"Cô?"
Nhìn cô bé thực tập sinh nhiệt tình này, Ngụy Vệ có chút bất ngờ.
Trong lòng không thể không nghĩ đến ba điều cấm kỵ mà chú Thương đã nói với mình lúc ăn tối ngày hôm qua.
Ngày đầu tiên đi làm, đã làm trái với lời dặn của tiền bối, có phải không tốt lắm?
Diệp Phi Phi thấy Ngụy Vệ có chút do dự, bối rối chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Không tiện?"
"Không…"
Ngụy Vệ suy nghĩ một chút, cười gật đầu, nói: "Được thôi."
Diệp Phi Phi lập tức vui vẻ, chạy nhanh về phòng lấy áo khoác, còn Trư Tử đang bưng bát bên cạnh nghe được Ngụy Vệ đồng ý, nhất thời ngây ra, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lặng lẽ nhìn Ngụy Vệ và lộ ra vẻ đồng tình.
Hỏi rõ địa chỉ, Ngụy Vệ dẫn theo Diệp Phi leo lên xe jeep, đạp ga lái ra ngoài.
Trên đường đi, trong đầu suy nghĩ xem có nên tiếp tục thảo luận với cô ấy về chủ đề trước đó không.
Bây giờ anh đang ở trong một trạng thái tinh thần vi diệu.
Một là từ nội tâm, không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện cũ đó với người khác, bóc lại vết sẹo.
Nhưng hễ gặp ai có thể biết rõ chuyện này, anh lại không khỏi muốn hỏi kỹ càng, tránh bỏ sót manh mối.
Tuy rằng nói, trong lòng anh hiểu rõ, tài liệu mà bản thân nhìn thấy trong trại huấn luyện, rất có thể là đầy đủ nhất.
Song, Ngụy Vệ đã sớm nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, thực tập sinh này vừa rồi nói khá nhiều ở bàn ăn, nhưng sau khi lên xe, lại như trở thành một con người khác, nhìn trái nhìn phải có chút không vững tâm, hai bàn tay còn chắp lại, như bái lạy gì đó.
Ngụy Vệ hơi hiếu kỳ: "Cô đang làm gì vậy?"
Hỏi hai lần, Diệp Phi Phi mới phản ứng lại, nghiêm túc trả lời: "Cầu khấn lốp xe sẽ không bị nổ trên đường."
"?"
Ngụy Vệ có chút không hiểu logic này.
Sắc mặt Diệp Phi Phi hơi ửng đỏ, ấn bụng dưới của mình, nói: "Gần đây tôi, là mấy ngày không khỏe lắm."
"Chuyện này…"
Ngụy Vệ càng thêm bối rối chỉ âm thầm giảm tốc độ.
Đồng thời tốt bụng nhắc nhở: "Uống thêm chút nước nóng."
Mặc dù vẫn không hiểu, mấy ngày này có liên quan gì đến việc xe sẽ nổ lốp.
Mười phút sau, xe jeep lao qua ổ gà và đi vào đoạn đường nhiều năm không được tu sửa, văng đầy nước bẩn.
Họ đến phía bắc của Phế Thiết Thành. Nơi này có những khu chung cư thấp và đổ nát, dây điện chằng chịt, thùng rác ngã đổ chặn con đường vốn rộng rãi trở nên chật hẹp, đủ loại xe đẩy nhỏ buôn bán trên đời.
Không cần hỏi kỹ, Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi cũng xác định được địa điểm họ phải đi.
Ngay cạnh con phố chật chội và náo nhiệt này, lối vào của một khu chung cư đông nghịt người xách túi ni lông, rướn đầu xem náo nhiệt.
Từng người lấn tới lấn lui, thậm chí còn có người trèo lên tường.
Tại cổng khu chung cư, một toán cảnh sát viên giữ gìn trật tự, cầm gậy thọt vào người trên tường để họ xuống.
Trong lúc hỗn loạn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gào khóc của phụ nữ và tiếng gầm rống của đàn ông.
"Đúng là không có phẩm chất mà..."
Nhìn đủ mọi loại xe đậu ngổn ngang trên đường, Ngụy Vệ đi vào, mở cửa xuống xe.
Cùng Diệp Phi Phi chen vào đám đông, nghĩ cách nói rõ thân phận của mình với các viên cảnh sát duy trì an ninh trật tự ở cổng khu chung cư.
Các thành viên chính thức của tiểu đội chấp hành sẽ có giấy chứng nhận bí mật được đóng dấu của Sở cảnh vệ.
Để tiện ra vào một số nơi có an ninh đặc thù và dễ dàng hành động trong quá trình điều tra.
Nhưng hiện tại Ngụy Vệ vẫn đang trong giai đoạn thực tập, chưa có giấy chứng nhân.
Còn về Diệp Phi Phi, cô ấy thậm chí còn nằm ngoài luồng...
Cô ấy chỉ có giấy chứng nhận của Cục Bảo vệ Môi trường của Phế Thiết Thành, còn là do đội trưởng Âu Dương tìm tiệm công chứng trên phố tiện tay làm.
Theo như đội trưởng Âu Dương nói, điều này để cho cô gái này có cảm giác công việc thuộc về của mình...
Tuy nhiên, cũng không cần Ngụy Vệ phí lời, vừa chen vào giữa một đám cô chú đang đi mua thức ăn và những đứa trẻ đi học muộn, đã nhìn thấy chú Thương đang đứng hút thuốc trong khu chung cư, thấy họ thì lập tức nhoẻn miệng cười vẫy tay về phía họ.
Các viên cảnh sát ở cổng của khu chung cư thấy vậy, họ đã trực tiếp nâng dây để Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đi vào.
Không những không có ý ngăn cản, thậm chí còn nghiêm túc nhìn dáng dấp của Ngụy Vệ, dường như là muốn nhớ kỹ để lần sau trực tiếp cho đi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đến gần chú Thương, Ngụy Vệ có chút khó hiểu khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn xung quanh.
Trong những chuyện anh thường trải qua, quả thực hiếm khi gặp những tình cảnh vừa khóc lóc vừa la hét, chen chúc lại náo động như vậy.
Thông thường khi xử lý các sự kiện bất thường, điều trước tiên không phải là giải tán đám đông sao?
"Hiện tại vẫn chưa xác định được."
Chú Thương búng nhẹ tàn thuốc, liếc nhìn Diệp Phi Phi lấy làm lạ, dường như không nghĩ tới cô ấy cũng tới, nói.
"Bây giờ cho thấy, chỉ có thể nói là có người đã phát điên."
“Trước đây, khu vực này thường xuyên bị mất chó, mèo, thỏ và vẹt, chỉ là sự việc tương đối nhỏ, không thu hút sự chú ý của nhiều người. Cho đến hôm qua, một cặp vợ chồng trẻ trong khu chung cư này bất ngờ trình báo vụ việc, nói là đã lạc mất đứa bé hai tuổi.”
"Vốn dĩ, chuyện người dân mất tích không liên quan gì đến chúng ta."
“Nhưng khi người của Sở cảnh vệ đến điều tra thì không tìm thấy đứa trẻ bị thất lạc đó, lại không ngờ, trong một hộ gia đình ở tòa nhà B, phát hiện thấy một số lượng lớn xác động vật, tất cả đều là của hàng xóm đã mất tích trước đó, toàn bộ đều treo trên tường..."
"Có người nghi ngờ chuyện này có thể có liên quan đến đứa trẻ bị thất lạc, đã lập tức khiến mọi người hoảng sợ."
“…”
Ngụy Vệ không khỏi nhíu mày: "Có nhân tố siêu nhiên?"
"Vẫn chưa xác định."
Chú Thương lắc đầu: "Đội trưởng đang điều tra phía trên, cậu đến đó xem thử thì biết, tôi đi hít thở không khí một lát."
"Được."
Ngụy Vệ đồng ý, đi về phía một tòa nhà thấp bên trong. Diệp Phi Phi lập tức đi theo phía sau anh.
Chú Thương gọi Diệp Phi Phi lại: "Cô cũng muốn lên đó?"
"Thì làm sao?"
Diệp Phi Phi lập tức nhìn chú Thương cảnh giác. Cùng là thực tập sinh, tại sao Ngụy Vệ có thể đi còn mình thì không được?
"Haha, không sao, đi đi, di đi!"
Chú Thương chớp chớp mắt, ngậm điếu thuốc cười khà khà.
Ngụy Vệ và Diệp Phi lần lượt đi về phía căn hộ, liền nghe thấy tiếng một người mẹ trẻ đang gào khóc kiệt lực: "Con tôi, nó chỉ mới hai tuổi, sao anh lại độc ác như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm làm hại nó..."
Người đàn ông mặc âu phục xám nhiều lần muốn xông vào căn hộ, nhưng anh ta bị chặn lại và giận dữ hét vào mặt các nhân viên cảnh sát:
"Bắt tên khốn đo lại, tại sao các người còn không đi bắt hắn?"
"Các người không đi bắt người, ở đây ngăn cản chúng tôi làm gì?"
“…”
Ngụy Vệ khẽ lắc đầu, vòng qua người nhà đang tức giận, bước thẳng vào căn hộ có cánh cổng sắt cũ nát này.
Cũng không biết có phải do tâm lý bị quấy nhiễu, anh lập tức cảm thấy một luồng khí u ám phả vào mặt.
Trong không khí nặng nề, có xen lẫn một mùi hôi thối thoang thoảng.
Hơi tập trung tinh thần, Ngụy Vệ bước vào qua cánh cửa căn hộ đang mở.
Phòng khách của căn hộ sạch sẽ đến bất ngờ, mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, sàn nhà cũng không bám một chút bụi.
Tuy nhiên, khi Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đi tới cửa phòng ngủ, lập tức bị cảnh tượng đập vào mắt làm cho kích động.
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào lỗ mũi một cách thô bạo.
Cả căn phòng ngủ vừa phải hơi u tối do những tấm rèm dày được kéo ra.
Nhưng Ngụy Vệ vẫn nhìn thấy trên bức tường của căn phòng ngủ này, những... mẫu vật khá ngoạn mục.
Những khung gỗ được đóng đinh thẳng tắp trên tường.
Mà trong những khung hình này, thì có những con vật đủ hình dạng lớn nhỏ.
Tất cả chúng đều bị đóng đinh trực tiếp vào khung bằng một chiếc đinh dài màu móng tay. Bất luận là vẹt, mèo, hay chó chăn cừu Border Collie cỡ nửa con, hay loại thỏ trắng nào đó với đôi mắt đỏ bừng, thì có tới hai ba chục con, đều bị anh ta làm thành một mẫu vật và treo trên bốn bức tường của phòng ngủ.
Tuy nhiên, có thể thấy những gì anh ta làm là rất thô bạo.
Là một chiếc đinh đóng vào cơ thể sống, sau đó đóng vào khung mẫu vật, rồi treo lên tường.
Mặc dù được xếp đặt rất ngăn nắp, nhưng những vết thương và một số vết xước trên khung mẫu vật có thể thấy rằng khi những con vật này bị đóng đinh vào khung mẫu vật, có thể chúng vẫn còn sống, không biết sau bao lâu giãy giụa mới hoàn toàn chết đi.
Có lẽ lúc bị treo lên chúng vẫn chưa chết hẳn, máu của hành động chảy xuống từ khung mẫu vật, tạo thành những sọc màu đỏ tươi.
Bây giờ chúng đã hoàn toàn yên lặng.
Chỉ có đôi mắt đờ đẫn và khô khốc, nhìn thế giới đảo ngược này một cách kỳ lạ.
"Ọi..."
Diệp Phi ngơ ngác đứng hồi lâu, sau đó xoay người bụm miệng.
Ngụy Vệ thì bình tĩnh, nín thở bước vào với tốc độ chậm hơn.
Trong phòng, đội trưởng Âu Dương đang ngồi xổm trước chiếc giường đầy xác động vật trong phòng ngủ, vừa cân nhắc vừa phác thảo trên giấy.
"Đàn ông nghiêm túc thật đẹp trai..."
Ngụy Vệ không khỏi nghĩ thầm trong lòng, không dám lớn tiếng quấy rầy, cố ý hắng giọng, mới nhẹ giọng nói:
"Đội trưởng, chúng tôi tới rồi."
“…”
"Hả? Ừ ừ."
Đội trưởng Âu Dương vội vàng đứng dậy, nhét tờ báo xổ số đầy ký hiệu vào cánh tay, vuốt tóc.
Mái tóc láng o, cả người cũng lập tức ổn định nghiêm túc, rất có khí chất lãnh đạo.
Chỉ là ký hiệu anh nhìn thấy trong cái liếc mắt đó khiến Ngụy Vệ có chút bối rối.
Trong lòng không khỏi thán phục: Đội trưởng đúng là đội trưởng, ở nơi u ám đáng sợ như vậy, còn có tâm tư nghiên cứu vé số...