Người đã đến đông đủ, mọi người rót đầy ly rượu và bắt đầu bữa trưa.
Theo thói quen thường ngày trong trại huấn luyện, ngay cả Ngụy Vệ cũng không ngại uống một chút rượu, nhưng ban ngày nhất định sẽ không động đến.
Nếu không, các nhiệm vụ và việc huấn luyện vào buổi chiều đều sẽ bị ảnh hưởng, có thể sẽ bị huấn luyện viên treo trên quạt gió đánh.
Tuy nhiên, đội trưởng Âu Dương rất nhiệt tình, những người khác cũng thành thói quen, nên cũng để mặc cho họ rót.
Suy cho cùng là yêu cầu của lãnh đạo, làm sao có thể không nghe theo?
Mặc dù Ngụy Vệ là người mới gia nhập, nhưng mọi người đều ăn uống rất thoải mái và vui vẻ, không quá nhiệt tình hay xa lạ. Đặc biệt là đội trưởng Âu Dương, hết lời khen ngợi tay nghề của Trư Tử trong bữa ăn, thậm chí còn kể một vài mẩu chuyện cười để góp vui cho mọi người.
Mãi cho đến khi chị Lucky trừng mắt nhìn ông ta, ông ta mới vội vàng kiềm chế bản thân lại, vội vàng mở đề tài nói:
"Sao hôm nay cô về muộn vậy?"
"Sở cảnh vệ bên đó có một vụ án, tôi đi theo khám xét. Manh mối không nhiều, buổi chiều tôi còn phải qua đó tiếp tục xem xét."
Chị Lucky thuận miệng đáp, có chút tò mò hỏi: "Phải rồi, Phi Phi không đến sao?"
"Phi Phi?"
Những người khác hơi ngẩn ra, nói: "Sao vậy, vị đại tiểu thư này cũng muốn tới ăn cơm à?"
"Buổi sáng chúng tôi còn nói chuyện qua điện thoại, cô ấy nói sẽ trở lại."
Chị Lucky cho biết, lấy điện thoại ra gọi, nhưng lại không thấy ai trả lời.
Mọi người ngược lại cũng không cảm thấy kỳ lạ, hiện nay đang ở trong thời kỳ đại suy thoái của nền văn minh, lại thêm lực lượng thần bí trải rộng trong vùng hoang dã, việc bảo trì nhiều thiết bị bị ảnh hưởng rất lớn, cho dù Dự án thành lũy ý chí và vòng tròn siêu thành phố đã giảm bớt một số rắc rối nhất định, nhưng các trạm thu phát tin hiệu bị hư hỏng và không được sửa chữa kịp thời, điện thoại, đặc biệt là điện thoại di động không dây mất sóng cũng là chuyện rất thường gặp.
Mọi người chỉ rối rít giơ đũa lên cười: "Có thể là vị đại tiểu thư này dạo trung tâm mua sắm vui quá, mà quên mất thời gian rồi cũng nên?"
"Không phải hôm qua cô ấy nói xin nghỉ, muốn về nhà chăm sóc người già sao?"
“…”
"Họ hiện đang nói đến vị thực tập sinh đó thì phải?"
Ngụy Vệ thầm nghĩ trong lòng, có điều nghe thế nào cũng thấy giọng điệu của họ hơi là lạ.
Thấy thực tập sinh đó không đến, cũng không lo lắng liệu có xảy ra điều gì bất trắc không, ngược lại đều có vẻ thở phào nhẹ nhõm là sao?
"Đúng rồi, Tiểu Ngụy."
Thấy điện thoại không kết nối được, mọi người cũng không tiếp tục đợi, cụng ly uống rượu, bắt đầu ăn cơm.
Chú Thương râu quai nón ngồi bên cạnh Ngụy Vệ, thấy anh có vẻ hơi tò mò nên hạ giọng cười nói:
"Chúng tôi có những tính khí trái ngược, tôi cũng không giấu gì cậu, ban nãy đã nói với cậu về bảy kỹ năng kế toán trong tiểu đội của chúng ta."
"Bây giờ, tôi phải nói với cậu về ba đại cấm kỵ trong đội của chúng ta..."
"Hả?"
Ngụy Vệ không ngờ ở nơi nhỏ như này lại còn có những điều kiêng kỵ, vội vàng đặt đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe.
"Điều cấm kỵ thứ nhất."
Chú Thương nghiêm nghị nói: "Quần lót mà chị Lucky chọn cho cậu, nhất định phải mặc, tuyệt đối không được lén lút thay đi chỉ vì ngại và xấu hổ."
Ngụy Vệ hơi kinh ngạc: "Tại sao?"
"Trước hết không nên hỏi, mà hãy ghi nhớ."
Chú Thương gắp cho Ngụy Vệ một đũa thịt, để vào trong bát của anh, nói: "Tin tưởng chú, mặc vào cậu sẽ biết chỗ lợi."
"Được rồi…"
Ngụy Vệ có chút bất đắc dĩ, nói: "Hai điều cấm kỵ còn lại là gì?"
Chú Thương càng thấp giọng nói: "Điều thứ hai, tuyệt đối không được nghe lời đội trưởng, cũng không được tùy tiện ra ngoài cùng anh ta."
"... Nhất là khi anh ta nói mời khách!"
“…”
Ngụy Vệ kinh ngạc, còn có tiểu đội như vậy sao?
"Vậy điều thứ ba..."
"Điều thứ ba chính là, thực tập sinh tên Diệp Phi Phi đó, lúc bình thường nhất định phải tránh mặt cô ấy một chút..."
“…”
Đang lúc Ngụy Vệ vểnh tai lên khiêm tốn lắng nghe, thì thấy chị Lucky đột nhiên quay đầu lại, cười tủm tỉm liếc nhìn hai người, nụ cười quyến rũ mang theo lực trùng kích rất mạnh, nói: "Hai người đang xầm xì gì vậy, cho tôi nghe với nữa được không?"
Chú Thương lập tức sững sờ, cười hì hì vươn đũa gắp thức ăn: "Ăn cơm, ăn cơm."
…
…
Sau ba năm ở trong trại huấn luyện, Ngụy Vệ đã quen với thức ăn ở đó, hay nói đúng hơn là đã chán ngấy.
Về chất lượng thức ăn hay là về mặt sức khỏe, đồ ăn ở căn cứ nhỏ bé này đương nhiên kém xa so với trại huấn luyện.
Nhưng không thể nghi ngờ là mùi vị lại có thêm vài phần mỹ vị nhân gian.
Đặc biệt là nồi thịt không biết tên, được anh Trư Tử hầm mềm dẻo, thơm ngon, cắt miếng lại to, cho vào miệng ngập tràn mùi thịt, kèm nước sốt tràn ra. Rõ ràng không phải thứ đắt tiền gì, nhưng lại có trải nghiệm tuyệt vời về độ phung phí và đầy ắp, khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Một vài món ăn kèm anh ta thường làm cũng có vị chua chua, giòn giòn và ngon ngọt.
Còn đĩa ruột già mà anh Trư Tử dùng thìa xào, lại khiến Ngụy Vệ hiểu ra một chân lý...
Tất cả những thứ màu mè bị gạt sang một bên, chiên xào mới là vương đạo của ruột già.
Tất nhiên, là một người mới, anh cũng chú ý đến hình ảnh của mình và không quá tự phụ.
Mỗi món đều gắp vài đũa, ăn sạch sẽ hai bát cơm được bới, rượu kính đội trưởng và các đàn anh cũng không thể thiếu.
Người trong đội đều có ấn tượng rất tốt, cũng hết lời khen ngợi chàng trai trẻ có phần nhút nhát này.
Kết thúc bữa ăn, đội trưởng Âu Dương nói: “Tiểu Ngụy, sau bữa ăn này, chúng ta chính là người một nhà. Thủ tục của cậu tôi đã giải quyết xong, nơi nhỏ của chúng ta cũng không có lắm chuyện lộn xộn, cậu chuẩn bị một lát, tới nơi này giúp một tay là được."
Ngụy Vệ rất vâng lời, bày tỏ: "Vâng thưa đội trưởng, tôi cần chuẩn bị những gì?"
"Máy chơi game, tạp chí, đồ ăn vặt, thú cưng. Nếu thực sự không được, mua một ít sợi để đan áo len như Tiểu Lâm vậy cũng được..."
"Hửm?"
"... Nếu không cậu làm sao giết thời gian?"
"Ò!"
Ngày đầu tiên mới vừa báo cáo, Ngụy Vệ cảm thấy mình đã yêu nơi này.
Đội trưởng Âu Dương nhìn Ngụy Vệ ngoan ngoãn đồng ý mà không có dáng vẻ dị nghị, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả là một chàng trai tốt!
Nói thật, mới đầu nghe nói anh đến từ trại huấn luyện chuyên nghiệp, thật đúng là lo rằng lại thêm một tên chuyên tâm làm việc, không thể nhập bọn chơi cùng mọi người được.
Nhóm phấn đấu ai mà thích?
Vẻ mặt càng vui mừng, nói với Ngụy Vệ:
"Phải rồi, cậu định sắp xếp chỗ ở thế nào? Thu xếp một phòng ở đây cho cậu, hay là..."
“…”
"Không cần đâu, tôi dự tính thuê nhà ở."
Ngụy Vệ cười lắc đầu, nói: "Cách đây cũng không xa, nhưng có thể cần phải nhờ đến đội trưởng lên tiếng hỏi thăm giúp."
"Ồ ồ."
Đội trưởng Âu Dương vui vẻ nói: "Không sao, đội sẽ trả tiền. Cậu muốn thuê ở đâu?"
Ngụy Vệ nghĩ kỹ một lát, cười nói: "Căn hộ số 7, Khu phố 15, Phòng 302."
"Căn hộ số 7, Khu phố 15..."
Đội trưởng Âu Dương bất giác lặp lại, chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt có chút kinh hãi.
Ngụy Vệ nhã nhặn lại thản nhiên gật đầu với đội trưởng, cười nói: "Đúng vậy, chính là chỗ này. Nếu trong đội không tiện, tôi có thể tự mình thuê lấy. Chỉ là tình hình nơi đó có chút đặc biệt, có thể cần phải nhờ đến đội trưởng nói một tiếng với Sở hành chính bên đó mới được."
Vừa nói, anh xem giờ rồi nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, tôi vẫn kịp qua đó dọn dẹp một chút."
Đội trưởng Âu Dương im lặng một lúc, sau đó trên mặt chợt lộ ra nụ cười: "Được."
…
…
Đội trưởng Âu Dương lần này làm việc rất nhanh lẹ, nhanh đến làm mọi người trong đội đều có chút bất ngờ.
Sau khi xác định Ngụy Vệ thực sự muốn sống ở nơi này, ông ta lập tức gọi điện thoại đến Sở hành chính của Phế Thiết Thành, một lúc sau, lập tức có một gói thuê phòng được gửi đến Sở trị an nhỏ của bọn họ, trong khi Ngụy Vệ thì giúp thu dọn chén đũa. Sau khi xác định buổi chiều tạm thời không còn việc gì cần mình ở lại làm, anh liền chuẩn bị trở về dọn dẹp nhà cửa trước.
Anh cầm giấy tờ thủ tục và hợp đồng, leo lên xe jeep đậu ở cổng Sở trị an của mình, lần nữa lại lái đến căn nhà mà lúc vào thành phố anh đã đặc biệt nhìn thật lâu. Trên cả con đường, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Xe jeep đậu ở tầng dưới, Ngụy Vệ còn chưa ăn no, anh mua thêm một chiếc bánh kếp và trái cây từ quầy hàng nhỏ, vừa đi lên lầu vừa ăn.
Trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng của ba năm trước, khi anh bước lên cầu thang này.
Anh đứng trước cửa một lúc lâu, mới chậm rãi ăn xong miếng giòn cuối cùng.
Sau đó anh mới phủi phủi tay, từ từ đút chiếc chìa khóa do Sở hành chính gửi tới vào lỗ khóa.
Lách cách.
Một tiếng khe khẽ vang lên, cánh cửa mở ra.
Một mùi ẩm mốc đặc trưng bốc ra, trong đó dường như còn chứa một số mùi kỳ lạ.
Trước mắt Ngụy Vệ dường như hiện ra khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ xinh đẹp đeo tạp dề màu đỏ, kí ức trùng lặp với hiện thực.
Vẻ đẹp tuyệt vời của người phụ nữ đó và sự hung dữ của bà sau này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Anh từ từ bước vào phòng, nhìn vào căn nhà cũ tối tăm và vật dụng trong nhà bao phủ bởi nhiều lớp bụi.
Cách bố trí đã in sâu vào tâm trí anh, bắt đầu hiện lên những khung cảnh ký ức đang kích hoạt trong tâm trí anh.
Cây cối xanh tươi đã chết khô, bể cá khô cạn cùng với những con cá vàng chỉ còn trơ lại xương bên trong, những hình người xiêu vẹo được vẽ bằng phấn trên sàn nhà, còn có vết máu văng tung tóe đã biến thành màu đen được đặc biệt khoanh tròn trên tường...
Đại não dường như có một phần đang đập đột ngột.
Ngụy Vệ lặng lẽ đứng trong phòng hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng cất bước dạo một vòng quanh nhà.
Phòng khách, phòng ăn, phòng tắm, phòng ngủ, ban công...
Ngoại trừ bàn tròn lớn đáng nhớ, nhất thời không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng chú ý.
Không thể tìm được manh mối mới, điều này Ngụy Vệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Dẫu sao lâu vậy rồi...
Đảo một vòng, anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đầy bụi trong căn phòng và lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Rất lâu, rất lâu.
…
…
Cùng lúc đó, sau khi tiễn Ngụy Vệ đi với nụ cười trên môi, sắc mặt của đội trưởng Âu Dương đột nhiên hơi thay đổi, ông ta xoay người đi vào phòng tài liệu nhỏ của Sở trị an, lục tìm hồi lâu trong đống tài liệu cũ kỹ đến gần như lên mốc ở đó, cuối cùng lấy ra một tập tài liệu mỏng, sau đó ông ta rút ra một trang giấy từ tập tài liệu, đảo qua vài lần nội dung bên trên rồi khẽ thở dài.
"Là cậu ta sao?"
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng người duyên dáng trong bộ sườn xám đã xuất hiện bên ngoài phòng hồ sơ, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn qua ánh nắng chiều chói chang và nhợt nhạt, cô ta nhìn thấy một tờ báo cũ trên tay đội trưởng dưới bóng tối trong phòng hồ sơ.
Tờ báo đăng một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, khắp người bê bết máu, ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm vào ống kính.
"Không phải cậu ta hẳn đã chết rồi sao?"
“…”
Người phụ nữ sườn xám trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: "Trong hồ sơ của cậu ta ghi thế nào?"
"Bảo mật."
Đội trưởng Âu Dương cười miễn cưỡng, nói: "Ngoại trừ mấy câu vô nghĩa, những thứ khác đều được giữ bí mật."