Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thực ra, chuyện này khá đơn giản."

"Mong muốn méo mó chôn sâu đáy lòng, bao giờ cũng sẽ thu hút sự chú ý của ác ma."

"Mỗi người chúng ta hoặc ít hoặc nhiều đều có một số ước muốn và suy nghĩ đen tối không thể nói cho người khác biết, cũng như không người nào hiểu được giấu kín ở tận đáy lòng. Có người có thể dựa vào nhận thức và điều chỉnh để hóa giải những suy nghĩ này. Nhưng cũng có người luôn không thể từ bỏ, khiến những suy nghĩ đen tối này không ngừng lên men, lớn dần và méo mó trong lòng, cuối cùng trở thành mục tiêu của những ác ma trong góc tối.”

“…”

Ngồi ở lan can trang trại, Ngụy Vệ kiên nhẫn giải thích với Diệp Phi Phi: "Công nhân quặng mỏ đó chính là như vậy."

"Bản thân anh ta cũng biết những suy nghĩ này nói ra sẽ bị cười nhạo, nhưng anh mãi không thể xua tan chúng."

"Sự méo mó của dục vọng đã lên đến cực điểm, liền thu hút sự nhòm ngó của ác ma."

"Anh ta còn tưởng rằng mình đã nghe thấy lời hồi đáp của 'Thần' và nhận được sự chỉ dẫn của 'Thần'."

"Nhưng trên thực tế, đó chỉ là lời thì thầm của ác ma..."

“…”

"Vậy…"

Diệp Phi Phi đã dỗ ngủ đứa bé trên tay, không dám nói chuyện lớn tiếng vì sợ đánh thức nó:

"Thứ được triệu hồi ra lần này, chính là... ác ma?"

“…”

"Ác ma?"

Ngụy Vệ cười, nói: "Có thể cũng được coi là ác ma."

"Thế giới này có quá nhiều tà linh méo mó bị lực lượng ác ma tiêm nhiễm. Một số ở trong từ trường của ác ma, nảy sinh ý chí; cũng có một số đã chết đi, nhưng lại lưu luyến thế giới này và vẫn cố gắng quay trở lại. Tất cả chúng đều tinh ranh và mạnh mẽ."

"Người bình thường gọi bọn họ là ác ma cũng không vấn đề gì."

"Chỉ có điều, đây cũng không phải là mười hai ác ma mà chúng ta thường nói, những ác ma này chỉ tồn tại trong truyền thuyết của chúng ta."

"Cho dù thực sự muốn triệu hồi những ác ma huyền thoại này giáng xuống, thì nhất định cũng không phải chuyện có thể làm được với nghi thức đơn giản này."

"Ngay cả chuyện chúng ta gặp phải này đây, bất luận là quạ đen thối rữa hay những ký hiệu tinh vi trong nhà kia, cũng không giống như một mình công nhân quặng mỏ bị cám dỗ có thể tự mình hoàn thành. Cho nên tôi nghi ngờ rằng thực sự chuẩn bị cho nghi thức triệu hồi này còn có những người khác."

"Công nhân này chỉ được bố trí như một công cụ để hoàn thành những công đoạn quan trọng nhất."

“…”

Diệp Phi Phi nghĩ đến công nhân cuồng loạn và điên cuồng đó. Anh ta đáng sợ như vậy, nhưng lại chỉ là một quân cờ?

"Đừng lo."

Thấy cô có chút mất hứng, Ngụy Vệ cười nói: "Những kẻ đứng sau này, tôi cũng sẽ tìm ra và trò chuyện đàng hoàng với bọn họ."

"Nói thế nào?"

"Tất nhiên là trò chuyện chân thành rồi..."

Ngụy Vệ cười nói: "Trách nhiệm của chúng ta chẳng phải là phải thuyết phục những kẻ lầm đường lạc lối tin vào ác ma tỉnh ngộ trở lại sao?"

“…”

Diệp Phi Phi cảm thấy Ngụy Vệ nói khá có lý, nhưng không khỏi liếc nhìn anh, luôn cảm thấy mình dường như có chỗ không hiểu.

"Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa."

Ngụy Vệ cười nói: "Tôi thấy sắc mặt cô hình như không được tốt lắm, hay là tôi đi hái mấy quả cà chua cho cô thưởng thức?"

"Phải nói là rau trồng ở đây thật tốt, có thể là do phân bón tốt..."

"Ọi..."

“…”

"Ầm ầm..."

Đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng nổ rầm trời, đằng sau bức tường của trang trại, đột nhiên có một chiếc mô tô sidecar phóng "vèo" một tiếng lao lên giữa không trung, đội trưởng Âu Dương mặc một chiếc áo khoác gió màu xám bạc, tóc chải gọn gàng khác thường, cầm tay lái với vẻ nghiêm nghị, chú Thương ngồi trong thùng xe, tay ôm một khẩu shotgun, hai mắt nhắm nghiền vì sợ hãi.

"Bịch!"

Chiếc sidecar lao vào cánh đồng lúa mì, trôi dạt trên đường đi, lao về phía Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi.

Xung quanh gió hú ầm ầm, lũ chó dữ và bò sữa trong trang trại sợ đến mức cụp đuôi.

"Thật là ngầu..."

Ngụy Vệ vội vàng đứng dậy, nhìn đội trưởng trong áo khoác gió màu bạc bị gió cuốn lên, không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Đội trưởng Âu Dương vọt tới trước, nhảy ra khỏi xe, sải bước đến gần.

Chỉ là không biết tại sao, chân có hơi khập khiễng.

"Báo cáo Đội trưởng."

Ngụy Vệ lập tức đứng dậy, nói: "Chúng tôi tra được manh mối về công nhân này, liền lần theo manh mối tìm tới đây."

"Cuối cùng, quả nhiên tìm được công nhân đó ở đây, đứa bé đó quả thực cũng do anh ta đánh cắp. Thậm chí ở đây, chúng tôi còn tìm thấy thi thể nữ bị đánh cắp như trên báo đã đưa tin trước đó. Anh ta đang định giết đứa bé, dùng để phục sinh thi thể nữ..."

"Hiện tại, hai chuyện điều đã được giải quyết."

“…”

"Giải quyết rồi?"

Đội trưởng Âu Dương liếc nhìn căn nhà phía sau, sau đó ánh mắt vô cảm rơi vào trên mặt Ngụy Vệ.

Ngụy Vệ cũng không hề né tránh mà nhìn đội trưởng, thân người đứng thẳng tắp.

Trong không khí, dường như có tia lửa nhẹ nhàng lóe lên.

Chú Thương đứng nhìn ở phía sau đã có hơi luống cuống, ngập ngừng đưa tay ra muốn kéo đội trưởng, nhưng lại thu về.

"Ài..."

Bầu không khí khiến người ta cảm thấy ngột ngạt dường như trôi qua rất lâu, lại dường như chỉ trong chớp mắt.

Đội trưởng Âu Dương đột nhiên thở dài một hơi, nhìn Ngụy Vệ có chút oán trách:

"Tiểu Ngụy à, cậu xem cậu, làm việc sao lại lỗ mãng như vậy?"

"Cậu không thể đợi chúng tôi tới cả rồi mới hành động sao?"

"Còn nữa, tôi thực sự phải hỏi rõ hai người. Tại sao sau khi gửi địa chỉ, cả hai đều tắt máy?"

“…”

"Không còn cách nào khác mà Đội trưởng."

Đối mặt với đội trưởng Âu Dương, rõ ràng là đang tức giận, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn khác trước, Ngụy Vệ cũng cười theo.

Anh cười khổ giải thích: "Thời gian không chờ đợi một ai, chỉ có thể đuổi tới với tốc độ nhanh nhất."

"Cũng may, chúng tôi đã đến kịp lúc và giải cứu được đứa bé khỏi tay công nhân quặng mỏ."

"Có điều, tôi nghi ngờ rằng có thể còn có kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này. Rất có thể là một tổ chức bí ẩn có tên là Gia tộc Hắc Sơn Dương đã âm thầm lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này. Chỉ cần chúng ta tìm ra được bọn họ hỏi rõ, vậy thì tôi nghĩ mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ."

“…”

"Gia tộc Hắc Sơn Dương..."

Đội trưởng Âu Dương cũng khẽ nhíu mày, đột nhiên phản ứng lại: "Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?"

Ngụy Vệ cười nói: "Chú Viên đã nói cho tôi biết."

"Chú Viên là ai?"

"Người môi giới tình báo, chủ nhà máy sản xuất thịt. Chú ấy nói chú ấy cũng rất quen thuộc với chú Thương..."

“…”

Đội trưởng Âu Dương nhìn Ngụy Vệ, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng cổ quái: "Cậu gọi cũng thân thiết thật..."

"Thực ra khá may mắn."

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của đội trưởng Âu Dương và chú Thương, Ngụy Vệ cũng không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn Diệp Phi Phi, nói: "Hai người chúng tôi chỉ là muốn giúp một chút thôi, cho nên mới đến chỗ chú Viên nơi đó để hỏi thăm một ít tin tức, cũng không ngờ, vừa tới tìm chú Viên, chú ấy đã cho chúng tôi những manh mối mấu chốt liên quan đến trang trại này, thế là hai chúng tôi liền tới nơi này với tâm thái thử xem sao."

"Kết quả là, ngay khi đến đây, công nhân, đứa bé và thậm chí cả thi thể nữ bị đánh cắp đều được tìm thấy..."

“…”

"Đúng vậy, đúng vậy…"

Nghe xong lời này, Diệp Phi Phi cũng không khỏi ngẩng đầu lên tiếp lời: "Rất êm đẹp..."

“…”

"May mắn…"

Đội trưởng Âu Dương nhìn dáng vẻ vui mừng của hai người này, trong lòng đột nhiên nóng nảy không kìm được: "Hai cô cậu gọi đây là may mắn?"

Nói xong còn hậm hực liếc nhìn Diệp Phi Phi, rồi khẽ lắc đầu.

Tuy rằng rõ ràng có thể cảm giác được, đội trưởng vẫn có chút không vui trong lòng, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì hơn.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, chắc chắn rằng Diệp Phi Phi chỉ buồn nôn, không chịu bất kỳ vết thương thể chất nào, thậm chí trạng thái tinh thần dường như cũng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, thế là lắc đầu và bước nhanh đến căn nhà bê tông ở giữa trang trại xem qua.

Thật lâu sau mới trở lại, sắc mặt của đội trưởng Âu Dương càng ảm đạm hơn.

Liếc nhìn Ngụy Vệ, ông ta nhẹ giọng nói: "Hai người đoán không sai, nơi này có không ít pháp trận ác ma do con người bố trí, còn chuẩn bị số lượng lớn nguyên vật liệu tử linh, hoàn toàn không thể là điều mà một mình công nhân bị cám dỗ có thể hoàn thành. Nơi này thậm chí có khả năng là cứ điểm hoạt động của một tổ chức bí ẩn nào đó, nhưng rõ ràng đã được dọn dẹp một cách có chủ ý và không có nhiều manh mối có thể tìm thấy."

"Mà điều khiến tôi tò mò là..."

Ông ta nhìn Ngụy Vệ có hơi kỳ lạ và nói: "Bọn họ đã triệu hồi thành công rồi?"

"Đúng vậy."

Ngụy Vệ gật đầu: "Cái chết của công nhân đó đã bổ sung vào một khâu của quá trình hiến tế, khiến cho tà linh đó đã giáng xuống trong một thời gian ngắn."

Nói xong không khỏi thở dài, vẻ mặt tự trách: "Tôi vẫn chưa có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ nghĩ đến việc cứu người mà bỏ qua điểm này. Nhưng cũng may có lẽ do công nhân đó không đạt tiêu chuẩn của hiến tế, tà linh chỉ giáng xuống trong một thời gian ngắn thì..."

Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Biến mất."

Đội trưởng Âu Dương nheo mắt nhìn anh, không biết có nên tin hay không.

Nhưng vẻ mặt của Ngụy Vệ hiện ra rất thành khẩn.

Sau một hồi im lặng, đội trưởng Âu Dương đột nhiên nói: "Tính chất gì, trạng thái thứ mấy?"

"Hệ thống Ác ma tử vong."

Ngụy Vệ lập tức trả lời: "Ít nhất ở trạng thái thứ ba, thông thạo ngôn ngữ ác ma, có thể điều khiển linh hồn người chết. Sau khi điều khiển xác chết ở một mức độ nhất định, khả năng chống chịu sát thương vật lý đã được cải thiện ở một mức độ nhất định. Chỉ có điều, bởi vì vội vàng giáng xuống, hoặc có thể do chọn 'Vật chứa' không phù hợp, khiến thực lực bị ảnh hưởng rất nhiều, tôi chỉ bắn đại vài phát đạn thì nó liền rời đi..."

“…”

Đội trưởng Âu Dương im lặng thời gian rất lâu, mới bình tĩnh nhìn Ngụy Vệ, nói: "Vận may của hai cô cậu tốt thật."

"... Thực lực cũng rất khá."

“…”

"Cảm ơn đội trưởng."

Ngụy Vệ liếc nhìn Diệp Phi Phi, có chút ngượng ngùng mà khiêm tốn: "Chủ yếu vẫn là vận may tốt."

Diệp Phi Phi ở phía sau cũng ngẩng đầu lên, nghe thấy lời của Ngụy Vệ, cô không khỏi thở dài nói: "Lần này may thật."

Đội trưởng Âu Dương muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể liếc nhìn anh, lạnh lùng nói:

"Hừ!"

"Trở về rồi nói tiếp!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK