Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hì, hì, hì..."

Trong hội quán yên tĩnh, tiếng thở dốc của Ngụy Vệ thỉnh thoảng vang lên.

Anh ưỡn mông, ưỡn eo, hai tay cầm một miếng..."giẻ lau", liên tục lau từ đầu này đến đầu kia của hội quán, lau rất kỹ, một lúc lại thay nước một lần, lau sạch hết mức có thể vết máu đổ bên trong hội quán. Tất cả các xác chết cũng được anh kéo tới một chỗ, chất chồng lộn xộn lên nhau, trông giống như một cảnh quan đáng sợ.

Làm rất cẩn thận, thậm chí còn cẩn thận hơn cả công việc nhận lương của mình.

Cuối cùng kiểm tra lại một vòng, chắc chắn không còn vấn đề gì, mới cởi chiếc áo mưa dính máu trên người mình ném lên người cô ta, rồi lại vào nhà vệ sinh một lần, rửa kỹ mặt, lau sạch vết máu trên cổ và sau tai, lúc này mới cầm khăn lau mặt, sau đó đem khăn mặt trở lại ném cùng chỗ với áo mưa.

Lấy người bạn cũ trong ngực của mình ra và treo nó trên ngón giữa.

Mặt dây chuyền đầu người ở nơi nồng nặc mùi máu, không khỏi giật mình tỉnh lại, chậm rãi lắc lư.

"Một yêu cầu, một cái giá..."

“…”

"Đừng lảm nhảm nữa..."

Ngụy Vệ quay đầu nó hướng đống xác tươi rói, nói: "Tặng cho ngươi..."

Mặt dây chuyền đầu người run lên vì phấn khích, nhưng buộc phải kiềm chế và tiếp tục lảm nhảm:

"Một yêu cầu, một cái giá..."

“…”

Ngụy Vệ không nhịn được sờ tới súng ở thắt lưng, nhưng Mặt dây chuyền đầu người đột nhiên phản ứng lại: "Cảm ơn!"

"Đi đi!"

Ngụy Vệ cười bất lực, ném Mặt dây chuyền đầu người xuống đống xác chết.

Sau đó anh tự mình đảo quanh hội quán, tìm xăng, nhưng lại nhận thấy hội quán làm việc thiếu chuyên nghiệp.

Hội quán lớn như vậy lại không có xăng?

Không còn cách nào khác, chỉ đành chạy vào bếp, phát hiện thấy bình gas khá đầy đủ, nên vác vài bình ra và đặt mỗi góc một bình; trong lòng khó tránh khỏi có chút hối hận, vừa rồi không nên nổ súng nhanh như vậy, nên để thủ lĩnh Gia tộc Hắc Sơn Dương vác bình gas ra rồi hẵng giết. Chỉ có điều, ai bảo mình quá gấp gáp, dám làm dám chịu, làm việc...

Đến lúc anh đặt xong bình gas, Mặt dây chuyền đầu người đã dọn dẹp xong thi thể.

Vẫn là cái đầu teo tóp cỡ bằng nắm tay, nhưng bây giờ nó có vẻ béo và phát tướng hơn một chút.

Thi thể chất thành một đống lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu, vết máu cũng bị liếm sạch.

"Làm tốt lắm..."

Ngụy Vệ khen ngợi, nhặt Mặt dây chuyền đầu người lên, cả người ung dung đi về phía cửa hội quán.

"Lần này ngươi dường như đã chọc phải Hắc Sơn Dương..."

Khi đến gần cửa, Mặt dây chuyền đầu người đột nhiên mở miệng, quay sang ngơ ngác nhìn Ngụy Vệ.

"Đừng lo lắng vớ vẩn."

Ngụy Vệ nói: "Thân phận người ta thế nào, đường đường là vật tổ cao cấp, còn có thể nhớ tới thằng nhãi như ta sao?"

Mặt dây chuyền đầu người nói: "Không một ông lớn nào có thể quên được thằng nhãi đã từng chĩa súng vào mình..."

Ngụy Vệ cũng nhất thời ngẩn ngơ, trên mặt như có chút lo lắng chợt lóe.

"Ngươi nên chuẩn bị nghi thức thăng cấp cho mình rồi..."

Trên mặt Mặt dây chuyền đầu người lộ ra một nụ cười bí hiểm, giọng nói trầm thấp nhưng lại như khơi gợi một loại cộng hưởng nào đó trong không khí, khiến giọng nói của nó tràn đầy cám dỗ: "Ngươi không chịu ở lại trong tuyến phòng thủ thành phố thứ nhất, cam chịu trở về nơi nhỏ bé này. Chẳng phải vì ở đây lỏng lẻo hơn, lực lượng giám sát cũng yếu, càng thích hợp cho ngươi chuẩn bị nghi thức thăng cấp điên cuồng Hệ liệt Tinh hồng sao?"

"Thăng cấp lên trạng thái thứ ba sao?"

Ngụy Vệ có vẻ hơi động tâm: "Bậc thầy Tinh hồng?"

Nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: "Không được không được, quá nguy hiểm rồi. Ta cũng không quay lại vì chuyện này..."

Mặt dây chuyền đầu người vừa mới ăn no, chính là lúc nói nhiều: "Nguy hiểm gì?"

"Không phải ngươi có tiếng là gì cũng biết sao?"

Ngụy Vệ ngạc nhiên liếc nó, nói: "Ác ma thăng cấp dễ nghe thấy lời nói lảm nhảm của ác ma và mất kiểm soát dẫn đến biến chất nhất..."

"Là điên cuồng..."

Mặt dây chuyền đầu người nói: "Mỗi một bước thăng cấp đều là một bước đến gần ác ma hơn. Lực lượng ác ma trong cơ thể sẽ ngày càng lớn mạnh và hoạt động mạnh hơn; sẽ được lực lượng ác ma kích thích não bộ, đạt được kiến thức thần bí và kỳ quái. Càng có khả năng nghe thấy lời nói lảm nhảm của ác ma trên đường thăng cấp, tâm trí sẽ sụp đổ trong chốc lát. Không ai muốn trở thành một kẻ mất trí, vì vậy không ai dám thăng cấp một cách tùy tiện..."

"Nhưng mà, ngươi có biết điểm mạnh của mình nằm ở đâu không?"

“…”

Nhìn dáng vẻ bí ẩn và có phần giễu cợt của Mặt dây chuyền đầu người, Ngụy Vệ không khỏi liếc nó một cái: "Gì cơ?"

"Ngươi điên rồi sao..."

Mặt dây chuyền đầu người đột nhiên nở nụ cười: "Người đã điên rồi, còn sợ điên gì nữa?"

"Ngươi..."

Ngụy Vệ trố mắt nghẹn họng, đột nhiên xoay người lại nổ súng.

Đùng!

Ngọn lửa khổng lồ bốc lên, nhiều ngọn lửa khác lần lượt được kích nổ. Trong nháy mắt, hội quán bị nhấn chìm trong biển lửa, tiếng nổ vang cực lớn khiến cho những chiếc xe đang đậu xung quanh đồng thời nháy đèn cảnh báo, đèn bật sáng theo dãy cao ốc. Ngay lập tức, tiếng chuông báo động vang lên ầm ĩ, phía xa có xe cảnh sát tuần tra nhanh chóng chạy tới. Chỉ chốc lát, tiếng hỗn loạn, tiếng chữa chãy và đám đông đã tạo thành một mớ hỗn độn.

"Đừng nói nhảm!"

Ngụy Vệ nhân lúc hỗn loạn, treo Mặt dây chuyền đầu người lên ghi đông xe đạp điện trộm được rồi cưỡi trở về.

Nghiêm túc giải thích: "Ta không hề điên."

"Ta chỉ có hơi chuộng chính nghĩa thôi..."

“…”

Mặt dây chuyền đầu người ở túi trong im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười hớn hở "hahaha".

Bên ngoài Phế Thiết Thành, cách đó ba mươi dặm, chỗ ở của giáo đoàn lưu lạc.

Từng hàng xe tải cao lớn với bộ khung bằng hợp kim đang đậu ven đường mọc đầy cỏ dại, giống như một con rắn dài khổng lồ. Các giáo chúng đang ôm vũ khí ngủ cạnh nhau trong các lều trại được dựng lên ở hai bên xe tải. Khi ánh lửa nhỏ bé ở Phế Thiết Thành bốc lên và tỏa ra bên ngoài thành phố, thậm chí còn không sáng hơn ánh sáng của một con đom đóm, hầu như không thu hút sự chú ý của bất kỳ giáo chúng đang túc trực nào.

Nhưng cũng vào lúc này, ở phía sau chiếc xe tải ở giữa, tấm mành che nặng nề đột nhiên được vén lên.

Một bóng người to khỏe xuất hiện trên khoang xe tải. Hắn mặc một chiếc áo dài của giáo sĩ màu đen tuyền. Điểm khác biệt duy nhất so với những giáo chúng bình thường là trên người khoác thêm chiếc áo choàng màu đỏ. Vóc người trông cũng không cường tráng lắm, ít nhất là so với những người ở vùng hoang dã, dáng người này thậm chí còn có vẻ gầy gò. Trên mặt đeo một cặp kính gọng đen, trông khá có khí chất phong nhã và lịch sự.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về hướng Phế Thiết Thành, tinh quang lóe sáng như các vì sao.

"Trưởng giáo, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Ở bóng đen phía sau, một giọng nói trầm thấp hỏi thăm vang lên.

Người nói là một cô gái trẻ tuổi mặc đồ nữ tu, nhưng so với những nữ tu bình thường, quần áo trên người cô ta mỏng hơn và được thiết kế riêng, tôn lên một vòng eo và đôi chân thon thả. Tất nhiên, điều này cũng không vì đẹp, mà là tiện hành động.

Dưới bộ quần áo có vẻ vừa vặn và khỏe mạnh của nữ tu lại cất giấu vũ khí và đạn dược có thể giết chết 30 người.

"Tôi lại nghe thấy..."

Ánh mắt của Trưởng giáo đoàn nho nhã nhìn cố định về hướng Phế Thiết Thành và lẩm bẩm một mình.

"Lại..."

Trong lòng nữ tu lộp bộp, thấp giọng nói: "Là thứ đó..."

Ít ai hiểu được tại sao Trưởng giáo đoàn thứ bảy, người được cho là có tiền đồ vô lượng trong giáo đoàn lưu lạc, lại không chọn đi theo bên cạnh Giáo hoàng, mà lại một mình đến xung quanh thành lũy tinh thần, chớp mắt đã một thời gian dài. Nhưng thị vệ theo sát bên người của hắn lại hiểu. Từ khi nghe thấy giọng nói đó vào ba năm trước, Trưởng giáo đoàn chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi thứ đó.

Bây giờ đã có rất nhiều người cho rằng hắn chỉ cố tìm một lý do kém khôn như vậy để né tránh vòng xoáy thay đổi Giáo hoàng.

"Đúng, vật cấm kỵ 003 của ác ma: Chuông báo tử của Thần linh!"

Trong mắt của Trưởng giáo đoàn thứ bảy dần dần phóng ra hào quang dị thường, hai tay đều run lên như xúc động.

Nữ tu do dự, không dám nói thẳng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Các trưởng lão trong giáo đoàn đều không chắc nó đang ở trong Phế Thiết Thành. Đoàn kỵ sĩ Thần Thánh cũng từng đặc biệt tới điều tra, trong báo cáo cuối cùng đệ trình lên giáo đoàn, cũng nói rằng không tìm được chứng cứ..."

“…”

"Tôi đã nói rồi."

Giọng nói của Trưởng giáo đoàn thứ bảy có hơi lạnh lùng và cứng rắn, thấp giọng nói: "Vật cấm kỵ của ác ma đều có ý chí chí của riêng mình, thậm chí là trí tuệ."

"Huống chi là Di vật của Thần cấp cao nhất?"

"Nó đang cố tình ẩn mình, không để ai phát giác. Đừng nói là Đoàn kỵ sĩ Thần Thánh, cho dù là các trưởng lão đích thân tới, cũng không thể nắm bắt và tìm ra được dấu vết tồn tại của nó thông qua lắng nghe và quy luật. Điều duy nhất có thể làm cũng chỉ có chờ đợi và kiên nhẫn chờ đợi."

"Trong vài năm qua, tôi đã nắm bắt được vô số lần nó phát ra những lời thì thầm..."

"Đặc biệt là đêm nay, quá rõ nét..."

“…”

"Nhưng mà..."

Nữ tu không biết nên diễn tả như thế nào: "Nếu nó cố ý ẩn mình, vậy làm sao..."

Những lời phía sau không dám nói thẳng ra.

Nếu nó cứ tiếp tục ẩn mình, vậy thì làm sao ông bắt được nó?

Trưởng giáo đoàn thứ bảy khẽ thở dài một hơi, ngày thường hắn rất nóng lòng muốn giải thích những điều này, nhưng vì hôm nay xúc động, mới kiên nhẫn vài phần, nói: "Tuy rằng nó ẩn mình đi, nhưng cách một thời gian không nhất định nó đều sẽ giải phóng ra một số ý chí..."

"Thật giống như, nó vẫn luôn kêu gọi gì đó, đang chờ gì đó..."

"...Người?"

“…”

Nữ tu hơi giật mình, ngẩng đầu lên: "Hôm nay nó lại kêu gọi rồi?"

"Không."

Nét mặt Trưởng giáo đoàn dần trở nên nghiêm trọng, dường như mang theo vẻ vô cùng chắc chắn: "Hôm nay biểu hiện của nó sống động hơn, thậm chí còn vui mừng."

"Người mà nó đợi có lẽ đã đến..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK