Đối với chuyện Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi, hai thực tập sinh, trong vòng chưa đầy ba tiếng đã phá được vụ án phổ biến Ác ma tử vong và giải cứu đứa bé bị thất lạc, tất cả người trong đội rõ ràng đều bày tỏ thái độ tán thưởng và không ngớt lời khen ngợi sự táo bạo và quyết đoán của cả hai.
Tất nhiên, cũng có không ít lời căn dặn sau lời khen ngợi: Hai bạn đã làm rất tốt, nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa...
Cùng nhau ăn một bữa ăn thịnh soạn do Trư Tử cất công nấu, mọi người vẫn còn nhiều việc phải làm.
Mặc dù hai người họ là những anh hùng tuyệt vời trong việc giải quyết vụ án, nhưng những việc họ phải làm ngược lại rất đơn giản.
Chỉ cần trả đứa bé về cho cha mẹ thương tâm và chôn cất lại thi thể nữ là có thể kết thúc sự việc lần này. Chỉ là đứa bé thì dễ, đã được Diệp Phi Phi bảo vệ rất tốt, lúc giao cho cảnh sát, cậu bé thậm chí vẫn đang ngủ say. Nhưng còn thi thể nữ thì...
Mọi người thực sự không chắc.
Cha mẹ người ta đang treo thưởng cao để tìm con gái của mình trở về, hiện giờ người quả thực đã tìm về được.
Nhưng cơ thể vặn vẹo, lỗ đạn tả tơi, cơ thể còn bị cắt ra gọn gàng từ giữa, không khỏi khiến người ta run sợ.
Đội trưởng Âu Dương ngồi trước thi thể thở dài một tiếng, sau đó vén tay áo lên: "Mang áo blouse của tôi tới đây."
"Đi mua một chiếc váy cưới khác cùng kiểu, không được có vấn đề gì về kích thước."
“…”
Ngụy Vệ lúc đó vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy một đội trưởng hoàn toàn khác trước, khoác lên mình chiếc áo blouse do chú Thương đưa tới, có vẻ đã rất cũ, không biết bao lâu đã không mặc lên ngời, sau đó bảo chú Thương đi lấy trộm hộp đồ trang điểm của chị Lucky, nhặt ống nước trong nhà, lại đặc biệt yêu cầu chú Thương đến bệnh viện lấy kim chỉ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Hai chuyện đội trưởng lo lắng nhất, một là trước khi chết, đột nhiên nghe thấy tiếng thì thào của ác ma."
"Hai là lo mình sẽ bị đào bới sau khi chết, cho nên anh ấy vẫn rất mẫn cảm với những thứ này..."
“…”
Chú Thương nhìn ra vẻ nghi hoặc của Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi, thấp giọng giải thích.
Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đều không biết nên nói gì, chỉ biết là vài giờ sau, cha mẹ của nữ thi mặc váy cưới đã chạy đến Sở cảnh vệ, khi nhìn thấy thi thể của con gái, họ đã bật khóc và thở dài trong khi nắm tay bác sĩ pháp y, thậm chí như muốn quỳ xuống dập đầu.
Đội trưởng Âu Dương cầm điếu xì gà và có vẻ hơi đắc ý, nói với chú Thương: "Phần thưởng của hai người này sau này hãy nhận về."
"Ngoài ra, khi cô gái được an táng lần nữa, giúp tôi mua một bó hoa đem qua đó."
“…”
Nạn nhân được trả về, đến phân đoạn cuối cùng của mỗi một vụ việc bí ẩn.
Người phụ trách là anh Tiểu Lâm.
Sự xuất hiện của lực lượng ác ma đã khiến thế giới này bị chia cắt thành hai nhóm riêng biệt.
Một nhóm là những người tin vào "giải thích khoa học", trong khi nhóm còn lại là những người quan niệm "giải thích khoa học".
Kế hoạch rào chắn tinh thần đã được thực hiện, ngoài việc xây dựng một siêu thành phố để chống lại các cuộc tấn công của ác ma quy mô lớn, làm thế nào để trấn an một cách hiệu quả sự hoảng loạn của cư dân thành phố về những sự vật chưa biết hoặc những sự việc bí ẩn cũng là một chuyện vô cùng quan trọng.
Ngay cả ở một nơi nhỏ bé như Phế Thiết Thành, nếu có vấn đề gì xảy ra, cũng sẽ không cố gắng che đậy mà sẽ chủ động báo cáo.
Chỉ là báo cáo cần phải khoa học!
Trách nhiệm của anh Tiểu Lâm chính là đưa ra một "lời giải thích" mà công chúng có thể hiểu và hiểu một cách khoa học.
Nói một cách đơn giản, cho dù có chuyện gì xảy ra, Sở trị an bên này đều phải tiến hành phân tích vụ việc dưới góc độ khoa học, sau đó lại được trau chuốt bởi công việc thư ký của bộ phận hành chính, sau đó nữa thì tung lên các loại phương tiện truyền thông khác nhau để cởi bỏ mối nghi hoặc của công chúng.
Công nhân chế tạo mẫu động vật chết, đứa trẻ được tìm về, thi thể nữ vặn vẹo, cùng với những con quạ kỳ lạ được rất nhiều người nhìn thấy...
… Tất cả đều cần phải “giải thích”.
Khi trở lại sở, Ngụy Vệ nhìn thấy bản phác thảo các ý tưởng trên bảng viết do anh Tiểu Lâm phụ trách:
Công nhân quặng mỏ chế tạo mẫu động vật chết - sự dồn nén lâu dài của cuộc sống lặp đi lặp lại dẫn đến tâm lý biến đổi bất thường, kêu gọi công chúng quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần
Tìm được em bé trở về – năng lực cảnh sát vượt trội, đáng được khen thưởng
Thi thể nữ vặn vẹo – phần tử phạm pháp trộm xác để cầu hôn, khẩn cầu hỏa táng
Bầy quạ thối rữa kỳ lạ được nhìn thấy bởi các công nhân trang trại xung quanh - tin đồn dừng lại ở những người khôn ngoan
...Dẫu sao thì khá hợp lý.
…
…
"Nào nào nào, hôm nay tất cả đều nán lại một lát."
Trước khi bản thảo của anh Tiểu Lâm chuẩn bị xong, đội trưởng Âu Dương đã tắm xong, thay quần áo và xịt sáp vuốt tóc, cầm một tập tài liệu từ phòng làm việc bước ra và nói với anh Trư Tử đang canh bếp bên cạnh: "Cơm tối chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Xong rồi."
"Vậy thì chuẩn bị ăn tối, tiện thể mở một cuộc họp nhỏ, thảo luận một chút về chuyện của ngày hôm nay."
“…”
Nghe đội trưởng Âu Dương nói vậy, những người khác cũng thu dọn đồ đạc phần mình, Ngụy Vệ cũng lập tức chủ động giúp anh Trư Tử múc canh, dọn chén đũa cho mọi người, sau đó mang những giỏ bánh kếp mà Trư Tử đã chiên xong từ sớm đến bàn.
Bánh kếp được chiên vàng, giòn rụm với phần nhân thịt đầy đặn, rưới lên một lớp hẹ tây và mù tạt cay vô cùng thơm ngon.
Lại thêm món canh giò heo mặn mà thơm phức, quả là một loại hưởng thụ.
"Đầu tiên, tôi muốn biểu dương hai thực tập sinh Tiểu Ngụy và Phi Phi, biểu hiện hôm nay... ừm, không tồi."
Đội trưởng Âu Dương một tay cầm bánh kếp, uy nghiêm gật đầu.
Diệp Phi Phi lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng không đợi cô nói gì, đội trưởng Âu Dương lại nói tiếp: "Có điều chuyện này tuy được giải quyết rất tốt, nhưng chúng ta cũng không thể khinh suất. Sau khi chúng ta tới, Phế Thiết Thành đã rất ít gặp phải chuyện điên rồ như thế này: Âm thầm tàng trữ vật liệu tử linh, trộm thi thể, cảm ứng công nhân quặng mỏ đánh cắp trẻ sơ sinh, thậm chí có ý đồ triệu hồi tà linh không rõ…”
"Loại chuyện này vô cùng hiếm thấy, tính chất cũng vô cùng xấu xa..."
“…”
Nghe được lời nói của đột nhiên Âu Dương bỗng trở nên nặng nề hơn, Diệp Phi Phi nhất thời có chút sợ hãi, không dám phát ra tiếng động, cúi đầu uống canh.
Chị Lucky mỉm cười mở lời: “Quả thật, có không ít người ở Phế Thiết Thành từng tiếp xúc với lực lượng thần bí và cũng có rất nhiều chuyện chúng ta mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ giới hạn như vậy, sẽ không vượt qua ranh giới này. Nhưng người gặp phải lần này, có tên là Gia tộc Hắc Sơn Dương?"
"Ở chỗ chúng ta cũng không có hồ sơ, hơn nữa, bọn họ dường như..."
"... Không hề có cảm giác sợ hãi."
“…”
"Hẳn là người không biết sẽ không sợ."
Cũng ngay lúc này, ngồi ở trong góc, trước nay không hề nói gì khi không có chuyện gì, chỉ yên tâm làm anh chàng đẹp trai thầm lặng của mình, anh Tiểu Lâm khẽ nói: "Chúng ta vẫn luôn để mắt tới những người siêu phàm che giấu thân phận trong Phế Thiết Thành đó, thậm chí còn đặc biệt giữ mối quan hệ rất tốt với họ. Thế nhưng, chúng ta lại bỏ qua số lượng người sùng bái ác ma sẽ tiếp tục tăng lên, những người mới đến này, ngày càng trẻ và táo bạo..."
"... Càng không chút kiêng kỵ, thậm chí không cân nhắc hậu quả!"
“…”
Mọi người lắng nghe, vô thức chuyển ánh mắt sang Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi bên cạnh.
Anh Tiểu Lâm sững sờ, đột nhiên đỏ mặt, vội vàng giải thích với Ngụy Vệ: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có nói cậu."
Ngụy Vệ cũng vội vàng xua tay: "Không sao không sao, anh cứ nói tiếp."
Anh Tiểu Lâm gật đầu, sau khi nét ửng hồng ngượng ngùng trên gương mặt mờ đi, mới tiếp tục nói: "Vì vậy, tôi ngược lại tin rằng Tiểu Ngụy đã hỏi ra được manh mối từ chỗ ông chủ Viên. Mặc dù có thể tìm ra nguồn gốc thực sự của sự việc này, nhưng tôi không tin một công nhân quặng mỏ có thể chuẩn bị được đến mức này, cho nên rất có thể quả thực có một tổ chức bí ẩn như vậy tồn tại đằng sau và bọn họ đã sắp đặt chuyện này.”
"Chỉ có điều, chú Thương cũng đã nói, đối phương dường như đã dọn dẹp manh mối rất sạch sẽ."
“…”
"Quả là sạch hơn cả tất của chị Lucky."
Chú Thương khịt mũi và nói: "Hơn nữa, tôi cũng có hỏi qua trong nhóm bạn, có người từng nghe nói đến bọn họ, nhưng manh mối rất ít. Đám người này đặc biệt cẩn thận, trước nay không trực tiếp gặp mặt người trong nhóm, cũng chưa từng tụ hội với ai, muốn tìm thấy bọn họ là điều rất khó. Ngoài ra, nói khó nghe là cho dù bây giờ chúng ta có tìm thấy bọn họ, chúng ta cũng không có bằng chứng trực tiếp và hữu hiệu để xác nhận bọn họ…”
Chị Lucky trừng mắt nhìn anh ta, mới nói: "Chẳng lẽ lại chỉ có thể đánh rộn cả lên giống trước kia sao?"
Đội trưởng Âu Dương cau mày, nói: "Cảnh cáo thì phải có rồi, nhưng cũng phải nghĩ cách tìm cho ra đám người này. Chuyện lần này coi như nhỏ, ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng nếu thật sự có một đám người như vậy ở trong thành phố, ai biết được điều gì sẽ xảy ra lần sau?"
"Bắt đầu từ mối quan hệ với chủ trang trại trước, hỏi Sở cảnh vệ bên đó xem có manh mối gì không."
“…”
Cuộc thảo đến đây luận kết thúc, mọi người cũng chỉ có thể giải tán ai đi phần nấy.
Nên đi sắp xếp thì đi sắp xếp, nên đi viết "phổ cấp khoa học" thì đi viết "phổ cập khoa học ", nên đến Sở cảnh vệ thì đến Sở cảnh vệ.
Những sự việc tương tự tất cả mọi người đều từng trải qua rất nhiều, từ lâu đã quen với điều đó.
Sẽ không có niềm vui khi giải quyết được một sự việc bí ẩn, cũng sẽ không vì sự tồn tại của kẻ chủ mưu đằng sau mà lo lắng hay lo âu.
Giống như một cơ quan bảo vệ môi trường thực sự, vốn cũng chỉ có thể xử lý ô nhiễm khi nó xảy ra, rất khó để can thiệp vào những chuyện khác.
Diệp Phi Phi hiển nhiên có chút khó mà chấp nhận, luôn cảm thấy những gì mình làm vẫn chưa đủ.
Tuy nhiên, Ngụy Vệ có vẻ rất hiểu chuyện, giải thích riêng với Diệp Phi Phi: "Rất nhiều điều tra viên ở thành phố đều như vậy. Những sự việc liên quan đến ác ma quá phức tạp, lại luôn có quá nhiều lực lượng siêu thực tạp nham trong đó, trong thực tế muốn điều tra rõ như cảnh sát là điều hoàn toàn không thể. Hơn nữa, một thành phố lớn như vậy, tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, có thể điều tra được bao nhiêu?"
"Mọi người đều biết rõ những gì họ có thể làm là cố gắng giữ cho toàn thành phố ổn định nhất có thể..."
"Vậy chủ mưu phía sau, chúng ta không quản nữa?"
"Muốn quản cũng quản không được, môt là mình tìm không được, hai lại không có chứng cứ..."
"Thứ ba, tìm được cũng không có tiền thưởng, còn phải lo lắng đối phương mời luật sư kiện mình nữa..."
"Chuyện này…"
“…”
"Phi Phi à, cô phải học hỏi Tiểu Ngụy nhiều, cậu ấy đã nói rất rõ ràng rồi."
Chú Thương ở bên cười khuyên nhủ: "Thực sự muốn giúp thì tới giúp tôi phân loại tài liệu, nhanh chóng tìm được bọn họ."
Đột nhiên phản ứng lại: "Ồ đúng rồi, tài liệu cũng không được để cô đụng tới, vậy cô vẫn nên đi tuần tra đường phố đi!"
Diệp Phi Phi khựng lại, tức giận không thôi, nhưng Ngụy Vệ đã cầm chìa khóa xe và mỉm cười đi về phía cửa:
"Đội trưởng, chú Thương, anh Tiểu Lâm, anh Trư Tử, chị Lucky, tôi về nhà trước đây..."