Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hù…"

Bước ra khỏi tòa nhà cũ bị bỏ hoang này, Ngụy Vệ thở ra một hơi dưới những vì sao treo trên đỉnh đầu.

Không khí se lạnh nhưng trong lành cuối mùa thu tràn vào phổi, làm tan đi tiếng nhạc náo động và không khí đục ngầu khiến người ta bực bội ban nãy. Nương theo ánh đèn, anh bước xuống con đường nhỏ rạn nứt, đến chỗ chiếc xe của mình.

Đây là một chiếc xe jeep cải tiến màu đen với khung chắc chắn và bốn chiếc lốp cao to đã mòn nhiều chỗ.

Thậm chí ở cánh cửa xe bên trái, còn có thể nhìn thấy vài lỗ đạn.

Ngụy Vệ cởi bỏ chiếc áo dính máu, thậm chí còn có thể vắt ra máu trên người, châm lửa thiêu hủy.

Sau đó dùng khăn ướt lau hết vết máu dính trên tay và trên mặt mình, lúc này mới lấy từ trong cốp xe ra một chiếc áo cùng kiểu dáng, mặc vào người. Mượn ánh sao chiếu vào cửa sổ xe, anh chỉnh lại kiểu tóc đơn giản, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong kính, vẻ mặt anh có vẻ hơi sa sút.

"Xoạt xoạt xoạt..."

Phía sau, bỗng có tiếng vảy cọ sát vào sỏi, sột soạt làm người ta dựng cả tóc gáy.

Tuy nhiên, xung quanh không có bất kỳ bóng dáng nào xuất hiện, đó dường như chỉ là ảo giác thính giác của con người.

Ngụy Vệ nghe thấy âm thanh này, trên mặt lộ ra nụ cười, vươn tay chỉnh chỉnh kính chiếu hậu của xe, nhắm ngay phía sau lưng mình.

Qua gương, anh nhìn thấy một con mãng xà đen kịt, thân dày như thùng nước, từ bãi cát phía sau mình bò tới. Nửa thân trên của nó dựng thẳng lên, toàn thân là những mảng hoa văn giống như mặt người; sau lưng có hai cái cánh bằng thịt màu đỏ sẫm, hiện đầy gân xanh, bọc chặt lấy thân rắn, không biết khi mở ra sẽ đồ sộ cỡ nào.

Đầu rắn dữ tợn, mù một mắt.

Trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ nồi màu đen xiêng vẹo, vẻ mặt nghiêm túc tương tự như con người.

"Giải quyết xong rồi?"

Quái xà có hoa văn mặt người đột nhiên há to mồm, nhìn chằm chằm Ngụy Vệ qua gương, cái lưỡi run run, phát ra giọng nói khàn khàn.

Giọng nói có độ dày như người cao tuổi.

Trên mặt Ngụy Vệ lộ ra nụ cười rạng rỡ, khẽ gật đầu, mãn nguyện như vừa giúp bà cụ qua đường.

Vẻ lo âu trong mắt hắc mãng càng thêm đậm, dò hỏi: "Đạn đâu?"

"Dùng hết rồi."

"..."

Hắc mãng trầm lặng xuống, một lúc sau mới bất lực thở dài: "Mỗi lần đều nhất định phải bắn hết sạch đạn mới đủ sao?"

"Đương nhiên không phải, giáo quan."

Ngụy Vệ một bên chỉnh lại cái nơ trên cổ mình, một bên cười nói: "Hết đạn vẫn chưa đủ dùng nữa mà."

"..."

Quái xà đột nhiên không biết nên nói gì, độc nhãn thẳng đứng lộ ra vẻ bất lực.

Chiếc xe lặng lẽ khởi động, chậm rãi chạy về phía trước dọc theo con đường hoang vắng không đèn đường dưới ánh sao. Tòa nhà cũ bỏ hoang phía sau ngày càng bị bỏ lại phía xa, không ai biết trong tòa nhà cũ này đã xảy ra chuyện gì. Nhìn bề ngoài, thậm chí trông giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Vẫn phải chú ý một chút."

Quái mãng xuất hiện trong gương chiếu hậu, không biết từ lúc nào nó đã chui vào trong xe, chỉ là thân hình nhỏ hơn.

Độc nhãn đỏ sẫm vẫn đang nhìn chằm chằm Ngụy Vệ, đầy lo lắng và khuyên bảo: "Cậu vẫn chưa chính thức nhận chức, không được bảo vệ từ phía chính phủ."

"Ừm…"

Ngụy Vệ nhìn lướt qua bản đồ đang mở ra ở phía trước ghế phụ, cười nói: "Trời vừa sáng sẽ gần đến nơi."

Chỗ ánh mắt Ngụy Vệ đảo qua, có một thành phố nhỏ, được anh dùng bút đỏ khoanh tròn.

Nơi đó là Phế Thiết Thành, một thành phố nho nhỏ ở rìa của vòng thành phố thứ ba, tiếp giáp với vùng hoang dã. Theo số liệu thì dân số của thành phố không nhiều, chỉ có chưa đến một triệu người. Trong bản đồ quy hoạch của Tập đoàn Khoa Phụ, đây đã là rìa của rìa, dường như có thể bị vứt bỏ.

Ngụy Vệ đang trên đường tới nơi này để báo cáo.

"Đây là vấn đề của đến nơi hay chưa sao?"

Giáo quan rất bực mình với cách nói chuyện của Ngụy Vệ, âm thanh không khỏi đẩy cao lên.

Nhưng Ngụy Vệ cười tủm tỉm liếc mắt nhìn nó trong gương chiếu hậu, ngoan ngoãn nghe lời, khiến bực tức của nó như trút trên bông.

"Giết không hết đâu..."

Giọng giáo quan có vẻ hơi bất lực, cố kiềm nén mà khuyên nhủ: “Cuộc chiến bí mật lần đầu tiên xảy ra đã hơn bảy mươi năm.”

"Lực lượng của ác ma thâm nhập vào thực tế đã là thế đã định."

"Chúng nắm giữ sức mạnh siêu thực của sinh mệnh, lực lượng, vận mệnh các loại và phủ xuống với tư thái của thần linh."

"Cậu vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được điều này mê hoặc thế nào đối với người bình thường, cũng không thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người đắm chìm trong trụy lạc..."

"..."

Ngụy Vệ vẫn mỉm cười khi nghe những lời của quái mãng: "Ác ma thì là ác ma, thần linh sẽ không có dáng vẻ này."

"Mà những người sùng bái ác ma này, chỉ là những con quái vật bị ô nhiễm."

"..."

Giáo quan tức giận: "Cậu cho rằng những con quái vật này bị cậu giết rồi, thì sẽ không gây ra những phiền phức khác sao?"

"Như tên vừa rồi, tuổi còn trẻ mà đã nắm giữ phương pháp luyện chế không gian gấp. Cậu cho rằng hắn là người bình thường sao? Cho dù ta có thể giúp cậu xóa đi một số dấu vết, nhưng nếu có người muốn điều tra, ta cũng không chắc liệu có điều tra đến cậu không..."

"..."

"Vậy thì đã sao?"

Ngụy Vệ cười nói: "Người điều tra tới cũng giết đi là xong."

"..."

Giáo quan đột nhiên im lặng.

Nó chợt phát hiện, anh chàng này dường như dùng giọng điệu cời cợt để nói lời nghiêm túc.

"Giáo quan, thật ra đây không phải là những gì thầy đã từng dạy chúng em sao?"

Trong sự im lặng của giáo quan, Ngụy Vệ đang nghiêm túc lái xe, đột nhiên giải thích một điều khiến người ta bất ngờ:

"Thần linh là hình ảnh do con người tưởng tượng ra khi đang đối mặt với những đau khổ và thiên tai không thể ngăn được; cũng là bức tường lửa đầu tiên ngăn chặn sự suy sụp tinh thần của bản thân khi chúng ta có thể gánh chịu những đau khổ và thất bại. Nhưng bây giờ, những thần linh vốn được gửi gắm hy vọng và những điều tốt đẹp này, lại lộ ra bản tính và diện mạo thật của họ, như một loại vi rút ăn mòn tinh thần và trật tự của thế giới, chúng ta nên làm gì?"

Nói đến đây, anh lộ ra nụ cười, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: "Thần đã biến thành ác ma, vậy thì ai sẽ tới bảo vệ thế giới này?"

"Đương nhiên là chúng ta tự mình bảo vệ!"

"..."

Giáo quan im lặng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi để phản bác lại.

Thật lâu sau, nó khẽ thở dài, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu và rơi vào mặt Ngụy Vệ: "Nói cho ta biết, Vệ."

"Tại sao cậu nhất định phải trở về nơi nhỏ bé này?"

"..."

Ngụy Vệ bị nó nhìn chằm chằm, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, nói: "Nơi này là nhà của em."

"Nhà?"

Giáo quan cười khẩy: "Cậu không có nhà ở đây, cũng không có người nhà."

Ngụy Vệ mím khóe miệng, không trả lời.

Nhưng giọng điệu của giáo quan lại đột nhiên có chút không thể cứng rắn nổi, giống như một người thầy không nỡ trách mắng nặng học trò của mình:

"Vệ, cậu có thể đi được đến bước thày thật sự không dễ dàng gì. Trong số hơn ba trăm học viên, chỉ có mấy người các cô cậu tốt nghiệp."

"Khóa các cô cậu là khóa tốt nghiệp xuất sắc nhất từ trước tới nay."

"Hãy nhìn các bạn cùng lớp của cậu, một số trong số chúng đã tham gia vào tiểu đội Hình Thiên, một số thì vào thực tập trong Tổ chức, dù kém hơn đi nữa cũng đã lựa chọn tập đoàn phù hợp nhất trở thành chủ thuê cho mình, những lựa chọn này sẽ khiến chúng có được tiền đồ và thân phận tốt nhất. Bất luận là vì cuộc sống tốt hơn trong tương lai, hay là cố gắng hoàn thiện hơn nữa bản thân, chỉ có cậu, lại cam tâm tình nguyện trở lại nơi nhỏ bé như vậy..."

"..."

"Em và họ không giống nhau."

Ngụy Vệ ngắt lời nó, cười nói: "Giáo quan, họ đều là những học sinh ưu tú, còn em là học sinh kém."

Giáo quan ngẩn người, không khỏi nói: "Ừm, đánh giá phương diện kiểm tra sức khỏe tâm lý của cậu, quả thật không cao lắm..."

"?"

Sự gián đoạn thường ngày của giáo quan, khiến cảm xúc của Ngụy Vệ cũng trở nên không liền mạch.

Dừng một chút, mới nói: "Hơn nữa, giáo quan thầy cũng hiểu rõ, dù chúng em quả thực bước ra từ trại huấn luyện, nhưng tất cả họ đều tự nguyện lựa chọn nơi này, mà em là bị ép buộc. Con đường của họ cũng đã được sắp đặt ngay từ đầu, biết mình nên làm gì sau khi ra. Em thì không, ngay từ lúc bắt đầu em đã không biết mình tiếp nhận huấn luyện là vì điều gì..."

"Bây giờ đã tốt nghiệp, tất nhiên cũng không biết nên làm gì, không có phương hướng và mục tiêu."

"Vậy nên, về nhà không phải là lựa chọn tốt nhất sao?"

"..."

Đối mặt với vẻ nghiêm túc đột ngột của Ngụy Vệ, giáo quan ngược lại bỗng sững sờ, không nói nên lời.

Một lúc sau, nó mới chợt bất đắc dĩ lắc đầu:

"Được rồi được rồi, dù sao bây giờ cũng không còn ở trong vòng thành phòng thủ thứ nhất, quan tâm nhiều làm gì buông lỏng một chút..."

Nó cố gắng tìm cho mình một bước đi xuống, thay đổi giọng điệu và nói: "Còn nữa, lát nữa đưa cậu tới nơi, ta nên trở về, cậu có cần gì cứ nói với ta, ta sẽ cố nghĩ cách đáp ứng cậu. Nhưng ta vẫn hy vọng..."

"Đạn."

Nó còn chưa nói xong, Ngụy Vệ đã cười tiếp lời: "Đạn em để dành được đã dùng hết sạch rồi."

"Cậu…"

Giáo quan bất lực: "Sau khi nhận chức thì cậu có thể trực tiếp xin đạn phê duyệt đặc biệt từ trong tiểu đội..."

"Nơi nhỏ này, có thể có được mấy viên đạn?"

Ngụy Vệ lập tức chất vấn: "Đừng nói là Thanh Đầu Quỷ và Hồng Thiên Sứ, ngay cả Ruồi Đậu Xanh cấp thấp nhất chắc cũng không lãnh được bao nhiêu?"

"..."

Giọng nói tức giận của giáo quan lập tức cất lên: "Cậu thực sự coi đây là đạn bình thường?"

"Đây là quyền hạn Tổ chức dành cho cậu, đôi khi một viên đạn là một hạn ngạch tiêu diệt. Toàn bộ đạn ta cất giấu riêng đều bị cậu lấy đi hết vẫn không đủ, hay là ta trở về mang toàn bộ bom xung điện từ đưa cho cậu, xóa sổ cái nơi rách nát này khỏi bản đồ đi được chưa?"

"..."

"Cái này…"

Ngụy Vệ dường như có chút động lòng, thử thăm dò: "Nghe nói, tới trạng thái thứ bảy mới có thể xin được món đồ này?"

Giáo quan lập tức ỉu xìu.

Một lúc sau, nó mới nói một cách yếu ớt: "Bỏ đi bỏ đi, trở về ta dùng quan hệ cá nhân, cấp thêm cho cậu một ít."

"Nhưng cậu nhớ kỹ, người bị ác ma ô nhiễm nên giết thì cứ giết, nhưng nếu không bị ô nhiễm..."

"..."

"Nếu em giết bất cứ ai không bị ô nhiễm."

Vẻ mặt Ngụy Vệ đột nhiên trở nên nghiêm túc, mím mím môi dưới, nói: "Thầy cứ tới giết em, em sẽ không kháng cự."

Giáo quan nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh thì trầm lặng.

Thật lâu sau, ông mới khẽ thở dài, nói: "Vệ, có biết vì sao đánh giá tốt nghiệp cuối cùng của cậu không cao không?"

Ngụy Vệ ngẩn ra: "Bởi vì khi đó em không có tiền để biếu quà cho giáo quan?"

"Nói vớ vẩn gì vậy?"

Giáo quan có chút bực mình, một lúc sau mới nói: "Không chỉ vì nguyên nhân này..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK