Khi đội trưởng Âu Dương hỏi ra câu này, giọng nói cực kỳ chậm rãi, trong giọng điệu cũng mang vẻ không xác định.
Dường như ngay cả ông ta cũng chưa từng nghĩ, sẽ nhanh như vậy đã trực tiếp hỏi ra được rõ ràng vấn đề này. Mặc dù biết đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng loại truy vấn trực tiếp chỉ vào cốt lõi bí mật thường cũng đại biểu cho sự xuất hiện của biến số và cũng đại diện cho sự ra đời của nguy cơ...
Ba năm trước, đã xảy ra một vụ giết người đẫm máu tại Phế Thiết Thành nhỏ bé.
Một thiếu niên từ đống đổ nát bên ngoài thành phố, mang theo một chiếc liềm rỉ sét, bước vào Phòng 302, Tòa nhà 7, Khu 15.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có người hàng xóm báo cảnh sát run rẩy nói trên TV rằng có tiếng hét chói tai và tiếng cười điên cuồng như ác ma trong căn phòng đó.
Nghe thấy tiếng xé toạc và máu tươi phụt ra khi lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể người.
Nhìn thấy cá trong bể cá ở phòng khách nhà mình bỗng nhiên đâm vào vách kính như điên, não cá đều bị văng ra ngoài.
Nhìn thấy những đàn dơi hoảng sợ lao tới va vào nhau như một cơn gió lốc trên đường phố...
…
…
Khi Sở cảnh vệ và các phóng viên báo chí đến nơi, thì nhìn thấy thiếu niên đó đang ngồi ngẩn người trong vũng máu tanh.
Một gia đình sáu người, bốn nam hai nữ, lần lượt bị giết chết trong căn phòng 302 này.
Sự việc này lan nhanh như gió khắp toàn bộ Phế Thiết Thành, đã khiến người ta hoảng sợ tột độ một thời.
Người dân sống ở các khu đô thị thậm chí còn sợ đám người tụ tập bên ngoài thành phố, kiếm sống bằng cách nhặt rác và phế thải này.
Nhiều năm sau đó, ngay cả sự khinh thường và kiêu ngạo thường ngày cũng vì vậy mà đã giảm đi rất nhiều.
Cũng chính vì sự việc quá ầm ĩ, nên vụ án này kết thúc rất nhanh.
Chưa đầy một tháng sau, đã truyền ra tin tức thiếu niên liên quan đến vụ việc đã được xác định là hung thủ và bị bắn chết.
Rất nhiều người cho rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng đội trưởng Âu Dương, người đến Phế Thiết Thành sau sự việc đó để tiếp quản chức trách xử lý các sự kiện siêu nhiên ở đây, đương nhiên biết thêm được một số bí mật hơn người thường, hay nói đúng hơn là những chi tiết phi lý:
Ví dụ, gia đình trong bản tin hoàn toàn không phải là người một nhà, mặc dù họ cũng quen dùng "gia đình" làm đơn vị.
Ví dụ, ngoài xác của những người đó, một số thứ khác cũng đã được tìm thấy tại hiện trường.
Ví dụ, có thể thấy nhiều dấu vết của các nghi lễ siêu nhiên trong khắp ngôi nhà.
Ngay cả tin tức về việc người liên quan bị xử tử sau đó, ông ta cũng không cảm thấy nghi ngờ.
Trước đây hoặc bây giờ, vì để dập tắt một số hoảng sợ, sử dụng một số người thực chất vô tội làm con dê thế tội cũng không hiếm thấy.
Chỉ có điều, ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng chuyện này vậy mà vẫn chưa kết thúc.
Ba năm sau, thiếu niên đó lại trở về, cậu ta thuê căn phòng này, còn sơn thành...
... bộ dạng vui như lễ như vậy.
…
Đối mặt với câu hỏi dò chỉ thẳng vào cốt lõi của đội trưởng Âu Dương, vẻ mặt Ngụy Vệ hiện ra rất bình tĩnh.
Không phải bối rối khi bị nói toạc ra thân phận, cũng không phải nỗi buồn bất chợt do chuyện cũ được người khác nhắc lại.
Anh thậm chí dường như không thay đổi sắc mặt, chỉ bình tĩnh nhìn đội trưởng Âu Dương, giọng điệu thậm chí có vẻ thoải mái hơn một chút:
"Tôi tưởng anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi..."
“…”
Đội trưởng Âu Dương bất động ngả người ra sau.
Tuy rằng đã sớm biết trước, nhưng trong mắt vẫn không khỏi xuất hiện vẻ cảnh giác.
"Có điều, có thể đội trưởng đã hiểu lầm một điều."
Ngụy Vệ lại đột nhiên cười nói: "Người đó là tôi, nhưng tôi không phải là hung thủ giết người."
Đội trưởng Âu Dương nhướng mày.
Ngụy Vệ tiếp tục cười nói: "Bởi vì lúc đó tôi giết, không một ai là con người."
…
…
Trong căn phòng nửa bên đỏ tươi, bầu không khí dường như trở nên hơi nặng nề.
Ấn tượng mà Ngụy Vệ mang lại cho người khác rất ôn hòa, thích mỉm cười trước khi nói chuyện, chân thành và nghiêm túc.
Sau khi thừa nhận thân phận của mình, anh cũng đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đội trưởng Âu Dương, như thể muốn xem phản ứng của đội trưởng.
Lúc này, vị lão soái tinh tế này dường như cũng bị tâm trạng nghiêm túc của Ngụy Vệ tiêm nhiễm, càng biết rõ câu nói sau cùng anh bổ sung thêm có ý gì, trên mặt toát ra cảm xúc u sầu, thật lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài.
"Cậu nhóc, tôi hiểu cậu..."
Trên mặt anh ta hiện lên chút âm trầm, ánh mắt chân thành nhìn Ngụy Vệ.
"Sau cuộc chiến bí mật quyết định Giáo hội của mười hai vị Thần bị cấm, thế giới dường như không có nhiều thay đổi, vẫn do con người thống trị con người, cũng vẫn có cấp bậc và tranh đấu, tham vọng và tham lam, cũng có đủ loại sự kiện ác ý, nhiều vô số kể."
Giọng ông ta hơi nặng nề và có vẻ hơi bất lực:
"Nhưng mà, tôi là một trong những người bị lây nhiễm từ rất sớm, mà cậu là người đến từ trại huấn luyện chính quy, cho nên chúng ta đều hiểu."
"Thế giới đã thay đổi."
"Với sự xuất hiện của lực lượng ác ma, đã có thêm rất nhiều quái vật ăn thịt người, thảm họa, cùng với những căn bệnh nan y..."
"Cũng có thêm rất nhiều người điên cuồng."
"Một số người trong số họ tôn thờ ác ma và làm bất cứ điều gì để phá hủy thế giới bằng mọi giá, trong khi những người khác chỉ đơn thuần là tham lam, mộng tưởng sử dụng lực lượng ác ma như một công cụ để cướp đoạt một số thứ từ người khác, nhưng lại không biết rằng dây thừng đã khoác lên cổ."
"Những người này, đúng là chết vạn lần cũng không có gì đáng tiếc..."
“…”
Đội trưởng Âu Dương nói với giọng càng ngày càng thấp, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói:
"Chỉ có điều, Tiểu Ngụy, chúng ta dù sao cũng phải hiểu rằng."
"Trên thế giới này, ai muốn sống bình thường đều cần một chút may mắn."
"Chúng ta không biết khi nào sẽ có những tín đồ ác ma điên cuồng xuất hiện bên cạnh chúng ta, không tiếc giá nào để hoàn thành chỉ thị."
"Không biết khi nào sẽ có những nhóm quái vật biến chất lang thang trong vùng hoang dã tấn công thành phố nhỏ đổ nát này của chúng ta."
"Thậm chí cũng không biết có phải hay không, ngay khi chúng ta quá tự mãn, tối hôm đó liền nghe thấy lời nói mê của ác ma, từ đó trở thành một người khác, vô cùng căm hận người thân cận nhất trước đây, chỉ muốn đem bọn họ chặt thành từng mảnh..."
"Vì thế…"
Ông ta đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay Ngụy Vệ, nói: "Cố gắng suy nghĩ mọi chuyện thoáng một chút!"
"Tất cả rồi sẽ trôi qua..."
"Giống như bây giờ, đối mặt với tình hình càng ngày càng điên cuồng, Tiểu Ngụy, cậu có biết tâm nguyện lớn nhất của tôi là gì không?"
“…”
Ngụy Vệ có chút tò mò liếc nhìn đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc: "Thanh trừ hết mọi ác ma, bảo vệ tốt người trong thành phố này?"
"Không."
Vẻ mặt của đội trưởng Âu Dương đột nhiên có chút xúc động, nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ muốn sống yên ổn cho đến khi về hưu."
"Thối rữa thực sự, chết thực sự và được chôn thực sự."
"Hơn nữa, đừng bao giờ để bất cứ ai đào bới tôi..."
“…”
"?"
Ngụy Vệ đột nhiên có chút không biết nên tiếp lời thế nào.
Mà vẻ mặt nghiêm túc của đội trưởng Âu Dương cũng lập tức xụ xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi thở dài nói:
"Dù nói ngàn vạn lời, Tiểu Ngụy à, tôi không biết tại sao một người đến từ trại huấn luyện chính quy như cậu lại trở về."
"Nhưng mà, dĩ hòa vi quý..."
“…”
Ngụy Vệ đối mặt với lời khuyến cáo nghiêm túc của đội trưởng, nhẹ nhàng cười, gật đầu nói:
"Vâng."
“…”
Sau khi tiễn đội trưởng Âu Dương đi, Ngụy Vệ yên lặng ngồi xuống ghế sô pha một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đội trưởng Âu Dương này là một người rất chân thực, ông ta là một con cáo già, nhưng đã lựa chọn những lời nói khẩn thiết nhất để trao đổi với anh.
Thấy thời gian đã không còn sớm, anh không tiếp tục sơn tường mà cầm áo đi xuống nhà.
Lúc ban ngày, gần tòa nhà nhỏ này vẫn có một số quầy hàng nhỏ và tiểu thương.
Nhưng đến tối, dưới lầu lại sạch trơn, giống như trốn ma, đến nhìn cũng không dám nhìn tòa nhà này.
Ngụy Vệ buộc lòng phải đi bộ thêm vài trăm mét, gần như đến khu vực rìa của Khu phố 15, mới đến được khu chợ đêm náo nhiệt, mua hai lồng bánh hấp, một phần lớn cơm xào trứng, hai cây xúc xích và một hộp thịt xiên, thêm một ly kem lớn, rồi đi bộ trở về.
Mặc dù đội trưởng Âu Dương đã nói, cũng có thể cùng nhau ăn cơm trong sở.
Nhưng bây giờ, vì anh vừa mới đến nên vẫn không thích hợp lắm.
Lặng lẽ ăn hết một nửa bữa tối đóng hộp, Ngụy Vệ uống một ly nước, kéo chiếc vali ra.
Anh trở lại Phế Thiết Thành, hành lý mang về cũng không nhiều.
Chỉ có ba chiếc vali, hai lớn một nhỏ. Trong đó, vali thứ nhất đựng quần áo để thay và tiền.
Bây giờ, đây là chiếc vali thứ hai.
Vali không lớn, chỉ dài năm mươi xăng-ti-mét và rộng bốn mươi xăng-ti-mét, chất liệu tối màu, nhìn không ra vật liệu hỗn hợp gì, chỉ có thể nhìn thấy kết cấu bền và chịu mài mòn, nắp vali có khóa kết hợp tinh tế nhưng vô cùng phức tạp và rất thần bí.
Ngụy Vệ ấn ngón cái tay trái lên mép ổ khóa, sau đó nhập một chuỗi mật khẩu dài, chiếc vali mở ra “lách cách”.
Giở nắp vali lên, một bộ đồ dùng và lọ thuốc phức tạp được bày ra trước mặt Ngụy Vệ.
Ngụy Vệ khẽ thở dài.
Cách nghĩ của đội trưởng Âu Dương thực sự rất đúng, trên thế giới này, ai mà không muốn sống trong hòa bình và ổn định?
Ông ta đoán mục đích trở về của mình không đơn giản, nên mơ hồ khuyên mình:
Đừng rước lấy thị phi.
Suy cho cùng, thế giới này có quá nhiều chỗ phi logic, cho dù bản thân có chuẩn bị đầy đủ đến đâu và học được những gì trong trại huấn luyện, đều có thể sẽ tự đập đầu vào tấm sắt và trở thành món ngon trên bàn ăn của một số con quái vật nào đó.
Chỉ là, Ngụy Vệ không tin rằng mình có thể an toàn bằng cách cẩn thận và ẩn nấp.
Anh chỉ tin, điều duy nhất có thể giữ cho mình sống yên ổn trên thế giới này là năng lực điên rồ hơn những kẻ điên.
Điều duy nhất có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị người khác đào lên sau khi chết là chôn tất cả kẻ thù và kẻ điên xuống đất trước!