Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vệ có chút không hiểu, tại sao thành viên đội thực tập ban ngày không gặp ở sở này lại đột nhiên xuất hiện trong căn nhà mình vừa thuê? Hơn nữa còn cầm súng lên. Cô gái này nhìn cũng có chút kỳ lạ, trông rất xinh đẹp, quần áo trên người, cùng với một vài món trang sức nhỏ không nổi bật, nhìn cũng có giá trị không rẻ, nhưng lại hơi dơ dơ.

Thậm chí, còn có mùi như bà thím nuôi heo trong trại huấn luyện?

Thật là kỳ lạ.

Có điều, tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng Ngụy Vệ cũng không có chậm trễ quá, cầm điện thoại gọi cho đội trưởng Âu Dương.

Cuộc gọi được kết nối, anh giải thích ngắn gọn tình hình.

Đội trưởng Âu Dương bên kia đầu dây điện thoại, vang lên tiếng "xoạt xoạt xoạt" xoa mạt chược, xen lẫn một vài câu chửi bới không rõ:

"Người nào ù người đấy khốn kiếp..."

"Tám thùng..."

"Ù rồi..."

"Ei, anh vừa mắng..."

"Hì đúng vậy, tôi tình nguyện là kẻ khốn kiếp thắng được tiền..."

“…”

Thở dài cảm khái về nhân phẩm tốt của đội trưởng, Ngụy Vệ biết rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để làm phiền đội trưởng, vì vậy anh vội vàng kể ra bằng giọng điệu ngắn gọn nhất.

Nghe Ngụy Vệ báo cáo, đội trưởng Âu Dương đầu tiên là "ừm" "ừm" vài tiếng, sau đó đột nhiên cao giọng: "Hả?"

Ngụy Vệ tiếp tục báo cáo, còn miêu tả một chút về trạng thái của cô gái.

Đội trưởng Âu Dương lập tức căng thẳng: "Hỏng rồi?"

"Hỏng rồi!"

"Hỏng rồi..."

“…”

Cuối cùng, quăng ra một câu "Tôi sẽ đến đó ngay", rồi vội vàng cúp máy.

"Lãnh đạo này có thể tin được, đúng là quan tâm cấp dưới..."

Ngụy Vệ thở dài, cúp điện thoại.

Suy nghĩ một chút, anh bế thực tập sinh cùng khóa đặt nằm trên sô pha, rồi tiếp tục sơn tường.

Không bao lâu sau, Ngụy Vệ nghe thấy tiếng thắng gấp của chiếc mô tô Sidecar ở tầng dưới, sau đó là tiếng leo cầu thang lộc cộc.

Đội trưởng Âu Dương mồ hôi nhễ nhại, xuất hiện trước cửa nhà Ngụy Vệ. Trên khuôn mặt tuấn tú và tao nhã còn có một dấu son sáng chói không biết mang từ đâu đến. Trước tiên là lo lắng liếc nhìn Diệp Phi Phi đã ngất đi, gấp gáp nói: "Chuyện gì vậy? Đây là?"

"Cái này…"

Đối mặt với câu hỏi này, Ngụy Vệ cũng có chút lúng túng, chỉ vào tường: "Tôi đang sơn tường."

"Cô ấy đột nhiên xông vào..."

"Sau đó, tôi còn chưa kịp hỏi cô ấy đang làm gì, thì cô ấy đã ngất đi..."

“…”

"Ngất đi sao?"

Đội trưởng Âu Dương hiển nhiên có chút kinh ngạc trước câu trả lời này, nhưng sau khi quan sát căn nhà nhỏ đang sơn, với cả Ngụy Vệ có chút sơn dính trên mặt, quả thật cũng dần hiểu được câu trả lời này, đồng thời, trong lòng lại sinh ra nghi ngờ mới…

"Cậu... cậu thích màu sắc tươi sáng như vậy à?"

Đội trưởng Âu Dương có chút không tự nhiên nhìn bức tường đã được sơn một nửa và hỏi với vẻ kỳ lạ.

"Đúng vậy…"

Ngụy Vệ nhìn màu sơn đỏ tươi, hơi tự đắc nói: "Mang lại niềm vui biết bao."

"Cảm giác như ở nhà, không phải sao?"

“…”

Sắc mặt của đội trưởng Âu Dương đột nhiên có chút kỳ quái.

Đây là một ngôi nhà ma, từng xảy ra một vụ án mạng rúng động cả Phế Thiết Thành.

Vì mang tiếng hung hiểm quá nặng, nên căn hộ nhỏ này cho đến nay, vẫn là một tòa nhà hung hiểm không ai dám ngó tới.

Người có liên quan đến vụ án trước đây đã quay trở lại Phế Thiết Thành và cố ý thuê căn hộ này, rồi vào một đêm mưa, nương theo ánh đèn lờ mờ, sơn bức tường của căn hộ này từng chút một thành màu đỏ tươi đến nhức mắt....

… Ừm, rất hợp lý.

Không chỉ có đội trưởng Âu Dương cảm thấy rất hợp lý, mà cả chị Lucky và chú Thương nhanh chóng chạy đến cũng cảm thấy rất hợp lý.

Hai người kiểm tra qua Diệp Phi Phi, sau khi xác định rằng cô ấy chỉ bị ngất xỉu vì sợ hãi, với lại đai vũ trang quanh eo được thắt rất chắc chắn, lúc này mới hơi yên tâm, lập tức sắp xếp người đưa cô ấy trở về sở nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị đợi cô ấy tỉnh dậy để làm công tác tư vấn tâm lý.

Tuổi còn trẻ, không được để lại hậu di dứng.

"Đây chính là đội viên thực tập mà mọi người nói là cùng khóa với tôi, đúng không?"

Đội trưởng Âu Dương không vội rời đi, Ngụy Vệ cũng tạm ngừng việc sơn tường, lễ độ rót một ly nước cho đội trưởng rồi ngồi xuống.

"À, không giống."

Đội trưởng Âu Dương phiền não gãi gãi cổ và nói: "Cậu đến từ một trại huấn luyện nghiêm chỉnh, còn cô ấy..."

Ông ta nhất thời không nói rõ, nhưng Ngụy Vệ cũng có thể hiểu được.

Khi còn trẻ, anh đã bước vào chi nhánh bí ẩn của Tổ chức để thực tập, được trang bị súng chuyên biệt, nhưng lá gan cũng nhỏ như vậy...

Anh rất biết điều không hỏi thêm.

Ngược lại là đội trưởng Âu Dương, sau khi khẽ lắc đầu thì lấy ra một bao thuốc đưa cho Ngụy Vệ, cười khổ giải thích: “Đều là người mình, cũng không thể giấu diếm cậu. Lai lịch của cô gái này không hề đơn giản, về sau cậu cũng phải chú ý, đừng đắc tội với cô ấy..."

"Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính cấp ba của Diệp thị..."

“…”

"Con gái tập đoàn?"

Ngụy Vệ có chút bất ngờ.

Từ lâu trên thế giới đã có vô số tập đoàn và liên minh lớn nổi lên, có quy mô khổng lồ và tranh nhau về thế lực và nguồn lực. Thậm chí, có một số quốc gia đã nằm trong tầm kiểm soát của họ, việc bổ nhiệm và bãi nhiệm tổng thống cũng chỉ là một câu nói của chủ đứng sau tập đoàn.

Chỉ có điều, giữa họ hoàn toàn không có sự phân biệt cấp bậc.

Cấp bậc của tập đoàn tài chính mà đội trưởng Âu Dương nói đến, thực ra nằm trong nội bộ Tổ chức, nó được phân ra dựa trên mức tài trợ của họ.

Ai tài trợ cho Tổ chức nhiều hơn, sẽ có cấp bậc cao hơn.

Mà nguyên nhân phân ra...

... Ngụy Vệ tin những gì giáo quan từng nói, đây tuyệt đối không phải là chiếu cố đặc biệt cho một số điểm mấu chốt nào đó!

... Mà còn đưa tới sự tham gia và tranh nhau tài trợ của các tập đoàn tài chính!

Tóm lại, tập đoàn tài chính cấp ba đã là cấp cực cao trong tuyến phòng thủ thành phố, cho nên không thể không coi trọng.

Đặc biệt là các tập đoàn này không chỉ tài trợ cho trụ sở chính của Tổ chức.

Mà đối với tiểu đội trú đóng ở các thành phố xung quanh, cũng vô cùng thân thiện.

Tất nhiên, Ngụy Vệ cũng không hề ngạc nhiên về thân phận của cô gái này, mà bởi:

Nếu cô ấy đã có thân phận đặc biệt như vậy, vậy dù gì cũng là một bí mật, tại sao đội trưởng lại trực tiếp nói ra?

"Nói rõ ra một chút cũng tốt, đỡ cho người trẻ tuổi các cậu dồi dào sinh lực quá mà chuốc lấy họa gì tới nữa."

Đội trưởng Âu Dương thở dài, lại nhớ tới điều gì đó, vội vàng nhắc nhở Ngụy Vệ: "Có điều, cậu cũng đừng để lộ ra trước mặt cô ấy."

"Bây giờ trong sở của chúng ta, mọi người đều giả vờ như không biết thân phận của cô ấy."

“…”

"Được rồi, tôi hiểu rồi..."

Ngụy Vệ cười gật đầu, làm bộ như một người biết lắng nghe.

Nhưng đội trưởng Âu Dương đang nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn anh và nói:

"Cậu nghĩ rằng chúng tôi đang nịnh bợ cô ấy và chơi trò chơi cùng với một cô gái trẻ như cô ấy sao?"

“…”

"Chuyện này…"

Ngụy Vệ nhất thời có chút ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào thì tốt.

Chẳng lẽ không phải?

Như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Ngụy Vệ, đội trưởng Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cô gái có ước mơ, sống ngày tháng tốt đẹp không chịu, nhất quyết đòi tới đây. Sở nghiên cứu ở nơi nhỏ bé này của chúng tôi cũng rất khó xử. Bây giờ làm bộ như không biết thân phận của cô ấy, cô ấy muốn chuyển sang chính thức, muốn điều tra những sự việc lớn, tôi chỉ có thể từ chối thẳng; nếu cô ấy đưa ra yêu cầu khác, tôi cũng chỉ có thể giả vờ không để ý tới."

"Nhưng một khi nói toạc ra, sau này cố ấy tiếp tục đưa ra yêu cầu gì đó, tôi làm sao có thể từ chối được nữa?"

“…”

Ngụy Vệ không khỏi ngẩn ra, nhìn người đàn ông trung lão niên như hồ ly trước mặt, chợt hiểu ra.

"Điều này có lý..."

Sau đó anh cũng hơi có chút hứng thú, cười nói: "Nhưng mà đội trưởng, cô chủ như vậy có thể làm việc sao?"

"Làm việc rất nghiêm túc."

Trên mặt Đội trưởng Âu Dương đầy vẻ khen ngợi, nghiêm túc nói: "Mỗi ngày, đến giờ đều đi tuần tra đường phố."

"Chúng ta vẫn cần phải tuần tra đường phố?"

"Không cần, nhưng dù sao cũng phải thu xếp chút việc gì đó để cô ấy làm, có vẻ chính thức..."

“…”

"Cô ấy là một cô gái tốt..."

Đội trưởng Âu Dương khen ngợi: "Bảo tuần tra đường phố thì tuần tra đường, nhất định phải tuần tra xong mới tan việc."

"Sau khi tan việc, trước tiên là đi tàu điện ngầm đến hai trạm dừng, sau đó mới lái xe thể thao trở về biệt thự nghỉ ngơi."

"Ngày thường, lúc ăn cơm đều cố gắng chọn hộp cơm rẻ nhất, nhịn ăn nhịn xài giả làm người nghèo, vì sợ rằng chúng tôi sẽ biết thân phận thực sự của cô ấy..."

“…”

Ngụy Vệ nhất thời tò mò: "Vậy làm sao các anh đoán được thân phận của cô ấy?"

"Ngày đầu tiên khi cô ấy đến báo cáo, thư ký của cha cô ấy đã trực tiếp gọi điện đến cho tôi..."

Đội trưởng Âu Dương nói: "Đặc biệt dặn dò chúng tôi không được để cô ấy thấy được chúng tôi đang chiếu cố cô ấy, nhưng lại phải chiếu cố thật tốt..."

“…”

Ngụy Vệ cũng có chút hết ý kiến: "Thật làm khó cho mọi người."

"Không không…"

Đội trưởng Âu Dương lập tức hào hứng, xua tay nói: "Cha cô ấy tài trợ rất hào phóng, toàn bộ trợ cấp của chúng ta đều nhờ vào cô ấy..."

Hóa ra là một người sẵn sàng chiến đấu và một người sẵn sàng chịu đựng...

Ngụy Vệ tấm tắc lấy làm kỳ lạ trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười cảm thán.

Khi trở lại, anh biết rằng Phế Thiết Thành nho nhỏ này rất náo nhiệt, nhưng không ngờ nó còn thú vị hơn mình nghĩ.

Đúng lúc Ngụy Vệ đang suy nghĩ, đội trưởng Âu Dương nói ra và dặn dò về thân phận của cô Diệp xong, đột nhiên quay đầu nhìn Ngụy Vệ, cười ôn hòa, nhưng hình như có ẩn ý khác, nói: "Có điều, vị đại tiểu thư này thường muốn làm chút việc lớn lao, đã lật tung hồ sơ ở Phế Thiết Thành bên này, vậy nên... Ban nãy cô ấy hẳn đã nhận ra cậu rồi, đúng không? "

Ngụy Vệ khẽ gật đầu nói: "Có lẽ vậy."

Đồng tử đội trưởng Âu Dương co rút lại, đột nhiên nói: "Vậy nên, cậu thật sự là hắn?"

"Ba năm trước, vụ thảm sát đó..."

Ông ta dừng một chút, sau đó dán mắt vào mặt Ngụy Vệ: "... Hung thủ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK