Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xào xào..."

Khi thủ lĩnh gia tộc ra lệnh không chút do dự, đồng thời xoay người đì về vị trí phía sau, những người đứng trong sảnh phòng khách cũng đồng thời cảnh tỉnh. Họ không biết người thanh niên đột ngột xuất hiện này có lai lịch thế nào. Những người này tuy rằng làm việc điên cuồng, nhưng cũng rất cẩn thận. Theo lý mà nói, bất luận là Sở cảnh vệ hay là nhân viên Sở trị an Siêu Phàm, đều sẽ không tìm tới cửa nhanh như vậy...

... Không, bọn họ thậm chí không nên tìm đến!

Nhưng bất luận thế nào, người này đã tới rồi, hơn nữa chỉ trong một câu đã nói toạc ra thân phận của bọn họ.

Vậy cũng chỉ có giải quyết hắn.

Không cần biết hắn đến một mình hay cùng một đội.

Đúng như những gì người đàn ông nóng tính nói trước đó, bọn họ không sợ gì, ở một nơi nhỏ bé như Phế Thiết Thành, những người nắm giữ lực lượng siêu phàm như bọn họ, không sợ Sở cảnh vệ, cũng không sợ cái gọi là nhân viên Sở trị an Siêu Phàm tổng cộng chỉ có lác đác vài người...

"Muốn chết, vậy thì tiễn mày đi chết..."

Trong khi những người khác còn đang đứng yên tại chỗ, trong đám người đeo mặt nạ sơn dương đen đã có một người đàn ông nóng tính sải bước đi tới. Lúc nãy anh ta vẫn còn đứng tại chỗ, nhưng theo lời nói của thủ lĩnh, đột nhiên sải bước vọt tới. Lúc này hai mắt đều co rúc thành lỗ kim nhỏ xíu, trên người đã rỉ ra một luồng khí lạnh lẽo và cứng ngắc nhưng lại mạnh mẽ đáng sợ.

Những thay đổi do trạng thái thứ nhất của trật tự Tử vong mang lại.

Khí tức Tử vong.

Nhờ vào khí tức Tử vong, khiến cơ thể cứng ngắc và rắn chắc, có lực tàn phá kinh khủng, cùng khả năng chịu sát thương.

Kẻ mạnh cho dù đạn bắn trúng trán cũng sẽ bị găm vào hộp sọ.

Đặc biệt, không chỉ cơ thể anh ta cứng ngắc, mà tốc độ cũng rất kinh người. Lúc nhào tới trước mặt Ngụy Vệ, nắm đấm đã hung hăng nện tới. Nhìn khoảnh khắc anh ta xoay người vặn vẹo thắt lưng, lực lượng kinh người phát ra, e rằng trụ xi măng cũng sẽ bị đánh bật.

"Xẹt!"

Nhưng trước cú đấm của người đàn ông nóng tính, Ngụy Vệ xoay người né tránh, giữ khoảng cách với anh ta mà không khoe tài.

Khẩu súng ngắn màu đen trong tay chợt giơ lên, chĩa vào thái dương của người đàn ông nóng tính.

Động tác này quá chính xác, lại chĩa vào bộ phận quan trọng, người đàn ông nóng tính cũng không khỏi giật mình, vô thức nhắm hai mắt lại.

Chuẩn bị dùng cơ thể cứng ngắc đón nhận viên đạn này.

Chỉ là...

"Lách cách..."

Ngụy Vệ bóp cò, mọi người thậm chí đều đã bất giác cau mày.

Nhưng tiếng vang dữ dằn trong tưởng tượng đã không hề xuất hiện.

Khẩu súng lại trống rỗng.

Người đàn ông nóng tính cũng giật mình, chợt quay lại và quát lên: “Đệch mẹ mày, cầm súng trống tới bắt người?

"Hức..."

Ngụy Vệ vừa lùi lại, vừa lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi!"

Lúc nói, anh vừa né tránh nắm đấm của người đàn ông nóng tính, vừa giơ tay lên lần nữa, cắn vào gan bàn tay của mình, tức khắc máu chảy ra như rót, mà ngay sau đó, trong hai mắt anh cũng tràn đầy tia máu, ngay lập tức trong miệng vết thương nơi gan bàn tay bị cắn, tơ máu ngọ nguậy lan tràn ra, chảy vào trong súng ngắn màu đen, giống như một ngọn lửa nóng chảy thay đổi hình dạng của thân súng.

Thân súng trở nên thô kệch và dữ tợn hơn, với những đường vân và phù văn đỏ tươi như ác ma.

Ngụy Vệ ngẩng đầu chĩa vào người đàn ông nóng tính, trên mặt đột nhiện lộ ra nụ cười mỉm, sau đó bóp cò súng.

"Pằng!"

Khoảnh khắc tiếp theo, huyết quang đột nhiên từ họng súng phát nổ.

Người đàn ông nóng tính hốt hoảng, vung nắm đấm đánh tới, phát súng này vừa lúc trúng vào nắm đấm của anh ta.

Nắm đấm màu sẫm đột nhiên bị huyết quang xé rách, xương vụn và thịt thối văng tứ tung. Huyết quang tiếp tục lao về phía trước, nghiền nát thân thể cứng ngắc, huyết dịch gần như ngừng lưu thông của anh ta, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, làm vỡ nát hoàn toàn một nửa khuôn mặt của anh ta.

Người đàn ông nóng tính từ từ ngã xuống.

Cơ thể anh ta vẫn không ngừng co giật, như muốn đứng dậy nhưng lại không nghe theo sai khiến.

"Pằng!"

Ngụy Vệ giẫm lên lưng anh ta, lại bắn thêm một phát vào sau đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đám người:

"Đến lượt các người rồi."

“…”

Lại là một sự im lặng chết chóc.

Thành viên gia tộc còn lại trong sảnh phòng khách đều ngơ ngác nhìn người đàn ông khắp người đầy tơ máu đó. Chỉ trong vài giây, người đàn ông nóng tính đã từ một thành viên quen thuộc của gia tộc trở thành nguyên vật liệu Tử linh quen thuộc của gia tộc, không thể nói một lời.

"Giết hắn..."

Đột nhiên, một giọng nói run rẩy vang lên: "Giết hắn."

Ngay cả những người ngày thường khôn ngoan hơn trong sảnh phòng khách cũng không dám nhìn.

Bọn họ đột nhiên như bị nước lạnh tưới tỉnh, sau đó nhanh chóng tản ra. Có người chợt cởi bỏ mặt nạ xuống, dưới tình huống không chút cản trở, ánh mắt chỉ còn lại tròng trắng mắt cùng một điểm nhỏ ở giữa nhất. Năng lực "Nhiệt độ người chết" từ bốn góc khác nhau xung quanh ảnh hưởng đến người đàn ông cả người quấn đầy tơ máu, giống như bốn làn thủy triều băng giá lao về phía trung tâm.

Có người đột nhiên phát ra tiếng lảm nhảm kỳ quái, không khí xung quanh lập tức tràn ngập gợn sóng lăn tăn.

Có người giơ tay hung hăng đánh xuống mặt đất, bên cạnh Ngụy Vệ, sàn nhà đột nhiên rạn nứt, những lòng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy hai chân anh.

Có người xé quần áo trên người, trên ngực lộ ra khuôn mặt xanh xám, giống như mặt người chết.

Một gia tộc Tử vong rất thuần chất.

Không giống như những gì bản thân gặp lúc ban đầu trong không gian gấp trong tòa nhà bỏ hoang, chỉ là sự tập hợp của những người bị nhiễm và thèm muốn lực lượng sinh mệnh. Những gì gặp phải lần này đã không chỉ đơn giản là những người bị nhiễm và các hội viên, ít nhiều đều tính là mới vào nghề.

Mỗi một loại hệ liệt đều có một vài giai đoạn như vậy.

Những người bị nhiễm, cùng với những người siêu phàm cấp một, bước đầu nắm giữ lực lượng.

Những người bị nhiễm ở mức độ trung bình và nhẹ, chỉ những người bị nhiễm sâu mới có thể trở thành người siêu phàm thực sự.

Những người gặp phải lúc đầu ở quán bar trong tòa nhà bỏ hoang, cũng chỉ có gã DJ đó mới miễn cưỡng đạt đến cấp độ này.

Bây giờ thì khác, đây hầu như đều là những người bị nhiễm cấp độ nặng.

Nói cách khác, hầu hết họ đều là những người siêu phàm hệ liệt Tử vong, những người đã bước đầu làm chủ được lực lượng ác ma và thậm chí là thức tỉnh năng lực của bản thân.

...Thật tốt!

Nụ cười của Ngụy Vệ gần như muốn tràn ra trên khuôn mặt, chợt lộn nhào vọt đến bàn bên cạnh, né tránh bàn tay thò ra từ dưới sàn. Sau đó anh nhanh chóng lao tới trước, chạy vài bước nương theo vách tường rồi giơ súng lên chĩa vào các thành viên của Câu lạc bộ Hắc Sơn Dương trước mặt. Họng súng màu máu ngưng tụ, lập tức nổ ra một luồng huyết quang, kèm theo tiếng gầm thét của ác ma bắn về phía đám người.

Bùm!

Một người khác kêu lên thảm thiết, giữa ngực nổ ra một cái lỗ ghê gớm khó chịu được. Huyết quang xuyên thủng cơ thể hắn rồi lại bắn đến người một người khác, làm nổ nửa bên người nọ. Hai người ngã xuống cách đó vài mét, vết máu không ngừng lan ra từ vết thương.

Mà ngay lúc huyết quang nổ tung, Ngụy Vệ đã lao lên trần nhà, dùng hai chân sà xuống.

Những người còn lại đều kinh hãi run sợ. Người đàn ông niệm chú đầy ẩn ý chết chóc đã đảo mắt đến mức chỉ còn lại tròng trắng…

"Anh đang niệm nhảm gì vậy?"

Nhưng anh ta đột nhiên nghe được một câu văng vẳng bên tai, chợt trợn to hai mắt, liền nhìn thấy người đàn ông khắp người ta tơ máu lao tới trước mặt mình, họng súng kinh khủng dữ tợn trong tay đã nhắm ngay trán mình, ánh mắt tràn đầy tia máu dường như đang mỉm cười.

Thành viên Gia tộc Hắc Sơn Dương: "..."

"Pằng!"

Lại một xác chết khác, rơi xuống cách đó bốn năm mét.

Một cánh tay nhợt nhạt cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, túm lấy chân Ngụy Vệ.

Ngụy Vệ cười haha giậm chân một cái, tơ máu trên người bùng nổ dữ dội, toàn bộ cánh tay đều bị vặn thành mảnh vụn.

Người mà trên ngực có một khuôn mặt người chết xanh xám, miệng nó há to, để lộ chiếc lưỡi và răng nanh đáng sợ màu đen bên trong. Cặp mắt nó đã mở ra, mang theo sự lạnh lẽo và trống rỗng độc nhất vô nhị của Tử vong, vọt đến phía sau Ngụy Vệ...

Nhưng tay kia của Ngụy Vệ đột nhiên thò ra từ túi súng, không thèm nhìn đã chĩa thẳng vào khuôn mặt này.

Khuôn mặt người chết trên ngực bỗng nhiên nhắm nghiền mắt, lặng lẽ làm một người chết.

Người điều khiển chợt sững sờ, nhìn họng súng từ từ hướng lên, chĩa vào mặt mình.

"Pằng!"

“…”

"Thứ gì vậy?"

"Quái vật..."

Nhìn thấy xung quanh có thêm nhiều xác chết như vậy, những người còn lại lập tức kinh ngạc, hét lớn rồi bỏ chạy tán loạn.

Ngụy Vệ ngẩng đầu lên, tia máu trong mắt ngọ nguậy, nụ cười tàn nhẫn lạ thường!

Đã đến thời gian thu hoạch.

"Pằng pằng pằng pằng pằng..."

Người đàn ông cao to mặc áo choàng đen nghe thấy tiếng súng phát ra từ sảnh phòng khách, trong lòng rạo rực.

Đối với ông ta, loại tiếng súng này khác với tiếng súng thông thường. Nó giống tiếng gào thét của ác ma hơn là tiếng súng.

Mỗi lần vang lên đều là một tiếng cười phấn khích của ác ma, tiếng cười đó lại có thể dễ dàng lấy đi một sinh mạng như vậy.

Bước chân ông ta càng lúc càng nhanh, vọt tới cửa như bay, dùng sức kéo cửa sau.

Nhưng "xẹt" một tiếng, ông ta có chút tuyệt vọng.

Cửa sau lại bị khóa...

Trái tim ông ta đã đập kịch liệt đến đỉnh điểm, chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể và thậm chí có chút không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Sau khi kéo mạnh một vài lần, ông ta thậm chí còn hối hận tại sao lúc đầu lại lắp một cánh cửa hợp kim chắc chắn như vậy ở cửa sau vì cái gọi là an toàn. Sau đó ông ta nghiến răng dữ dội, tay phải bắt đầu không ngừng cứng lại, đấm thật mạnh vào đó, để lại một vết máu.

Ông ta không cảm giác được đau đớn, bởi vì lúc này tay phải đã thuộc một bộ phận của cái chết.

Nhưng sự kiên cố của cánh cửa sắt khiến ông ta tuyệt vọng. Giai đoạn đầu của trật tự Tử vong cũng không có sức mạnh kỳ lạ để ứng đối với tình huống này.

Vì vậy, ông ta đã đưa ra quyết định ngay lập tức và nhanh chóng rút lui. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ở trước mặt có hai bóng người ôm nhau tiến lại gần như khiêu vũ.

Bùm! bùm! bùm!

Đó là gã mặc áo mưa đang túm cổ áo một thành viên trong Gia tộc Hắc Sơn Dương, chĩa thẳng họng súng vào ngực anh ta, liên tục bắn phá, máu túa ra bắn tung tóe nhuộm đỏ cả áo mưa trên người hắn, nhỏ xuống tí tách.

Thủ lĩnh Hắc Sơn Dương thậm chí không hiểu, cần bắn nhiều như vậy sao?

Thành viên gia tộc mình đã sớm chết hẳn, cơ thể cũng sắp nổ thành hai khúc...

Đúng lúc này, gã mặc áo mưa nghe thấy tiếng của thủ lĩnh Hắc Sơn Dương chạy lại, liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhuốm máu của anh chợt nở một nụ cười rạng rỡ:

"Xin lỗi..."

"Tôi có thói quen khóa kỹ cửa sau trước khi làm việc..."

“…”

Vừa nói, anh vừa thô bạo đẩy xác chết mềm nhũn trên tay ra, cầm súng vọt tới chỗ thủ lĩnh Hắc Sơn Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK