Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi xe tôi?"

Mặc dù có phần kinh ngạc, nhưng Ngụy Vệ thấy dáng vẻ chị Lucky đã hành trang chỉnh tề đợi mình ra ngoài, nên vội vàng cầm áo khoác lên, còn tiện tay giúp chị Lucky xách túi xách tới, thành thật đi theo ra căn cứ.

Đi ra ngoài, anh hào phóng chỉ vào chiếc xe jeep cải tiến mà mình đã lái từ trại huấn luyện trở về, chủ động mời lên xe.

Nhưng chị Lucky chỉ nhìn lướt qua, sau đó lắc đầu ngán ngẩm, đưa Ngụy Vệ đến nhà để xe bên cạnh, đưa một chùm chìa khóa có in hình một con sư tử nhỏ cho Ngụy Vệ, nói: "Phong cách chiếc xe đó của cậu quá cứng rắn, không hợp với khí chất của tôi, vẫn là lái chiếc này đi vậy..."

Ngụy Vệ hơi ngạc nhiên nhìn chiếc xe với đường cong đẹp mắt đằng sau cánh cửa tự động nâng lên, không kiềm được thán phục:

"Đãi ngộ trong đội của chúng ta tốt thế sao?"

"Tiền lương của chúng ta không thể mua nổi loại xe này đâu."

Chị Lucky mở cửa xe, chủ động ngồi vào ghế cạnh người lái, việc lái xe giao cho Ngụy Vệ.

Cười nói: "Đây không phải của tôi, xe của người khác, tôi mượn lái thôi."

Ngụy Vệ chưa từng lái loại xe này, ngồi vào làm quen trước một chút, cười nói: "Chị Lucky còn có người bạn tốt như vậy sao?"

"Cũng không tính là bạn, chỉ mới gặp qua vài lần."

Nhìn vào ánh mắt có vẻ tò mò của Ngụy Vệ, chị Lucky cười giải thích: "Một năm trước, tôi ở trong quán bar, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, vừa uống rượu vừa khóc, phong cách ăn mặt của anh ta không tệ, giá cả cũng không rẻ, nhưng tóc tai lại rất bù xù, râu ria cũng đã lâu không cạo, khuôn mặt nhờn, tôi thực sự không nhìn nổi một người đàn ông khóc lóc không có tiền đồ như vậy, nên liền bước tới chào hỏi."

"Hỏi anh ta, có thể mời tôi uống một ly rượu vang đỏ."

"Người đàn ông đó do dự một lúc, bộ dạng anh ta như thể bình sứt chẳng cần giữ gìn nữa, móc hết số tiền còn lại trên người, mua cho tôi một ly rượu vang đỏ tương đối thấp, nhưng tôi uống rất vui vẻ, vì vậy tôi cũng mời anh ta một ly bia, loại rẻ nhất."

“…”

Chị Lucky nhẹ nhàng ấn hạ cửa kính xe xuống, đốt một điếu thuốc nữ mảnh mai, trong xe lập tức tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.

"Khoảng một tháng sau, tôi lại đến quán bar đó, thì gặp người đàn ông đó. Anh ta lúc này đã vực dậy tinh thần, tóc chải gọn gàng, râu ria cũng được cạo sạch sẽ; theo lời người phục vụ, anh ta đã đợi tôi ở đây hơn nửa tháng; vừa gặp mặt đã đặc biệt hào hứng nói cảm ơn tôi, bởi vì sau đêm đó, anh ta bỗng nhiên liên tiếp gặp được vận may, vấn đề của công ty đều đã được giải quyết hết.”

"Anh ta không chắc đó có phải có liên quan đến tôi không, nhưng anh ta kiên quyết muốn cảm ơn tôi."

"Tôi cũng không từ chối, anh ta nhất quyết muốn cho tôi mượn chiếc xe thể thao này để lái, vì vậy tôi liền lái chơi thôi..."

“…”

Ngụy Vệ vừa cẩn thận lái xe, vừa cười nói: "Vậy tại sao không trực tiếp sang tên cho chị?"

Chị Lucky cười nói: "Bởi vì nếu tôi nhận lấy, thì sẽ không chỉ giúp anh ta một chai bia."

Ngụy Vệ cười hiểu ý, đồng thời cũng tràn đầy chờ mong quần lót của mình.

Lực lượng ác ma là một sức mạnh siêu thực, có khả năng hoàn thành nhiều việc ngoài sức tưởng tượng.

Tổ chức thực sự có những yêu cầu nghiêm ngặt, ngoài việc xử lý các sự việc, không cho phép những người siêu phàm tùy ý sử dụng lực lượng của mình.

Nhưng thứ nhất, nơi này là Phế Thiết Thành, yêu cầu không khắt khe như bên trong. Thứ hai, chị Lucky bọn họ vốn là người có năng lực vùng hoang dã, cũng không công nhận những quy định như vậy, thỉnh thoảng thi triển năng lực đổi lại tâm trạng tốt cũng chỉ là chuyện bình thường.

Có lẽ, trong một nhóm nhỏ nào đó trong thành phố cũng đang truyền tai nhau một câu chuyện như vậy.

Một quý cô nào đó thích mặc sườn xám, thanh lịch và gợi cảm, thỉnh thoảng xuất hiện trong ánh đèn quán bar mờ ảo của thành phố.

Nếu bạn đủ may mắn, hoặc đủ xui xẻo, cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt bạn với một nụ cười và đưa ra yêu cầu với bạn.

Mời cô ấy uống một ly rượu vang đỏ, cô ấy sẽ mang lại cho bạn đủ may mắn...

Ngụy Vệ dần quen với tính năng của chiếc xe thể thao, tốc độ càng lúc càng nhanh, chở chị Lucky lao vùn vụt trên đường phố của Phế Thiết Thành, gợi lên ánh mắt mắng mỏ "Sao không đụng chết mày?" và "Sao tôi không ở trong xe?”, sau đó đến một khu trung tâm mua sắm ở Phế Thiết Thành, nơi giống như một trung tâm mua sắm cao cấp nhất, có những tòa nhà cao tầng và những con phố đi bộ bên cạnh tạo nên khí chất phức tạp và thống nhất.

Dừng xe lại, Ngụy Vệ chủ động xuống xe giúp chị Lucky xách túi, cảm giác còn thu hút ánh mắt ghen tị hơn cả khi lái xe thể thao.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt khác giới, thậm chí là đồng giới kinh ngạc rơi vào người chị Lucky trước tiên, sau đó lại rơi vào trên người Ngụy Vệ có vẻ chê bai. Ánh mắt này khiến ngụy vệ cực kỳ hài lòng, đặc biệt là khi chị Lucky khoác vào cánh tay anh.

Điều này khiến cho Ngụy Vệ hiểu sâu hơn về một đạo lý.

Điều mà người đàn ông khiến người khác ngưỡng mộ thật sự không phải là kỹ năng lái xe tốt thế nào, mà là lái một chiếc xe tốt ra sao.

Nói là mua quần lót cho Ngụy Vệ, vì vậy ngay khi chị Lucky bước vào trung tâm mua sắm, chị ta đã trực tiếp đưa Ngụy Vệ đến...

… Tiệm giày.

Chị ta đã đổi ít nhất bảy tám đôi giày, Ngụy Vệ ở bên cạnh phụ trách việc xách giày, xem số size cho chị ta và khen ngợi chị ta “Đúng đẹp!”.

Sau đó chị ta lại đến tiệm thẩm mỹ, làm đẹp hơn cả tiếng đồng hồ.

Ngụy Vệ và một nhóm đàn ông tản ra hút thuốc trước cửa tiệm, trong khi chờ đợi những người phụ nữ bên trong thì ngắm nhìn những người phụ nữ trên phố.

Bước ra từ tiệm thẩm mỹ, chị Lucky sảng khoái tinh thần đưa Ngụy Vệ đến rạp chiếu phim.

Chị ta chọn một bộ phim rất cũ, kể về câu chuyện của một tên cướp biển si tình, kết hôn lại ly hôn, trước bạo lực gia đình sau lại bị gia đình bạo lực, không chỉ mất vợ mà còn bị một con chó Teacup nặng một ký rưỡi ngoặm chiếc bánh mì tròn nặng một ký từ trên giường xuống.

Mà đến cuối cùng, anh ta thậm chí còn bị Nữ hoàng biển cả cướp đi viên ngọc trai đen yêu thích nhất của mình.

Chị Lucky xem say sưa, trong khi Ngụy Vệ ăn hết hai túi bỏng ngô.

Mãi đến cuối cùng, chị Lucky mới đưa Ngụy Vệ đến một cửa hàng bán quần áo nam cao cấp bên ngoài trung tâm mua sắm... Ở một quầy hàng bên cạnh, giữa dãy quần áo lót nam bày la liệt, cẩn thận lựa chọn rất lâu, sau đó ngạc nhiên lấy ra một chiếc quần lót màu vàng bên trên là bãi biển và một chiếc quần lót cậu bé bọt biển size lớn, hai tay dùng sức kéo giãn nó ra:

"Thích không?"

“…”

Ngụy Vệ nghiêm túc quan sát, thử hỏi: "Có cái nào trưởng thành hơn một chút không?"

Chị Lucky im lặng một lúc, lại chọn một chiếc quần lót có họa tiết cậu bé bọt biển lớn hơn một chút, bành ra:

"Thích không?"

“…”

Ngụy Vệ cũng im lặng, sau đó nói: "Hai là cái trước đi!"

"Được rồi."

Chị Lucky hào phóng bảo ông chủ gói cả hai chiếc, hơn nữa còn chủ động thanh toán.

Ngụy Vệ nghiêm túc nhận lấy hai bảo bối cực kỳ quan trọng từ miệng chú Thương nói ra và cất đi cẩn thận.

Nói thật, thẩm mỹ của chị Lucky thật sự chẳng có gì đặc biệt, kiểu quần lót ngố trẻ con như vậy...

... Khá khiến người khác mong chờ.

"Mua đồ cho đám đàn ông các cậu đúng mệt."

Chị Lucky ngồi trên trụ đá bên cạnh, xoa xoa cổ nói: "Có phải cậu nên mời tôi uống một ly không?"

Nghĩ đến người đàn ông may mắn đó, Ngụy Vệ lập tức gật đầu: "Được."

Một đĩa ốc móng tay đầy thịt dài cỡ bàn tay, một đĩa đậu phộng ngâm dấm, một đĩa ớt xanh tươi đập dập, một đĩa ớt ngọt trộn hành lá, ngò gai, dầu hào, đường trắng, xì dầu, lại gọi một phần thịt kho với dầu bóng loáng và một đĩa cơm xào trứng lớn. Ngụy Vệ và chị Lucky ngồi đối diện nhau ở hai bên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh mỗi người đều đặt một hàng chai rượu.

Chị Lucky từ từ mở nắp một chai và đưa lên miệng uống.

"Ực ực ực..."

Trong chai dâng lên một loạt bọt khí, rượu trong veo cay nồng rót vào đôi môi đỏ mọng.

Trước giờ Ngụy Vệ luôn nghĩ người phụ nữ như chị Lucky thì nên ngồi trong một nhà hàng cao cấp với phong cách cao sang nhã nhặn và nhẹ nhàng nâng một ly rượu vang đỏ như máu lên chậm rãi thưởng thức sẽ rất đẹp. Nhưng không ngờ chị ta lại cùng mình tới một quán cơm nhỏ chứa nhiều dầu mỡ bên đường có thể thấy bất cứ đâu, uống rượu mạnh 52 độ, cũng có tư thế tao nhã, duyên dáng quyến rũ nhất định như vậy.

Nguyên nhân có thể nằm ở chỗ, phần tao nhã và tư thái không phải là rượu, mà là người...

"Đùng!"

Nguyên một chai rượu không thừa một giọt, chị Lucky đập mạnh chai trống xuống bàn.

Cười nhìn Ngụy Vệ, nói: "Đến lượt cậu rồi."

“…”

"Có cần uống dữ như vậy không?"

Ngụy Vệ có phần ngạc nhiên, nhìn chai rượu chị ta đã uống cạn khô.

Mặt chị Lucky đã đỏ ửng, ánh mắt mang nụ cười, từ từ mở nắp chai thứ hai.

"Sợ rồi?"

"Tôi lo lắng giùm cho chị Lucky. Một người phụ nữ xinh đẹp như chị uống nhiều không sợ nguy hiểm sao?"

"Cậu nên lo cho mình, uống nhiều rồi tôi sẽ càng nguy hiểm..."

“…”

Nghe vậy, Ngụy Vệ cảm thấy an tâm, cầm chai rượu lên, rót ừng ực vào thực quản.

Không gì mang mối quan hệ giữa người với người đến gần hơn rượu mạnh.

Khi chị Lucky uống ngà ngà say, trên gương mặt đã hiện lên vệt ửng hồng, ánh mắt càng ngày càng đẹp, nhẹ nhàng vuốt tóc, nói với Ngụy Vệ: "Tiểu Ngụy, cậu cũng là người ở đây, nay quay trở về, không định đi thăm người quen à?"

Ngụy Vệ mở nắp chai rượu, cười nói: "Không cần thiết lắm."

Chị Lucky ngẩn ra, cẩn thận không để đâm vào vết thương của người khác, nói: "Đã... không còn ai quen biết?"

"Vẫn còn đó."

Ngụy Vệ cười nói: "Tính ra còn rất nhiều."

"Kể từ khi tôi có thể nhớ, tôi đã sống trong viện mồ côi phía dưới Nhà thờ Vô Diện Nhân ở phía tây Phế Thiết Thành, sau đó mới trốn ra ngoài và kiếm sống bằng việc nhặt rác. Cha xứ, nữ tu và đầu bếp trong nhà ăn ở viện mồ côi, chúng tôi đều rất quen thuộc. Nhưng sau bao nhiêu năm, dù tôi có quay lại, cũng không biết họ có còn nhớ đến tôi không..."

“…”

"Nhà thờ Vô Diện Nhân?"

Chị Lucky hơi giật mình, dường như không ngờ Ngụy Vệ còn trải qua những chuyện này.

Nói như vậy, không phải cậu ta không có người để đến thăm, mà là trong lòng không muốn trở về thăm hỏi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK