"Khơi mào một cuộc chiến của các lực lượng cấp thành phố, mà số người chết còn phải không dưới 666 người?"
Diệp Phi Phi nghe Tiểu Lâm giải thích, sắc mặt lập tức tái nhợt, thậm chí là kinh hãi.
Cô là thiên kim của tập đoàn tài chính, lớn lên trong môi trường tốt đẹp và sung túc. Mặc dù vì một số đặc thù riêng của bản thân, được đưa đến căn cứ của Tổ điều tra Sự vật Siêu nhiên thuộc Tổ chức; cũng xem qua rất nhiều tư liệu về ác ma, nhưng cô vẫn sống quá anh nhàn, chưa từng gặp phải tín đồ ác ma hung ác điên cuồng, cũng chưa từng trải qua nỗi sợ hãi bị sa hóa thành quái vật hoặc bị giáo đoàn tập kích.
Thậm chí, trong lòng cô còn nghĩ đây là một cuộc sống bình yên và ổn định.
Vì vậy cô không thể hiểu, một nghi thức yêu cầu khơi mào chiến tranh giữa hai thành phố và giết chết hơn 600 người, đại biểu điều gì.
Một con phố chất dài xác chết?
Vô số gia đình tan vỡ?
Vô số căn nhà ngập trong máu tươi và khói lửa?
…
…
Đây quả thực là một nghi thức đáng sợ, quả thực cũng có thể đảm nhận tiền tố của hai từ "ác ma".
"Mỗi một người siêu phàm đều không thích thăng cấp..."
Anh Tiểu Lâm cũng khẽ thở dài khi giải thích đến đây. Vừa vẽ bức tranh gà mổ thóc, vừa khẽ khàng giải thích:
"Ngoại trừ những người mất trí riêng lẻ."
"Bởi vì mỗi bước thăng cấp, đồng nghĩa với mức ảnh hưởng lực lượng ác ma của bản thân càng sâu thêm một tầng, cũng có nghĩa là bản thân đã tiến gần hơn đến ác ma một bước. Thường xuyên hơn, sẽ nghe thấy tiếng thì thầm của ác ma trong quá trình thăng cấp và rất dễ mất đi lý trí."
"Cho nên, nghi thức thăng cấp là điều mà ai cũng sợ, thậm chí còn cố gắng tránh né. Chỉ có những tín đồ ác ma điên cuồng mới tích cực và chủ động chuẩn bị cho nghi thức thăng cấp. Thậm chí vì nghi thức ác ma, không chỉ giết hại người khác để kích động chiến tranh, một số dịp đặc biệt, thậm chí sẽ có một số kẻ bệnh hoạn còn hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp sớm hơn và vượt mức nghi thức thăng cấp..."
"Mà những người bình thường, ngược lại để tránh lực lượng ác ma hoạt động quá mức, còn cố gắng hết mức giảm bớt khả năng sử dụng nó..."
"Bởi vì lực lượng ác ma sẽ trở nên hoạt động hơn một chút mỗi lần sử dụng."
"Chỉ có những tín đồ ác ma điên cuồng hoặc những kẻ điên loạn, mới nóng lòng khát khao những lời thì thầm của ác ma."
"Theo thời gian trôi qua, cũng sẽ càng ngày càng hoạt động, vì vậy ngay cả khi không sử dụng nó, nó cũng sẽ dần hồi phục."
"Thông thường, tất cả chúng ta đều dựa vào thuốc ổn định của Tổ chức để làm chậm hoạt tính của lực lượng ác ma, nhằm áp chế lực lượng ác ma của bản thân. Nhưng đáng tiếc, thuốc ổn định cũng không toàn năng. Nó cũng sẽ tăng lên theo số lần sử dụng và hiệu quả cũng dần giảm xuống.”
"Chị Lucky đau lòng chính là ở điểm này. Đội trưởng đã tặng cho người bạn đó của mình rất nhiều lần."
"Bây giờ e rằng tác dụng của thuốc ổn định đã cực kỳ nhỏ, đồng nghĩa với lãng phí. Chỉ là đội trưởng không muốn nhìn bạn mình chết đi."
“…”
Diệp Phi Phi không ngờ đội trưởng sẽ có mặt này, trong lòng có chút buồn bực.
Vẻ mặt Ngụy Vệ dường như cũng có chút buồn bực, khẽ thở dài trong lòng: "Đã vậy, tại sao không sớm giết anh ta đi?"
Anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, mà lực lượng ác ma của anh ta cũng không cách nào áp chế. Với lại anh ta đã quyết định sẽ không chuẩn bị cho nghi thức thăng cấp. Đây là một người rất đáng được kính trọng. Nhưng cũng vì điều này, số phận chờ đợi anh ta kỳ thực chỉ còn lại có một con đường sa hóa. Vậy tại sao không giết anh ta trước khi anh ta sa hóa? Có lẽ cũng chỉ có cách này có thể giải quyết vấn đề một cách tối ưu nhất?
Đối với nghi thức thăng cấp mà Tiểu Lâm đã mô tả, anh ngược lại không cảm thấy có gì đặc biệt.
Tiểu Lâm miêu tả về nghi thức thăng cấp quá khó khăn, hoặc cũng có thể là do người bạn cũ của đội trưởng có cấp bậc quá cao.
Thực ra, nghi thức thăng cấp không hẳn khó khăn như vậy.
Ngược lại, ở giai đoạn đầu của hệ liệt, độ khó của nghi thức thăng cấp là rất thấp.
Thấp như sự cám dỗ...
Cũng giống như bản thân anh, nội dung của nghi thức thăng cấp của trạng thái thứ ba đã xuất hiện trong giấc mơ vô số lần.
Nào có cần tín đồ điên cuồng gì đó mới có thể hoàn thành vượt mức nhu cầu của thăng cấp chứ?
Rõ ràng làm thêm vài lần là sẽ đạt được...
…
…
Lời giải thích của Tiểu Lâm khiến Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng bất giác chú ý đến đội trưởng Âu Dương.
Đội trưởng Âu Dương cũng có vẻ rất bực dọc, đi tới cửa mấy lần dường như muốn đi tìm chị Lucky giải thích một lát. Nhưng đi tới cạnh cửa lại do dự không bước tiếp. Nhưng sau vài lần chần chừ, vẫn sải bước ra ngoài, đi lên cầu thang chuẩn bị lên lầu hai. Chỉ là, ông ta vừa mới bước lên bậc một, đã nghe thấy tiếng “lộc cộc” vang lên, chị đã Lucky trực tiếp ném một cái hộp đen xuống.
Đội trưởng Âu Dương ngạc nhiên và run rẩy đón lấy.
"Tôi đã giữ lại các mũi tiêm mà mấy người chúng tôi đáng được nhận. Tất cả trong hộp này là của anh."
Chị Lucky ở trên tầng hai, mặt lạnh lùng nói: "Anh muốn tặng thì cứ đi, đến khi bản thân nghe thấy tiếng thì thầm của ác ma thì đừng đến tìm chúng tôi."
Nói xong, nhanh chóng xoay người, đóng sầm cửa lại.
Đội trưởng Âu Dương xấu hổ, vươn tay vuốt tóc, sau đó quay đầu liếc nhìn vào trong sân.
Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi lập tức ngồi thẳng dậy, bộ dạng giống như đang thảo luận công việc một cách nghiêm túc.
"Mấy người các cô cậu chăm chỉ làm việc, hết việc thì tan làm sớm."
Một lúc sau, đội trưởng Âu Dương vẫn đi ra khỏi phòng làm việc. Hình như đã chải lại đầu tóc, bôi sáp, mặc âu phục ba món, còn cầm một cây gậy. Người không biết gặp phải trên phố, còn tưởng đây sẽ là đại diện của một tập đoàn lớn nào đó. Trước khi ra cửa còn dặn dò thêm mấy câu, như muốn thể hiện uy nghiêm của đội trưởng, nhưng trong sân lại im lặng không ai để ý tới ông ta.
Chỉ có Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp lại: "Biết rồi Đội trưởng."
Đội trưởng Âu Dương chán ghét liếc nhìn hai người một cái, kẹp cái hộp dưới cánh tay, phẩy tay đi ra ngoài.
…
…
Ngụy Vệ ở lại sở cho đến trưa, cùng với anh Trư Tử, hai người mỗi người ăn một tô Trác tương miến (mì sợi to bản trộn sốt đậu tương đã xào qua dầu).
Giúp anh Trư Tử rửa bát, thấy rằng thực sự không có gì để làm.
Nhìn khoảng sân trống trải, bây giờ người buồn chán nhất trong toàn đội là anh và Diệp Phi Phi.
Diệp Phi Phi ngày hôm qua vừa mới có đóng góp lớn, lúc này không muốn đi tuần tra đường phố, nên ngồi vắt chéo chân trên ghế đá uống trà.
Ngụy Vệ vừa mới đến, không tìm thấy chuyện gì để giết thời gian.
Nhìn dáng vẻ Diệp Phi Phi một lòng muốn cùng mình tán gẫu, nhưng Ngụy Vệ thật sự không có chút hứng thú.
Gần đây lại không có chuyện gì cần đến cô.
Sau khi ngồi không một lúc, Ngụy Vệ đã đưa ra một quyết định táo bạo, quay lại nhìn Tiểu Lâm đang vẽ:
"Anh Tiểu Lâm, hôm nay nếu không có việc gì, vậy em về trước?"
“…”
"Xẹt!"
Tiểu Lâm và Trư Tử đang hái rau bên cạnh, đồng thời quay lại nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
"À thì, nhà còn chưa sơn xong..."
Ngụy Vệ cảm thấy có chút lúng túng. Đây mới chỉ là ngày thứ hai mình đi làm, đã bỏ công việc về sớm, quả thật không tốt lắm.
Anh Tiểu Lâm nhìn anh chăm chú, một lúc sau mới nói: "Cậu cứ đi..."
"Tại sao còn phải báo cho chúng tôi biết?"
"Loại đặc tính xấu này thực sự không nên mang đến cho đội..."
“…”
Ngụy Vệ cảm thấy hổ thẹn vô cùng và chân thành bày tỏ tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Ngược lại là sau khi anh rời đi, những người khác vẫn tiếp tục làm việc của mình, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn nhau. Thực ra trong lòng ít nhiều có chút thắc mắc, đối với môi trường sống và sở thích độc lạ của người mới này, cả đội đều đã rõ.
Mọi người cũng đều cảm thấy kỳ lạ, chỉ là vẫn chưa quen đến mức độ để nói về một chủ đề chuyên sâu như vậy.
Chỉ là lúc này thấy Ngụy Vệ về sớm, Tiểu Lâm không khỏi ngừng bút vẽ, nhíu mày:
"Tôi không phải là người thích dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, nhưng mà..."
"Tại sao cậu ta lại sống trong căn nhà đó?"
"Còn sơn thành màu... lễ hội như vậy?"
“…”
Ngụy Vệ cảm thấy chuyện này rất bình thường!
Căn nhà cũ luôn cần được dọn dẹp sạch sẽ trước khi dọn đến ở, đặc biệt là đối với một người có yêu cầu cao về nơi ở và sự trải nghiệm như Ngụy Vệ.
Trên đường trở về, anh ghé vào cửa hàng trang trí, lấy một vài thùng sơn có màu sắc tươi sáng, mua một hộp đinh và một vài bóng đèn có công suất thấp. Sau khi tính toán kỹ lưỡng một phen, còn cầm một số tiền không nhiều, đến một trung tâm mua sắm cao cấp ở Phế Thiết Thành một chuyến, mua một chiếc khăn trải bàn màu trắng đắt tiền, mấy bộ dao nĩa bằng bạc và những chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo.
Anh trang trí rất cẩn thận.
Bốn bức tường của Phòng 302 được anh sơn thành màu đỏ tươi, nằm trên giường có thể nhìn thấy một biển máu.
Trên tường còn dùng vôi trắng vòng ra mấy khung hình người, trên sô pha và trên sàn nhà cũng có, một số chia làm hai phần, phong cách đơn giản và vòng vèo, mang phong cách tử vong mạnh mẽ, chủ nghĩa nghệ thuật rất hậu hiện đại.
Ngay cả giữa phòng, chiếc bàn tròn lớn màu tím sẫm cũng được đặt lại.
Ngụy Vệ đặt một chiếc khăn trải bàn màu trắng, một bộ dao nĩa bằng bạc và một chiếc ly lên chiếc bàn tròn lớn.
Ngồi vào bàn tròn và ăn một bữa ăn, bày tỏ sự hài lòng của mình.
Đúng vậy, đây chính là phong cách mà những người đó đã theo đuổi trước đây, họ đã mang những cơn ác mộng như vậy đến hiện thực.
Vậy thì, bản thân lập lại cơn ác mộng này và sống trong cơn ác mộng này.
Khá tốt, rất thoải mái.
Thứ duy nhất còn thiếu là chiếc đèn chùm trần ở phía trên.
Có vẻ như vẫn còn thiếu cái móc treo ở đây, nếu không, khi mời những người bạn cũ qua nhà mình, họ sẽ ngồi ở đâu đây?
…
…
Vào ban đêm, anh ở trong căn nhà mà mình vừa sơn.
Màu đỏ tươi xung quanh và bóng đèn mờ ảo ở giữa tạo cho anh một cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Anh ngủ quên trong sự thỏa mãn này.
Trong giấc mơ, có người đột nhập vào căn phòng này, muốn bắt anh để hoàn thành cúng tế của họ, nhưng anh đã bắt ngược lại bọn họ, đồng thời dùng biện pháp nhẹ nhàng nhất và hỏi ra được kẻ chủ mưu đứng sau, rồi đánh hắn như một cái sàng. Lại một cảnh khác trong giấc mơ, anh thấy có người lưu luyến và ngập ngừng bên ngoài căn nhà, nên vọt xuống, cuối cùng bắt được kẻ chủ mưu đứng sau, sau đó treo cổ hắn lên móc sắt...
Trong một số giấc mơ, một người nào đó đã đến căn nhà này và tự thiêu mình...
Thậm chí còn có người đã treo cổ tự tử như đã từng làm với Tiểu Thất Thất, tự cắt da thịt mình bằng dao...
Mỗi một kết thúc đều khá vui vẻ...
Ngụy Vệ trong giấc mơ cũng không nhịn được cười ra tiếng.
…
…
Tôi thực sự rất lo lắng các người sẽ không tìm thấy tôi.
Như vậy, tôi sẽ không thể tìm thấy các người nữa...