Sáng hôm sau, Ngụy Vệ thức dậy đúng giờ từ tấm phảng cứng tạm bợ.
Ở quầy hàng có mái hiên dưới nhà, sau khi ăn hai miếng thịt tươi, một miếng thịt bò, một món bắp cải xào đậu phụ, tổng cộng bốn lồng bánh bao hấp, thêm một bát to cháo kê thập cẩm và sáu quả trứng trà, anh lái xe jeep đến Sở trị an ngay trước 8:30.
Mặc dù xem xét từ những điều mắt thấy tai nghe vào ngày hôm qua, quy củ ở Sở trị an này có vẻ không nghiêm ngặt lắm, mà lãnh đạo cũng rất dễ nói chuyện.
Nhưng dù sao bản thân cũng là người mới đến, cho nên Ngụy Vệ cảm thấy mình vẫn nên tôn trọng các tiền bối.
Trong Sở trị an rất yên tĩnh, bên cạnh bàn bida không có ai, chỉ có Trư Tử đang canh giữ bên bếp cháo.
"Mọi người đâu?"
Trong lòng Ngụy Vệ hơi thấy lạ. Lẽ nào những người này vẫn chưa thức dậy sao?
"Ra ngoài cả rồi, mới sáng sớm đã đi."
Trư Tử quay đầu lại, cười giải thích, sau đó ánh mắt sáng lên: "Tiểu Ngụy, cậu đã ăn sáng chưa?"
Ngụy Vệ nhìn vẻ mặt mong đợi của anh ta, lắc đầu nói: "Chưa."
"Tốt quá rồi."
Trư Tử lập tức vui mừng: "Bọn họ đi gấp, chẳng ăn được bao nhiêu."
Vừa nói, anh ta vội vàng dọn qua bàn, sau đó từ trong bếp lấy ra một rổ bánh tiêu do mình chiên, lại lấy thêm vài món đồ ăn kèm, một đĩa đầy ắp trứng rán, thịt ba chỉ, cuối cùng bưng nồi cháo kê đang sôi ùng ục sủi bọt đến trước mặt Ngụy Vệ.
Hai người mỗi người một đôi đũa và cái bát to.
Trực tiếp đưa tay cầm lấy hai cái bánh tiêu, hít hít mũi bắt đầu ăn sáng trong khoảng sân nhỏ này.
Bánh tiêu đúng ngon, vàng và mềm.
Mấy món đồ ăn kèm cũng được tẩm ướp vừa miệng, giòn giòn, không quá mặn.
Cháo kê nấu kỹ, mềm nhuyễn...
Nhưng mà, có bữa sáng ngon lành như vậy chờ đợi, vì chuyện gì mà bọn họ lại ra ngoài sớm như vậy?
Ngụy Vệ đang nghĩ, là một người mới nên hỏi thế nào mới không bất lịch sự, thì nghe thấy tiếng mở cửa, một cô gái mảnh mai, trên tay cầm một tờ báo, từ trên lầu chỗ ở của đội viên chậm rãi bước xuống.
Trư Tử vừa nhìn thấy càng vui mừng, vội vàng vẫy tay: "Phi Phi, mau tới ăn sáng."
"Không ăn đâu, đang giảm cân..."
Thực tập sinh Diệp Phi Phi thuận miệng đáp lại, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Ngụy Vệ bên cạnh bàn ăn.
Cô nhất thời bị sợ hết hồn, tờ báo trên tay đều rơi xuống đất.
Ngụy Vệ đặt bánh tiêu xuống, lau miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa với cô ấy.
Không ngờ thực tập sinh này cũng ở đây.
Hôm qua cô ấy bị mình làm sợ ngất xỉu, có thể thấy cô ấy vô cùng hiểu rõ vụ án ban đầu mình bị cuốn vào.
Chỉ là chuyện đó vô cùng phức tạp, bất luận là chuyện mình may mắn sống sót sau đó, sau đó nữa lại không may được chọn vào trại huấn luyện, hay một số chuyện trải đã qua về sau, đều liên quan đến rất nhiều chuyện phức tạp, nên giải thích với cô ấy thế nào đây…
Đang suy nghĩ miên man trong đầu, lại thấy Diệp Phi Phi đã phản ứng lại, nhanh chóng nhặt tờ báo lên.
Giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó, cô ấy ngồi xuống cạnh Ngụy Vệ và Trư Tử, vô thức xích lại gần Ngụy Vệ.
Giọng như muỗi kêu, thì thào: "Xin lỗi nhé, Ngụy... anh Tiểu Ngụy."
"Hả?"
Ngụy Vệ vừa rồi còn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, bị lời xin lỗi đột ngột này làm cho có chút không phản ứng kịp.
"Tối hôm qua, là tôi đường đột, chưa hỏi rõ ràng, không, còn chưa kịp hỏi, đã chĩa súng vào anh..."
"Sau đó, sau đó còn sợ hãi ngất đi..."
Diệp Phi Phi càng nói càng lúng túng, không khỏi giậm chân: "Ei da, thật là mất mặt..."
"Cái này…"
Ngụy Vệ ngược lại không để ý chuyện hôm qua, chỉ là có chút không hiểu, làm sao chỉ qua một đêm mà cô ấy lại thay đổi cách nghĩ nhiều như vậy?
Quay đầu liếc nhìn Trư Tử, chỉ thấy anh ta đang nghiêm túc nấu ăn, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của hai người.
"Sau khi tỉnh lại, tôi mới biết chuyện này."
Diệp Phi Phi ngồi cùng bàn, cố gắng giải thích: "Đội trưởng đã giải thích với tôi rồi..."
"Anh ấy nói thực ra anh đã bị đổ oan, phía trên đã điều tra rõ chuyện này, nên mới thả anh trở về."
"Bởi vì đã làm trễ nãi việc học, cùng tương lai tốt đẹp của anh, phía trên cũng áy náy trong lòng, đặc biệt sắp xếp anh đến chỗ chúng tôi."
“Một là, để chúng tôi chiếu cố anh, giúp anh mau sớm hòa nhập vào xã hội.”
"Hai là, cũng vì lo lắng hung thủ thực sự vẫn chưa sa lưới, sẽ gây bất lợi cho anh, vừa hay bảo vệ anh..."
"Ei, anh ấy còn nói với tôi một trận, nói tôi đã dọa sợ đồng nghiệp mới tới."
"Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, chuyện này vốn là vết sẹo trong lòng anh, lẽ ra tôi không nên bóc lên, xin hãy tha thứ cho tôi."
“…”
Cô càng nói càng đỏ mặt, đột nhiên đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu trước Ngụy Vệ: "Tôi xin lỗi."
"Ực…"
Ngụy Vệ nuốt thức ăn vào miệng, nói: "Không sao."
Giờ mới hiểu được rốt cuộc là chuyện ra làm sao, nhưng trong lòng cũng đồng thời dâng lên vô vàn sự tò mò:
Chỉ có vậy?
Đội trưởng Âu Dương đó chỉ dùng một lý do đơn giản như vậy, đã đánh lừa được một chuyện ly kỳ mà lại phức tạp như vậy?
Mấu chốt là, cô ấy còn thực sự tin?
Theo lý mà nói, ngay cả bản thân anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Suy cho cùng, rất nhiều thứ liên quan đến trại huấn luyện đều sẽ không xuất hiện trong tài liệu của mình.
Nhìn xem, cô gái này không những không hề sợ hãi và nghi ngờ mình, thậm chí còn tràn đầy vẻ áy náy?
Tất nhiên, anh làm thế nào cũng không thể đoán được trong lòng Diệp Phi lúc này cũng đang nghĩ đến những lời nói thấm thía mà đội trưởng Âu Dương đã nói với cô ngày hôm qua:
"Số phận của mỗi người không giống nhau, có người sinh ra đã sống trong gia đình giàu có, đi bằng Rolls Royce; có người từ bé đã lớn lên trong đống rác, còn bị đổ oan ngồi tù. Hiện tại vụ án đã được điều tra rõ, nhà cũng không còn, thanh xuân của người ta cũng bị làm lỡ. Cô nói xem, một người lớn vậy rồi còn làm gì được, chỉ đành phải sắp xếp đến chỗ của chúng ta làm công việc tạm thời trước, chậc chậc, thật đáng thương..."
“…”
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Phi Phi càng cảm thấy áy náy, vành mắt đều hơi đỏ lên.
Trư Tử bên cạnh hớp cháo kê, chớp chớp mắt vài cái, nhìn dáng vẻ khách sáo và lễ độ hai người, biểu cảm có hơi đơ ra.
…
…
"Tôi vẫn luôn quan tâm đến vụ án này, không ngờ lại có thể gặp được anh, còn trở thành đồng nghiệp."
Sau khi Ngụy Vệ chấp nhận lời xin lỗi, tâm trạng của Diệp Phi Phi dường như cũng tốt hơn, cuối cùng cô cũng dám nhìn thẳng vào mặt Ngụy Vệ.
Trong khi cất tờ báo đi, cô nói: "Anh Ngụy... anh có vẻ lớn tuổi hơn tôi, tôi gọi anh là anh Tiểu Ngụy, được chứ?"
"Tôi thực sự rất tò mò, anh đừng giận..."
"Tôi nhớ trên tờ báo đầu tiên có viết, sau khi bị bắt, không phải anh đã lập tức bị..."
“…”
Trư Tử đang ăn cháo bên cạnh cũng vểnh tai lên.
"Còn phải giải thích à..."
Ngụy Vệ bất lực suy nghĩ trong lòng, vừa ăn cháo, vừa miễn cưỡng thở dài nói: "Không có xử bắn, vốn là phải, nhưng giây phút cuối cùng, cuối cùng cũng có người tin lời tôi, tạm thời có một văn kiện được mang tới, giữ lại được cái mạng nhỏ này của tôi."
"Tốt quá rồi, tôi đã nói là vụ án này có nhiều điểm khả nghi mà."
Diệp Phi Phi nắm chặt bàn tay mảnh mai của mình, quan tâm hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ngụy Vệ liếc nhìn cô, lắc đầu nói: "Sau đó tôi bị nhốt vào một nơi, sau khi trải qua kiểm tra và thẩm tra nhất định, từ đó mỗi ngày đều phải chịu đựng giới hạn của thể lực và lặp lại một cách nhàm chán, như muốn ép khô giọt mồ hôi cuối cùng của chúng tôi."
"Trại cải tạo?"
Diệp Phi Phi có chút đồng cảm, nói: "Có mệt không?"
"Cực kỳ mệt mỏi."
Ngụy Vệ thản nhiên nói: "Nơi đó quả thực không phải chỗ cho người ở, có mấy lần tôi đều sắp ngã quỵ."
"Những người khác cũng không tốt hơn tôi. Có người muốn đào tẩu, có người ra sức nhờ quan hệ tìm người muốn rời đi. Kết cục đều rất tồi tệ."
"Nhưng tôi không có quan hệ hay giao thiệp, càng biết không trốn thoát được, chỉ đành khổ sở chịu đựng."
"Cũng may sau này cũng quen được mấy người bạn cũng được ở đó, mọi người cùng nhau chịu đựng, vui vẻ giữa khó khăn cũng không tệ."
“…”
"Đúng đúng đúng, không nên trốn chạy, nào có dễ tìm quan hệ để thoát khỏi nhà tù như vậy được, người có thể ra ngoài đều sẽ không vào đó..."
Diệp Phi Phi thở dài theo, nhích lại gần Ngụy Vệ, quan tâm hỏi: "Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa…"
Ngụy Vệ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chúng tôi đã tham gia vào mấy trận chiến tranh."
"Hả? Chiến tranh?"
Diệp Phi Phi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp: "Đánh hội đồng sao?"
Nghĩ vậy lại càng lo lắng, lo âu nói: "Tôi nghe nói trong tù đánh hội đồng rất ghê gớm, thứ liều mạng giết người đều không chớp mắt. Còn từng nghe nói, thứ bán chạy nhất trong tù là xà phòng... Ừm, anh Ngụy các anh không sao chứ?"
Trư Tử ăn bánh tiêu bên cạnh đều không nuốt nổi.
"À, cũng tạm..."
"Xà phòng không mấy phổ biến ở chỗ chúng tôi, mọi người đều dùng dầu tắm..."
Ngụy Vệ cũng hơi sững sờ, miễn cưỡng đáp: "Tuy rằng vài lần tham chiến quả thực tương đối nguy hiểm đáng sợ, nhưng cũng may vận số của chúng tôi khá tốt, đồng đội đi cùng tử vong không ít, nhưng mấy người có quan hệ tốt chúng tôi đã may mắn sống sót, đại nạn không chết ắt có phúc về sau, ngày tháng khổ sở của chúng tôi cuối cùng cũng chấm dứt, sau khi nộp đơn xin, tôi đã về đây..."
"Còn may còn may…"
Diệp Phi Phi thở dài theo sau đó, và nói: "Thanh tra đúng là rất giỏi, cuối cùng cũng tra sõ sự thật đằng sau..."
Trư Tử bên cạnh quả thực không thể nghe thêm được nữa, lẳng lặng cầm lấy nồi và bát, chạy sang một bên để rửa.
"Cô gái này thật đúng là... đơn thuần mà..."
Mà Ngụy Vệ, sau khi giải thích rõ những chuyện mình đã trải qua trong ba năm qua, trong lòng cũng cảm khái một câu, nhớ lại lời khi nãy cô gái này đã nói, hơi ghé mắt liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa của cô, mỉm cười nói: "Ban nãy cô nói trong vụ án này còn có nhiều điểm khả nghi?"
"Ừm, vâng."
Diệp Phi Phi lập tức gật đầu nói: "Anh Ngụy, trước đây tôi đã đặc biệt chú ý đến vụ án này của anh. Tôi nghi ngờ rằng nó không đơn giản như bề ngoài. Chẳng hạn như những ký hiệu quái lạ được vẽ trên tường, giống như một loại văn tế ngoằn ngèo của Giáo hội sinh mệnh…”
"Được rồi…"
Ngụy Vệ gật đầu, nếu chỉ là những thứ này, cũng không tính là manh mối mới gì.
Người bình thường không biết, nhưng những người ở trên đã điều tra rõ từ lâu.
Nhưng Diệp Phi Phi muốn nói, anh cũng nguyện ý nghe, nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông rất lớn, phát ra từ phòng làm việc của đội trưởng Âu Dương, cả sân đều nghe thấy.
Tạo cảm giác cấp bách không thể giải thích được,.
Trư Tử đang rửa nồi ngẩn ra, lập tức đặt nồi xuống, đẩy cửa bước vào phòng làm việc của đội trưởng.
"Vâng."
"Được."
"Tôi biết rồi…"
“…”
Một vài lời nói ngắn ngủi vang lên, Trư Tử nghiêm mặt bước ra, nói với Ngụy Vệ: "Đội trưởng gọi về, hình như trong thành phố đã xảy ra chuyện, bọn họ nơi đó không đủ nhân lực, kêu chúng ta... Kêu cậu nhanh qua đó, giúp duy trì an ninh gì đó..."
"Ừ, vâng."
Ngụy Vệ đồng ý, có chút tò mò nhìn anh ta, nói: "Vậy anh làm gì?"
"Tôi?"
Trư Tử nói: "Tôi rửa nồi!"
“…”
Ngụy Vệ có chút không biết đáp lại thế nào, lập tức cầm áo khoác đứng dậy, nói: "Vậy tôi qua ngay đây."
"Tôi, tôi cũng đi."
Trư Tử chưa kịp vui mừng thì Diệp Phi Phi đã bất ngờ giơ tay đứng dậy: "Tôi cũng đi, tôi quen nơi này, tôi dẫn đường cho anh."