Cơ thể của Viên què đủ khỏe, đầu choáng váng trong hai ba giây đã lập tức phản ứng lại.
Hắn thậm chí không dám tin được chuyện này lại xảy ra, nhưng cả khuôn mặt đều dán vào tường, cơ thể bị khóa chặt, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không thể tự mình ra sức, xấu hổ và tức giận khiến gân xanh trên cổ đều nổi lên, cắn răng nghiến lợi hét lên:
"Khốn kiếp, mày đang tự tìm cái chết?"
“…”
"Tại sao các người luôn nói câu này đầu tiên?"
Ngụy Vệ cười nói, khẩu súng trên tay vẫn chĩa vào đầu Viên què.
Duỗi tay kéo cánh tay phải của hắn, kéo hắn đang dán vào tường thành một vòng, sau đó nặng nề ngã vào sô pha.
Sau đó đưa họng súng đến giữa trán, cười nói: "Tôi không thích dài dòng, hỏi gì ông nói nấy là được rồi."
"Nể mặt ông gọi ông tiếng chú, chẳng qua cũng chỉ là một con buôn tình báo ở nơi nhỏ rách nát?"
“…”
"Tại sao Âu Dương lại cử thằng lỗ mãng như mày đến?"
Viên què nghiến răng.
Cũng không biết là đụng trúng gì hay tức giận, đôi mắt đỏ sẫm gần như rỉ ra máu.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngụy Vệ và nói:
"Mày đủ hung tàn, cũng đủ nhẫn tâm. Nhưng mày thật sự cho rằng tao có thể bị mày uy hiếp gây khó dễ như vậy sao?"
"Ha, mày chĩa súng vào đầu tao, nhưng mày có biết chỉ cần tao hét lên một tiếng, mày và con nhỏ đó đều sẽ..."
“…”
Ngụy Vệ nhíu mày, đội nhiên hướng họng súng xuống dưới, chĩa vào bên đùi vẫn còn nguyên vẹn của hắn.
Bóp cò.
"Pằng!"
Huyết quang nổ tung, mảnh xương kèm máu tươi bắn ra tứ phía, Viên què gào thét phát ra tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt.
Sở dĩ phát ra tiếng kêu rên là do Ngụy Vệ đã kịp thời bụm miệng hắn lại.
"Chớ nói nhảm."
Ngụy Vệ nhìn thẳng vào bắp thịt vặn vẹo đến cực điểm trên mặt Viên què, cùng đôi mắt đỏ ngầu vì cơn đau dữ dội của hắn.
Cứ nhìn thẳng như vậy cho đến khi Viên què quen với cơn đau dữ dội do cơn đau xảy đến bất ngờ gây ra và không còn tiếp tục la hét, lúc này mới từ từ ngồi xổm xuống nhặt vỏ đạn hãy còn bóc khói ở bên cạnh lên.
Vỏ đạn gần như lập tức làm ngón tay anh bỏng đỏ, nhưng anh lại như không hề có cảm giác, nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt Viên què và nói:
"Nhận ra loại đạn này không?"
"Đạn cao năng đặc chế loại 1 dùng săn ác ma hàng loạt."
"Bên trong đầu đạn có thêm chất đông máu, có thể khắc chế hiệu quả sự phát huy năng lực của cơ thể bị nhiễm ác ma."
"Biệt hiệu Lục Ma, chúng tôi đều gọi nó là Ruồi Đậu Xanh."
"Nhưng là một loại đạn có chi phí rẻ nhất, hiệu quả thực sự cũng bình thường thôi. Điều tôi càng coi trọng hơn là tác dụng khác kia của nó."
"Đó là đặc quyền giết người!"
"Loại đạn này xuất hiện tại hiện trường vụ án mạng, ngay cả Sở cảnh vệ nhìn thấy cũng sẽ không điều tra, sẽ chỉ chuyển đến tay Tổ chức của chúng tôi."
"Cho nên, tôi phối hợp với ông diễn một vở kịch, không phải vì sợ những người ngoài kia, mà chỉ vì tôi có lòng tốt, không muốn vì chút chuyện này đã giết sạch các người. Tất nhiên, nếu như ông không hợp tác, nhất quyết muốn tôi giết toàn bộ cũng không phải là không thể..."
“…”
"Nhưng trước khi tôi đại khai sát giới."
Anh di chuyển họng súng xuống dưới, chĩa vào đũng quần của Viên què và nói: "Tôi muốn hỏi ông một số manh mối. Trong căn hộ trên đường Khứu Thủy ở phía tây thành phố, xuất hiện một người bị nhiễm Ác ma tử vong, sơ cấp, thời gian bị nhiễm hẳn chưa lâu. Ông có nghe nói qua không?"
"Mày…"
Trong lòng Viên què gần như rối rắm, lần nữa sinh ra một nỗi sợ hãi vô hình, ngược lại trở nên sáng suốt.
Hắn cảm nhận được nòng súng vẫn còn nóng đó đang chĩa vào vị trí trọng yếu của mình.
Mà bây giờ, cái chân vốn không có vấn đề gì của hắn lại tản mát ra một cơn đau nhức dữ dội khiến hắn gần như choáng váng, điều này khiến hắn gần như phát điên, thậm chí còn sợ hãi liệu chân này sẽ có số phận giống với chân kia. Sợ hãi và căm phẫn vô cùng mãnh liệt là vậy, nhưng khi nhận thấy phát súng thứ hai của đối phương chĩa vào, hắn buộc mình phải tỉnh táo bởi một nỗi sợ càng mạnh mẽ hơn.
Hắn không thể tưởng tượng được, tại sao dưới tay Âu Dương bỗng dưng lại lòi ra một thằng nhãi điên cuồng như vậy.
Nhưng nhìn nụ cười trên môi của thằng nhóc trước mặt, hắn mới nhận thấy lúc nó nói, dường như vô cùng... chân thành!
Chỉ là một loại trực giác, một loại trực giác khi đi lại trong thế giới ác ma.
Khiến hắn nhận ra một loại khí chất nào đó trên người Ngụy Vệ.
Trên thế giới này có đủ mọi loại người, đủ mọi cuộc đọ sức không tưởng.
Nhưng thường thì, kẻ nào điên hơn, kẻ đó sẽ thắng.
Viên què hiện tại đột nhiên bị luồng khí lạnh lẽo và điên cuồng trên người đối phương trấn áp tim gan.
Hắn hiện vẫn không cách nào xác định lời thằng nhóc trước mặt nói giết sạch tất cả mọi người có phải là nghiêm túc không, cũng không chắc nó có thực sự mạnh mẽ như nó tự tin không, hay là đang hù dọa để đánh lừa. Nhưng từ nụ cười rạng rỡ và ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh của thằng nhóc này, hắn có thể chắc chắn:
Ít nhất thì nó chẳng quan tâm đến việc trừ khử mình, hoặc bắn vào đáy quần mình.
"Chuyện đó tao..."
Viên què hít sâu vài hơi rồi đột nhiên mở miệng nói.
"Đợi một lát."
Nhưng Ngụy Vệ lại đột nhiên cười ngắt lời hắn, sau đó véo ngón tay cái lên một đường tĩnh mạch sau gáy hắn.
Nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn, nói: "Nói đi!"
Những lời Viên què vừa định nói ra, đột nhiên bị mắc kẹt trong cổ họng.
Lăn lộn trong giới lâu như vậy, hắn không phải là người mạnh nhất, càng không phải là người bí ẩn nhất, nhưng kiến thức của hắn chưa bao giờ hạn hẹp.
Ngụy Vệ chỉ làm một hành động đơn giản như vậy mà không nói gì.
Nhưng hắn lại nghĩ đến thuật phát hiện nói dói bí mật, một kỹ xảo nhỏ lúc thẩm vấn mà chỉ một số nhân sĩ chuyên nghiệp nhất định mới có thể học được.
Điều này khiến lời nói dối mà hắn vừa ôm trong lòng đã âm thầm bị xua tan.
Hít một hơi có vẻ nặng nề, hắn thấp giọng nói: "Mày nói đến là người thế nào vậy, tao căn bản chưa từng nghe qua..."
"Theo tao biết, chuyện có liên quan, hoặc bị nghi ngờ có liên quan đến Thần tử vong gần đây, chỉ có một chuyện."
“…”
Ngụy Vệ cười cười, nói: "Nói ra xem."
Viên què cau mày, nói: "Nếu mày thật sự là người dưới quyền của Âu Dương, làm sao có thể không biết chuyện này?"
Vẻ mặt Ngụy Vệ rất ôn nhu và rất nhẫn nại, nhưng ngón tay có phần không nghe lời mà chuyển qua cò súng.
Viên què liếc nhìn ngón tay Ngụy Vệ dời đến cò súng.
Nhìn ngón tay đó có vẻ như cố ý hay vô ý co lại, hô hấp có chút nặng nề hơn.
Nhưng cố gắng hết sức kiểm soát cảm xúc của mình và nói: "Tao nói."
"Có người đã đánh cắp thi thể."
“Thi thể bị đánh cắp là con gái của một cán bộ Bộ tài chính Sở hành chính đã qua đời cách đây không lâu”.
"Đang ở độ tuổi đẹp nhất, vừa tốt nghiệp đại học, nghe nói là đã đính hôn rồi, nhưng trên đường đi thử váy cưới về thì lại chết ngoài ý muốn, gia đình rất đau buồn, để thỏa tâm nguyện trước khi chết của cô ấy, phá lệ để cô ấy mặc chiếc váy cưới do mình đích thân chọn lựa chôn cất."
“…”
Viên què hít vài hơi rồi lại nói: "Chỉ là không ai nghĩ rằng thi thể sẽ bị trộm không lâu sau khi chôn cất."
"Vật chôn theo và đồ trang sức trong mộ huyệt hoàn toàn không bị đụng chạm, chỉ có thi thể bị đánh cắp."
"Chuyện này đã được một số phương tiện truyền thông đưa tin, cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có các người."
"Bởi vì không có nhiều tổ chức, giáo phái cần xác tươi, hơn nữa đây là cái duy nhất bị đánh cắp, vì vậy cũng có người nghi ngờ chuyện này có liên quan gì đó đến Giáo phái Tử vong. Nếu là bình thường chỉ có một cái xác như vậy, có lẽ hoàn toàn không thể thu hút sự chú ý của các người, nhưng vì thân phận của người chết đặc biệt, tao nghĩ người của chúng mày chắc cũng đã bắt đầu bắt tay điều tra chuyện này rồi..."
“…”
"Thi thể bị đánh cắp?"
Ngụy Vệ nhíu mày, nghĩ đến chuyện chị Lucky đang bận ngày hôm nay.
Trong bữa ăn tối chung trước đó đã nghe nói chị ta đang bận một chuyện cần điều tra gì đó, nhưng cũng không rõ có phải là chuyện liên quan đến lực lượng ác ma không, đến nỗi Phế Thiết Thành nhàn rỗi này không có đủ người, mới đến lượt mình và Diệp Phi Phi ra tay.
Lẽ nào chính là chuyện này?
Chỉ là, một người là con gái của một quan chức và người kia là một công nhân quặng mỏ.
Một xác chết, một đứa bé bị đánh cắp…
Hai người này dường như cũng không có quá nhiều mối quan hệ trong đó...
Viên què nhìn vào đôi mắt suy tư của Ngụy Vệ, lập tức nói: "Điều tao biết cũng chỉ có nhiêu đó."
"Giữa hai người có quan hệ hay không tao không biết."
"Tao chỉ có thể nói với mày, rằng đã rất lâu rồi tao không truyền giáo, không liên lạc với các thành viên cũ của giáo phái, cũng không cầu nguyện trong âm thầm. Thậm chí đã rất lâu rồi tao nghe thấy lời thì thầm của Thần trong giấc mơ. Tao chỉ muốn làm một người bình thường và sống tốt cuộc sống của mình..."
“…”
"Thế sao?"
Ngụy Vệ nghe xong những lời của Viên què, trên mặt lộ ra nụ cười đã hiểu.
Sau đó, họng súng vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng trực tiếp chĩa vào vết thương của Viên què, ôn hòa nói: "Nghĩ lại đi mà!"
"Chú Viên..."
“…”
Tiếng cười của Ngụy Vệ rất dịu dàng, gọi cũng rất thân thiết, nhưng trong tai Viên què còn kinh khủng hơn cả tiếng lảm nhảm của ác ma.
Hắn toát mồ hôi lạnh vì đau, cắn chặt răng để giọng mình không đến mức run rẩy.
Nhưng mùi vị bị họng súng vừa bắn ra khuấy vào vết thương vẫn khiến cơ thể hắn không kiềm được run lên bần bật:
"Tao thực sự không biết thêm manh mối nào nữa..."
"Nghĩ lại xem…"
"Được…"
"Thực ra, mày không nên tìm tao, tao đã rời khỏi giáo hội, nhưng trên thế giới này, người sùng bái sức mạnh siêu thực thì có rất nhiều, nghe nói một nhóm người sùng bái Tử vong mới đã ra đời ở Phế Thiết Thành. Tao nghe nói, tên của bọn chúng, hình như được gọi là:"
"Gia tộc Hắc... Hắc Sơn Dương."
"Nhưng tao chưa thấy qua bọn chúng, bọn chúng hiếm khi giao du với đám người già cả như bọn tao, cũng không người nào từng thấy qua diện mạo thật của chúng."
"Cho nên, tao cũng không rõ bọn chúng là tín đồ chân chính, hay là một lũ ngốc không biết trời cao đất rộng."
“…”
Ngụy Vệ ghi lại cái tên này, mỉm cười nhìn chằm chằm Viên què, cười nói: "Chỉ chút này?"
"Thật sự hết rồi."
"Lại nghĩ lại xem…"
Ngụy Vệ vừa nói, vừa khuấy họng súng hai lần.
Viên què kêu rên lên một tiếng, gân xanh trên cổ nổi lên, khẽ nghiến răng:
"Tao thực sự không có qua lại với chúng, nhưng mà, tao biết chúng đã chuyển vài mối cách đây không lâu, chúng đã mua một lon formalin từ chợ đen và gửi đến trang trại ở phía đông thành phố, tao... Tao có thể nói cho này biết tên của trang trại này..."
"Nghĩ thêm đi..."
"... Thật sự hết rồi, mày có tiếp tục tra tấn tao cũng không còn gì để nói."