Vào đầu đêm, những ngọn đèn đường bật sáng. Trời bắt đầu mưa về chiều, mùi ẩm thấp trên phố bốc lên.
Phố trung tâm dưới ánh đèn đường, náo nhiệt trái ngược hẳn với ban ngày.
Đèn neon bên ngoài quán bar đã được thắp sáng, chiếu rọi xen lẫn với ánh đèn từ các nhà hàng, quán karaoke và tiệm massage.
Nhìn qua làn mưa rơi tạo thành những dải ánh sáng cầu vồng, hình ảnh đường phố biến dạng.
Những người đã trải qua công việc nặng nhọc trong ngày, cầm trên tay chai bia, kề sát vai nhau nói chuyện vui đùa dưới màn mưa.
Ở hai bên, ông lão buồn rầu lặng lẽ đốt tiền giấy.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi từ phía bên kia đường chạy tới, tạo nên âm thanh đối lập với đám người say rượu.
"Dừng lại đây đi, tôi đi bộ qua đó."
Trong xe, một giọng nữ gấp gáp nói, chỉ chốc lát, cửa xe được mở ra.
Bentley là một chiếc xe cực kỳ sang trọng, có khí chất kiêu ngạo hoàn toàn không ăn nhập với con phố lộn xộn này.
Nhưng cô gái bước xuống xe lại có chút hình tượng tương xứng với con phố này.
Cô ấy mặc một bộ quần áo được cắt may tinh xảo và đi một đôi bốt đen, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng giá trị không rẻ.
Dù là đường nét khuôn mặt thanh tú hay dáng người mảnh mai, đều khiến cô có khí chất khiến người khác sáng mắt.
Nhưng mà, hiện tại trên quần áo của cô dính rất nhiều bùn đất, thậm chí trên mặt cũng dính một chút, còn có dấu vết vội vàng lau đi nhưng không sạch, trên ống quần đen còn bám vài quả cây ké đầu ngựa ngoan cố, hai mắt ướt át, giống như từng khóc.
"Không cần chở qua đó sao?"
Giọng nói trong xe hơi bất ngờ, quan tâm hỏi thăm.
"Không cần, không cần, anh mau trở về đi, đoạn đường ngắn còn lại, tôi tự mình đi được, đừng để người ta nhìn thấy."
Cô gái xua tay giục chiếc Bentley nhanh chóng lái rời đi.
Còn bản thân cô thì nhanh chóng lau mắt, chạy chầm chậm về phía đầu kia của con phố trung tâm.
…
…
Diệp Phi Phi rất phiền muộn, bực dọc, buồn bã, tủi thân, cũng rất tức giận.
Rõ ràng hôm qua cô ta chỉ về nhà mừng sinh nhật ba, sáng nay còn bảo chị Lucky trưa sẽ về báo cáo và muốn ăn cơm trong sở, không ngờ chặng đường tổng cộng hơn một trăm cây số chưa tới nơi thì xe đã nổ lốp trước, gọi điện thoại lại không có tín hiệu, lúc thay lốp thì đinh ốc lăn vào lỗ, móc lỗ cả buổi suýt bị rắn ngủ đông cắn.
Cuối cùng, bản thân phải đi bộ bảy tám cây số, tìm đến trạm xăng, phát hiện nơi này vừa khéo mới đóng cửa.
Buồn quá đợi hai tiếng đồng hồ, gặp được một chiếc xe kéo lợn, quá giang người ta đến trạm dịch vụ giữa đường, lúc muốn cảm ơn thì phát hiện ví tiền không biết rơi đi đâu mất, cuối cùng chỉ biết khóc gọi cho ba...
Bản thân đã trêu ai ghẹo ai, mỗi tháng cũng có vài ngày như vậy.
Bây giờ, bữa trưa đã hẹn là không thể, trời cũng đã tối, bản thân thậm chí còn chưa ăn gì.
Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng đến sở, tìm đội trưởng hủy phép, chung quy mình chỉ xin nghỉ ngày hôm qua.
Cả ngày hôm nay không đi, không tính là nghỉ làm, đúng không?
Nghĩ vậy, cô ấy bước đi càng lúc càng nhanh, gần như chạy trong cơn mưa nhỏ hạt.
Sau đó, cô ấy đột nhiên dừng lại, nhận thấy điều gì đó từ khóe mắt, khiến cô chợt giật mình thót tim.
Lúc này, cô vừa đi qua một khu phố sôi động, nơi ánh sáng tối tăm.
Bên người là một tòa nhà nhỏ ba tầng, trông vô cùng bình thường và cũ kỹ.
Băng cảnh báo bị đứt dính vào cửa, bay phất phơ trong gió mưa.
Nó dường như đã bị con phố sôi động này bỏ quên, khuất biệt trong bóng tối. Xung quanh dù là xe cộ, hay là người đi đường mặc áo mưa đều vội vã đi nhanh qua nơi này, như lo lắng mình sẽ bị nhiễm thứ gì đó không rõ.
Ngày thường những khi đi tuần trên đường phố, thường sẽ đi ngang qua tòa nhà nhỏ này, mỗi lần như vậy đều tăng nhanh nhịp bước lướt qua.
Nhưng lần này, Diệp Phi Phi lại đột nhiên dừng lại, cứng ngắc quay đầu lại nhìn, sau đó đồng tử hơi mở to.
Một cơn ớn lạnh ùa vào trong tâm trí, thậm chí khiến hai chân cô lạnh run.
Trong tòa nhà cũ tối tăm đó, lại có ánh đèn được thắp lên, hơn nữa còn nằm trên tầng ba.
Nơi này sao lại có người?
Tòa nhà cũ kỹ này là hiện trường của vụ án mạng thảm khốc gây chấn động cả thành phố vào ba năm trước, cũng là ngôi nhà hung hiểm nhất ở Phế Thiết Thành.
Vụ án ba năm trước đó quá chấn động, tin tức báo cáo nhiều vô số kể.
Kẻ sát nhân trẻ mười sáu tuổi đó đã trở thành cơn ác mộng trong lòng mọi người một thời, không biết có bao nhiêu người muốn đào ra bí mật của hắn, muốn biết tại sao hắn lại làm như vậy và làm cách nào để giết toàn bộ sáu thành viên trong một gia đình mà chỉ dùng một lưỡi hái gỉ sét.
Nhưng mà, đến nay đã ba năm trôi qua, vụ án này vẫn còn rất nhiều bí ẩn mà không ai biết.
Kẻ sát nhân đó đã bị xử bắn, người chết nợ tiêu.
Nhưng tòa nhà này vẫn chưa được thu hồi, những cư dân khác đã dọn đi và bỏ hoang nó trong ba năm.
Không biết có bao nhiêu câu chuyện ma quỷ lộng hành được truyền ra từ đây, kích thích thần kinh, tai và mắt của mọi người.
Nhưng bây giờ, trong tòa nhà cũ bỏ hoang đó lại có đèn sáng, hơn nữa nhìn vị trí còn đúng Phòng 302.
Hiện trường vụ án cách đây ba năm.
"Sao có thể?"
Diệp Phi Phi nhất thời hoảng sợ, da đầu tê dại: "Ai đã xông vào đó vậy?"
“…”
Mặc dù trong lòng có muôn vàn kháng cự, nhưng cô ấy vẫn gắng gượng quay người lại vì ý thức trách nhiệm.
Tại sao trong ngôi nhà ma đã bị bỏ hoang ba năm, lại xuất hiện ánh đèn sáng?
Không nghe nói tòa nhà này được bán đấu giá, cũng chưa nghe qua có người dọn đến ở.
Là một nhân viên trị an thực tập đã làm việc được một tháng rưỡi, cô ấy hiểu rất rõ khu vực của mình, nếu có người chuyển đến một nơi đáng sợ và kỳ lạ như vậy, thì những tin tức như vậy đã sớm lan truyền khắp toàn bộ khu vực, làm sao bản thân có thể không biết?
Lẽ nào là kẻ lang thang đột nhập vào?
Không đúng, người vô gia cư chắc hẳn không thể bật công tắc đèn trong phòng được, điện trong tòa nhà này đã bị cắt từ lâu.
Phần tử tội phạm đang thực hiện những giao dịch mờ ám nào ở đây?
Ọe!
Đã mờ ám còn bật đèn?
Thân nhân hay là họ hàng thân thích của người đã khuất?
Hay là cái gì khác?
Những người này hẳn sẽ không ngốc đến mức đến tòa nhà này vào ban đêm, đúng không?
…
…
Kỳ thật Diệp Phi Phi có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước ngọn đèn này, nhưng cô không kiềm được sự tò mò vô tận dằn vặt trái tim cô. Cô vẫn không kiểm soát được bước chân mình mà đi về phía tòa nhà cũ, chậm rãi, từ trong túi sau thắt lưng lấy ra một khẩu súng lục nhỏ.
Tòa nhà cũ tối tăm, ẩm thấp và có mùi ẩm mốc nồng nặc.
Mỗi khi bước đi một bước, trái tim của Diệp Phi Phi lại chùng xuống một bậc, cảm thấy như có vô số ánh mắt đang nhìn mình trong bóng tối.
Nhất là khi lên đến tầng thứ ba, cảm giác kinh hãi này đang khiến từng dòng máu dồn lên não.
Thực sự khiến cô cảm thấy kích động, lại có hơi choáng váng.
302.
Quả nhiên là 302.
Cánh cửa khép hờ, bên trong có ánh sáng hắt ra.
Trong hành lang tối đen, không hề khiến người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại càng quái dị ghê gớm.
Diệp Phi Phi cân nhắc đến có thể có phần tử tội phạm trong đó, đề phòng đối phương bỏ chạy, cô không có hét lớn báo trước, mà nắm chặt súng, gồng người lấy hết mười hai phần dũng khí, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ.
"Kẹt kẹt..."
Chết tiệt, bản thân đã làm động tác cẩn thận như vậy, nhưng lại phát ra tiếng mở cửa lớn bất thường.
Trục cửa đã lâu không được tra dầu...
Ngay khi Diệp Phi Phi thầm mắng sự bất cẩn bản thân, cửa phòng đã hoàn toàn mở ra, ánh đèn sợi đốt nhàn nhạt lập tức chiếu vào người.
Cô vội vàng điều chỉnh trạng thái, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Sau đó cô không khỏi ngẩn ra.
Trong phòng, một người đàn ông đang đứng trên ghế, ánh đèn sáng hắt ra từ một góc nghiêng, làm lộ rõ dáng người gầy gò của anh ta, đầu dường như đang treo lơ lửng trên chùm đèn, theo ánh đèn không ngừng lay động sau lưng, bóng anh ta cũng chậm rãi dao động theo đó.
Trên đầu đội một chiếc mũ trắng xóa, hai tay đầy máu, trên tường loang lổ màu đỏ tươi.
"Ai đó?"
Diệp Phi Phi lúc này hoảng sợ máu xộc lên đầu, súng đã giơ lên.
Dù sao, cô ấy vẫn còn nhớ khi đội trưởng đưa khẩu súng này từng dặn dò, chủ yếu cầm để dọa người, không được tùy tiện nổ súng.
"Hả?"
Nghe được giọng nói có chút biến điệu của Diệp Phi Phi, người đứng trên ghế chậm rãi quay đầu lại.
Mang theo nụ cười, hàm răng trắng nhạt lộ ra: "Cô..."
"Xẹt..."
Dòng máu nóng vô tận lập tức đổ dồn về não, tóc dường như dựng lên từng cọng.
Người đặc biệt hứng thú với các vụ án lớn như Diệp Phi Phi, đã xem qua vô số báo cáo về vụ án đẫm máu ở Phế Thiết Thành.
Cô ấy có thể còn biết về vụ án này nhiều hơn cả đội trưởng.
Nhưng bây giờ, cô ấy nhìn vào khuôn mặt ngập trong máu kia, nó hiện ra trong tầm nhìn như thể bị bóp méo và phóng to ra.
Ngay lập tức, cô liên tưởng đến thiếu niên lãnh đạm dính đầy máu trong báo cáo kia. Từ ánh mắt tựa như mang vẻ thờ ơ lúc này của anh ta, cô nghĩ ngay đến cặp mắt nhìn vào ống kính, đầy tức giận và u ám kia trong một đoạn phóng sự nào đó trên TV...
Đùng đoàng...
Bên tai có tiếng sét đánh, máu như bị bơm ngược dồn nén lên cao, cuồn cuộn tràn vào não.
"Anh… anh…"
Cô đột nhiên hét lớn, thậm chí còn lùi lại một bước, tay cầm súng muốn giơ lên, nhưng lại vô cùng nặng nề.
Kẻ sát nhân ba năm trước, kẻ sát nhân lẽ ra phải bị bắn chết từ lâu...
Tại sao bỗng dưng hắn lại xuất hiện ở đây?
Ở loại chấn động này, lúc cả người sắp bị chấn động đến gần như tê dại, cô nhìn thấy người đàn ông giống như ác mộng trong tầm mắt mờ mịt, nụ cười dường như trở nên méo mó và quái dị, nở một nụ cười lạnh lùng về phía mình...
Những chiếc răng sắc nhọn, hệt như dã thú chuyên cắn người.
"Ong..."
Đầu óc Diệp Phi Phi bỗng sinh ra chấn động dị thường, sau đó hai mắt trở nên đen kịt, cả bầu trời quay cuồng.
Cô ấy đã ngất đi vì sợ hãi.
…
…
"Ơ?"
Ngụy Vệ đang sơn tường nhảy ra khỏi ghế, lấy chiếc mũ nhỏ làm bằng giấy báo trên đầu xuống.
Tại sao cô gái xinh đẹp này lại bị ngất đi rồi?
Bộ dạng của mình có đáng sợ đến thế không?
Ném cọ vào thùng sơn đỏ, sau đó vén khăn quấn cổ lau tay, sau đó đi về phía cửa.
Cô gái này vừa rồi đã ngã rất mạnh...
"Đùng" một tiếng, nghe cũng thấy đau...
Ngoài ra, cô ấy lại cầm súng...
Ngụy Vệ vòng quanh một vòng quan sát cô ấy, sau đó lục lọi cơ thể cô ấy vài lần, chạm vào vật gì đó cứng cứng, đưa tay vào lấy ra thì thấy bên trong túi của cô ấy có giấy chứng nhận màu đen sẫm, bên trên có dòng chữ "Nhân viên bảo vệ môi trường của Phế Thiết Thành".
"Thì ra là cô ấy?"