Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phế Thiết Thành.

Sở cảnh vệ.

Trong thời kỳ đại suy thoái, do việc bảo trì và sửa chữa các trạm cơ sở thông tin không kịp thời, thường xảy ra hiện tượng tín hiệu điện thoại di động không nhạy.

Điện thoại không thể kết nối là thường thấy, gửi tin nhắn văn bản cũng thường bị ảnh hưởng.

Nhưng sự khác biệt giữa tin nhắn văn bản và cuộc gọi thoại là miễn là tin nhắn được gửi thành công, tin nhắn sẽ luôn được chuyển đến điện thoại di động của người nhận.

Chỉ là có thể có một chút sai lệch về thời gian.

Diệp Phi Phi đã gửi tin nhắn đến điện thoại di động của đội trưởng Âu Dương sau một thời gian dài nghẽn mạng và chờ đợi.

Đội trưởng Âu Dương đang nhàn nhã uống trà trong phòng làm việc của sở trưởng cấp cao nhất của Sở cảnh vệ Phế Thiết Thành.

Trước sự lo lắng của sở trưởng, ông ta cười trấn an: "Yên tâm, sự việc lần này ảnh hưởng không lớn. Vừa rồi tôi đã ra khỏi thành phố một chuyến, chào hỏi những người bạn cũ, mặc dù họ không thân thiện lắm, chỉ đem hỏa tiễn và súng tiểu liên ra tiếp đãi tôi, nhưng tôi vẫn hỏi rõ rồi, gần đây không có hoạt động quy mô lớn của các tín đồ ác ma, cũng như không có trường lực ác ma nào xuất hiện."

"Anh có thể thả lỏng dây thần kinh, thế cục vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát..."

“…”

Sở trưởng cảnh vệ lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

"Gần đây động tĩnh ở vùng hoang dã càng ngày càng lớn."

"Những giáo đoàn lưu lạc rời khỏi thành lũy đó, oán hận trong lòng càng ngày càng nặng, hành động cũng càng ngày càng khó hiểu."

"Cách đây không lâu mới nghe nói giáo đồ của bọn họ đã tập kích một thị trường vũ khí, sau đó lại phát hiện bọn họ đang có ý định buôn lậu một loạt con nhộng biến chất vào thành phố, may mà đã bị điều tra ra. Bây giờ, bọn họ cư nhiên lại chạy đến khu vực cấm ác ma số 098..."

"Nói thả lỏng, nào có phút giây nào giám thả lỏng, sợ một chút bất cẩn sẽ để xảy ra chuyện..."

“…”

Đội trưởng Âu Dương bưng tách trà lên, cười nói: "Mất chức vị?"

"Không!"

Sở trưởng cảnh vệ trợn mắt nhìn ông ta, nói: "Là mất đi cả cái mạng nhỏ..."

"Nếu thật sự bị bọn họ để mắt tới Phế Thiết Thành của chúng ta, chức vị đã là gì, tôi e rằng còn không biết chết như thế nào nữa chứ."

“…”

"Haha, vậy thì anh yên tâm."

Đội trưởng Âu Dương bật cười: "Mặc dù tôi cũng không phải là người đặc biệt cần mẫn, nhưng vẫn có tinh thần trách nhiệm cơ bản. Những giáo đoàn lưu lạc đó làm gì ở bên ngoài không phải việc của chúng tôi, nhưng nếu muốn đến Phế Thiết Thành làm gì điều đó…"

"... Tôi chắc chắn sẽ biết từ sớm."

“…”

Sở trưởng nghe rất sôi nổi, chủ động đưa một điếu thuốc qua và chủ động châm lửa:

"Ông anh, lời này của anh tôi trất yên tâm, có điều, anh vẫn nên bớt đến những nơi không nên đến."

"Thực sự không được nữa thì anh tìm một vị trí cố định, tôi sẽ cho người điều tra qua."

"Nếu không, đường đường là một sở trưởng như tôi, động một tí là nửa đêm chạy lại tới làm phiền anh, ít nhiều có phần không thích hợp..."

“…”

"Ha ha ha ha..."

Đội trưởng Âu Dương cười sảng khoái, quơ quơ tay kẹp điếu thuốc: "Làm người không có tinh thần thăm dò, vậy còn sống để làm gì?"

"Nhưng những thứ anh khám phá đều loại nguy hiểm, hơn nữa tuổi anh lại cao..."

“Sống đến già phấn đấu đến già, cho dù đến ngày chết cũng phải tiếp tục giữ vững tinh thần tìm tòi, dám nghĩ dám làm…”

"Yên tâm yên tâm, tôi tự biết rõ tình trạng thể chất của mình."

"Mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát..."

“…”

"Ting ting…"

Ngay lúc đó, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Đội trưởng Âu Dương ngậm điếu thuốc trên miệng, một tay bưng tách trà, tay kia móc điện thoại di động từ trong túi áo khoác gió màu bạc ra xem.

Sau đó, ông ta đột nhiên đặt tách trà xuống một cách nặng nề, lách cách vang lên, lực mạnh đến nỗi tách trà bị chấn động rạn nứt.

Sở trưởng cảnh vệ gần như sợ hãi nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt: "Sao vậy?"

"Xảy ra chuyện lớn rồi..."

Trong mắt đội trưởng Âu Dương bốc lửa: "Hai cái đứa này..."

Sở trưởng nhất thời hoảng sợ trong lòng, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì..."

Ông ta còn chưa kịp hỏi xong, đội trưởng Âu Dương đã đứng phắt dậy, mặc áo khoác gió vào, lao thẳng đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Vươn tay ấn vào cửa sổ đang mở phân nửa, cửa sổ nghiêng đã bay ra ngoài. Cuồng phong thét gào bên ngoài cửa sổ tòa nhà cao tầng thổi vào phòng làm việc. Sau đó đội trưởng Âu Dương hít sâu một hơi, đột nhiên dùng một tay giữ lấy mép cửa sổ, mượn lực nhảy lên. Thân hình giống như một con diều khổng lồ, lao thẳng ra bên ngoài tòa nhà. Áo khoác gió màu bạc trên người bị gió cuốn lên, giống như đôi cánh giang ra.

"Đây là tầng mười ba đó..."

Sở trưởng cảnh vệ kinh hãi dựng tóc gáy trước cảnh tượng này.

Đi tới cửa sổ vài bước, vươn đầu nhìn đi, thì thấy đội trưởng Âu Dương đã bay được bốn năm mét trên trời cao như đại bàng sải cánh.

Sau đó vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp và rơi thẳng xuống đất.

Gần như rơi xuống đất theo phương thẳng đứng, nặng nề ngồi xổm trên mặt đất...

... Một lúc lâu sau, ông ta lại đột ngột đứng dậy và khập khiễng đi về phía chiếc mô tô sidecar đang đậu trước tòa nhà.

"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?"

Ông ta sợ tới mức không kịp lau mồ hôi lạnh, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng cầm lấy bộ đàm lên rống to:

"Cảnh giới!"

"Toàn thành phố cảnh giới!"

“…”

“…”

"Xẹt xẹt xẹt xẹt..."

Trong trang trại, Diệp Phi Phi đang được che phủ dưới ghế sô pha, chỉ nghe thấy những tiếng quạ vỗ cánh và tiếng lưỡi dao dày đặc cắt qua thứ gì đó, trong khoảng thời gian này, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một loại tà vật nào đó đang tuyệt vọng và sợ hãi trước khi chết, đồng thời mùi máu tanh hôi nồng nặc xộc vào mũi khiến cô choáng ngợp bởi cảm giác sợ hãi và choáng váng...

Khoảnh khắc này giống như thân mình đang ở trung tâm của một cơn ác mộng.

Toàn bộ xung quanh đều là ác mộng xoắn xuýt và ác ma dữ tợn.

Điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng hết sức ôm lấy đứa bé vào lòng và tận lực bảo vệ thằng bé.

Hỗn loạn, kiềm nén, điên cuồng.

Dày đặc mà lạnh lẽo, giống như lời nói mê sảng từ địa ngục dâng lên như thủy triều, cuộn đến mọi ngóc ngách. Lại dường như có một loại lời nói mê sảng khác tà ác hơn và điên cuồng hơn, đang đối đầu với nó, đồng thời nhanh chóng áp đảo xé nát loại âm thanh này và chiếm cứ mọi không gian.

"Phạch phạch..."

Một con quạ bị cắt làm đôi rơi xuống bên cạnh Diệp Phi Phi, đồng thời nhanh chóng thối rữa thành một vũng máu.

Diệp Phi Phi không dám nhìn lên hay cử động, chỉ có thể ôm đứa bé, cho đến khi mọi động tĩnh xung quanh đều biến mất.

"Kết thúc rồi sao?"

Cô run rẩy trong lòng, chậm rãi, muốn ngẩng đầu lên.

"Ngồi yên."

Đột nhiên, một giọng nói có hơi khàn khàn vang lên, lại ở ngay bên cạnh cô.

Rất gần, rất gần, dường như đang nhìn mình cận mặt!

Là Ngụy Vệ.

Diệp Phi Phi lại lập tức nhắm mắt lại, thậm chí cũng không hỏi tại sao.

Cũng bởi vì cô rất nghe lời, may mà không nhìn thấy bộ dạng của Ngụy Vệ vào lúc này.

Lúc này, anh ngồi xổm ở bên cạnh Diệp Phi Phi, trong tay còn đang cầm chiếc liềm màu máu.

Những sợi máu trên đó vướng lấy nhau, ngọ nguậy, giống như hiện thân của một cơn ác mộng.

Hai mắt anh lại đỏ ngầu do tia máu đan xen, trong mắt lại như trào dâng khát vọng mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế sô pha bị lật úp, đặc biệt là Diệp Phi Phi ở dưới ghế sô pha, còn có đứa bé mà cô đang ôm, yết hầu lặng lẽ cuộn lên xuống, đói khát một cách dị thường.

Nhưng anh kiềm chế bản thân, ngồi bất động.

Cho đến khi sự khao khát trong mắt dần dần nguôi ngoai, những tia máu ngọ nguậy dữ tợn cũng trở lại trên vết thương của anh.

Cuối cùng, những tia máu ở miệng vết thương rút lui đi, biến mất.

Vết thương được làm sạch bởi những tia máu từ từ lành lại dưới tác dụng của lực lượng sinh mệnh.

Cuối cùng anh đã hoàn toàn trở lại là một người bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vội vàng cất đi ống thủy tinh, sau đó nâng ghế sô pha lên, vỗ về Diệp Phi Phi đang run rẩy, cười nói:

"Được rồi."

“…”

"Hả?"

Diệp Phi Phi mở mắt ra, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy Ngụy Vệ đang cười.

Mà phía sau anh là một đống hỗn độn, từng mảng lớn xác quạ đã rơi xuống đất, hiện đang tan ra nhanh chóng.

Trên các bức tường xung quanh thì có một số vết cắt do lực xung kích cực mạnh, một số trong đó trực tiếp cắt xuyên qua bức tường bê tông, thậm chí cả cốt thép rỉ sắt bên trong bức tường cũng bị cắt thành hai nửa gọn gàng mà không thể nhìn ra được do vũ khí gì gây ra.

Lòng cô tràn đầy hoảng sợ và nghi vấn, lo lắng mở miệng: "Anh..."

"Anh quá giỏi rồi."

Cô còn chưa kịp hỏi gì thì Ngụy Vệ đã đột nhiên cắt ngang lời cô, ánh mắt nghiêm túc, kinh ngạc nói.

"Hả?"

Diệp Phi Phi sửng sốt.

"May mà lần này đưa cô theo, nếu không tôi nhất định không giải quyết nổi chuyện này."

Vẻ mặt Ngụy Vệ thành khẩn, cảm thán: "Cô đúng là cô gái tài giỏi và có trách nhiệm nhất mà tôi từng gặp."

"Đây…"

Lời khen bất ngờ và chân thành lạ thường khiến mặt Diệp Phi Phi không khỏi đỏ lên, bất giác muốn khiêm tốn lại một chút.

Sau đó, một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu cô, bối rối nói: "Tôi đã làm gì?"

"Cô đã bảo vệ đứa bé này..."

Ngụy Vệ cười nói: "Chỉ mình tôi, không thể nào bảo vệ được nó trong trận chiến, nhiệm vụ cứu viện đã thất bại rồi."

"Cho nên, phần lớn công lao lần này sẽ giao cho cô!"

"..."

"Tôi…"

Diệp Phi Phi được khen mà lo sợ: "Lợi hại như vậy ư?"

"Tất nhiên rồi."

Ngụy Vệ trả lời rất thành khẩn: "Tôi chỉ giúp một chút, chuyện cứu người không phải đều do cô làm sao?"

Vừa nói lại khẽ lắc đầu, nhìn phía sàn nhà và nói: "Chỉ tiếc là thi thể này, không biết có được tính là đã được cứu trở về không..."

Diệp Phi Phi nhìn theo ánh mắt của anh, ngơ ngác đảo qua đám lông chim thối rữa trên sàn nhà, xác quạ đã thối rữa gần một nửa, cuối cùng rơi xuống thi thể mặc váy cưới nằm trên sàn nhà, tất cả các bộ phận đều vặn vẹo không còn hình dạng bởi lực lượng quái dị, bị bổ ra từ giữa cơ thể, nhưng lúc này lại như được ghép lại với nhau một cách thân thiện, đột nhiên có một cảm giác choáng váng dữ dội xông thẳng vào trong đầu.

Sắc mặc cô đột nhiên thay đổi nhiều, chợt quay lại và nôn mửa dữ dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK