dù không trải qua đối kháng gay gắt, hoạt động của bản thân lực lượng ác ma cũng sẽ gia tăng theo thời gian và việc sử dụng lực lượng ác ma. Ngay cả khi không sử dụng cũng sẽ tăng lên, giống như người bạn cũ của đội trưởng. Ông ấy đã không sử dụng lực lượng ác ma trong nhiều năm, nhưng hoạt động của lực lượng ác ma vẫn đạt đến đỉnh điểm..."
"Trong trường hợp này, nếu ông ấy không chuẩn bị nghi thức thăng cấp, nâng cao bản thân, hoặc sử dụng thuốc ổn định."
"Chỉ sợ sẽ nhanh biến chất thành quái vật, hoặc... một kẻ mất trí hoàn toàn!"
“…”
Diệp Phi Phi nghe giọng điệu của anh tăng lên, sắc mặt đều có chút tái nhợt, mặc dù cô hoàn toàn vẫn chưa tới lúc cân nhắc đến những thứ này.
Ngụy Vệ nghe nhiều như vậy, trong lòng cũng không khỏi khen ngợi: Anh Tiểu Lâm này là người có năng lực vùng hoang dã, có thể hiểu được những điều này đã rất giỏi rồi.
Chỉ có điều, sự hiểu biết của anh ấy có thể không được toàn diện, chỉ biết nói theo thông tin trong tài tiệu.
Gì mà mức độ hoạt động vượt quá 80% thì cực kỳ nguy hiểm.
Hãy nhìn lại bản thân, mức độ hoạt động của lực lượng ác ma quanh năm vẫn giữ mức 95% trở lên. Không phải cũng rất bình thường đấy sao?
…
…
"Có điều..."
Diệp Phi Phi cảm thấy nặng nề trong lòng, đột nhiên có vài nghi vấn: "Nghi thức thăng cấp cũng có thể giải quyết theo cách này?"
"Đúng vậy."
Anh Tiểu Lâm bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt lại rất vui vẻ, tay đang vẽ tranh cũng dừng lại, nhẹ giọng giải thích: "Nếu như cử hành nghi thức thăng cấp, bản thân ông ấy sẽ tăng lên một vị trí cao hơn, vậy thì, lực lượng ác ma đã hoạt động tới cực điểm bên trong cơ thể ông ấy cũng sẽ hòa hoãn lại cực lớn."
"Đó là một phương pháp hiệu quả hơn và giúp giảm nhẹ mức độ hoạt động hơn thuốc ổn định, còn kèm theo lực lượng mạnh hơn..."
“…”
"Vậy tại sao ông ấy không chuẩn bị nghi thức thăng cấp?"
Diệp Phi Phi lập tức bắt được trọng điểm: "Là bởi vì ngươi không biết sao?"
Cô đã xem qua một số tài liệu, nghe nói những giáo đồ cuồng tín đều đang ráo riết tìm kiếm những quyển sách cổ ghi lại những điều có liên quan đến cúng tế ác ma.
Cố gắng tìm ra phương pháp chính xác để lắng nghe âm thanh của ác ma và thậm chí thỉnh cầu ác ma giáng xuống.
Chẳng lẽ người siêu phàm cũng là như vậy?
"Mỗi một người siêu phàm đều biết nghi thức thăng cấp của mình là gì."
Sắc mặt của Tiểu Lâm trở nên hơi nghiêm nghị, hay ở mức độ sâu hơn, đó là sự lo lắng và hoảng sợ.
"Bởi vì lực lượng ác ma của chính mình hoạt động đến một mức độ nhất định, bản thân sẽ nói với mình, nghi thức thăng cấp là gì."
"Nhưng người bạn cũ đó của đội trưởng sẽ không làm như vậy, đội trưởng cũng sẽ không cho phép ông ấy làm điều đó."
Anh ta nói đến chỗ này, hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Bởi vì người bạn cũ này thuộc Hệ liệt Ác ma Chiến tranh."
"Nghi thức thăng cấp của ông ấy là khơi mào một cuộc chiến của các lực lượng cấp thành phố bên trong thành lũy tinh thần. Hơn nữa số người chết..."
"Không được dưới sáu trăm sáu mươi sáu người!"