Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tình huống có chút phức tạp."

Đội trưởng Âu Dương không hề cảm thấy xấu hổ sau khi bị người khác nhìn thấy mình không tập trung, có vẻ như việc nghiên cứu vé số tại hiện trường vụ án là một việc rất hợp lý, sau khi quay lại, vẻ mặt của ông ta trở nên rất nghiêm túc, gật đầu với Ngụy Vệ, nói:

"Cậu thấy đấy, người sống ở đây là một thanh niên 24 tuổi, họ Vương, sống một mình, cha mẹ đều đã qua đời từ rất lâu."

"Cậu ta làm việc trong khu mỏ bên kia, rất ít qua lại với hàng xóm, ngày thường cũng có lời đồn không tốt."

"Nhưng không ai nghĩ rằng trong lòng cậu ta lại có vấn đề lớn như vậy, lại treo những thứ như vậy khắp phòng."

“…”

Ngụy Vệ cũng vội vàng tiến vào trạng thái làm việc, lập tức nghĩ tới chỗ mấu chốt nhất, ngập ngừng nói:

"Đứa trẻ kia..."

"Vẫn chưa xác định được đứa trẻ mất tích đó có liên quan gì đến công nhân này à?"

Đội trưởng Âu Dương lắc đầu, nói: "Chỉ là trong quá trình tìm kiếm manh mối đã phát hiện thấy những con gà chết và thỏ chết này. Khiến cho đôi vợ chồng trẻ bên ngoài sợ hãi, nên đã đưa người nhà đến gây rối. Đương nhiên không thể để họ vào, tránh phá hư manh mối. Nhưng ngược lại cũng có thể hiểu được tâm lý của họ. Nhiều chó mèo bị mất như vậy đều ở chỗ này, mất con làm sao có thể không nghĩ tới việc đến tìm cậu ta?"

"Điều kinh hoàng nhất nằm ở chỗ, những con chó con mèo bị bắt trộm này đều có kết cục như thế này."

"Vậy thì, nếu đứa trẻ cũng bị cậu ta bắt trộm..."

"Ài....."

“…”

Ngụy Vệ nhíu mày, lập tức bắt được điểm chính: "Vẫn chưa tìm được người này?"

"Chạy rồi."

Đội trưởng Âu Dương lắc đầu, bản thân dường như cũng cảm thấy chuyện này có chút không theo lẽ thường, nói: "Sau khi cảnh sát tìm thấy vấn đề trong phòng của cậu ta, họ cũng nghi ngờ cậu ta có thể có liên quan đến việc đứa trẻ bị thất lạc kia, vì vậy họ lập tức tổ chức người vào quặng mỏ tìm cậu ta, để đảm bảo truy bắt thành công, họ đã lập tức chạy đến trong tình huống tin tức bị phong tỏa, nhưng khi đuổi đến thì cậu ta đã bỏ chạy rồi.”

"Theo lời quản đốc quặng mỏ bọn họ nói, người này vốn đang làm việc yên lành, nhưng tự dưng ném dụng cụ trên tay xuống và bỏ chạy khỏi quặng mỏ, quản đốc ngăn cậu ta lại định hỏi, nhưng người ngày thường tốt tính như cậu ta lại hất ngã quản đốc và trốn chục thục mạng."

"Hành động bất thường này khiến các đồng nghiệp đều bị sốc, còn tưởng rằng cậu ta phát điên."

"Nhưng chưa đầy năm phút sau khi cậu ta bỏ trốn, cảnh sát đã đuổi đến."

"Hiện tại vẫn chưa xác định cậu ta nghe được phong thanh từ đâu, nghe ra quả thực giống như một nhà tiên tri."

“…”

Ngụy Vệ nghiêm túc lắng nghe và lặng lẽ gật đầu.

Đội trưởng Âu Dương dường như hiểu được trong lòng Ngụy Vệ đang nghĩ gì, khẽ thở dài nói: "Có chút tà môn."

"Hiện giờ Sở cảnh sát bên đó đang kiểm tra camera giám sát các nơi, nhưng, haizz..."

“…”

Ngụy Vệ hiểu ông ta đang lo lắng điều gì.

Trong thời đại của đại suy thoái, các phương tiện giám sát vốn không hoàn hảo.

Huống chi, những người bị nhiễm lực lượng ác ma cũng thường có từ trường bất thường.

Điều này khiến các thiết bị giám sát khó bắt được hình ảnh của bọn họ. Nếu có thể trực tiếp bắt được người trong quặng mỏ hoặc tại nhà thì cũng thôi.

Một khi để anh ta lẩn trốn vào trong đám đông, thì rất khó tìm ra được anh ta trong thành phố này.

Thậm chí nói, nếu anh ta có được lực lượng ác ma mạnh hơn, có thể mượn trường lực của bản thân để bóp méo không gian.

Người bình thường dù có đi ngang qua, cũng không thể phát hiện ra anh ta đang trốn ở khu vực xung quanh.

Mà bất kể là thành phố nào, trừ khi có nhân tài tương quan và thiết bị chức năng cao, bằng không cũng sẽ không có đủ năng lực tiến hành tìm kiếm gia tăng.

"Đây phải là loại người gì chứ, hằng ngày treo những thứ này trong phòng ngủ?"

Lúc này, bên cạnh có giọng nói vang lên, hiển nhiên là Diệp Phi Phi, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, cố gắng gượng bước trở lại.

"Sao cô lại tới đây?"

Đội trưởng Âu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lắc đầu bất lực nói: "Đâu chỉ treo trong phòng ngủ thôi, vừa rồi tôi quan sát thấy trong phòng ngủ có dấu vết cậu ta từng sinh hoạt, thậm chí còn có đồ ăn vặt vừa mới mở bì chưa lâu, điều này cho thấy một vấn đề."

"Cậu ta thường ở trong phòng ngủ này, mỗi ngày ăn ngủ và làm bạn với những xác chết thối rữa này."

“…”

Diệp Phi Phi nghe xong, sắc mặt không khỏi càng tái nhợt hơn.

Đội trưởng Âu Dương bỗng nhiên liếc mắt nhìn Ngụy Vệ, nói: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện này?"

"Có hai khả năng."

Thấy lãnh đạo hỏi, Ngụy Vệ nhất thời nghiêm túc hơn, đây là khảo nghiệm mà người mới đến đều phải trải qua!

Ánh mắt anh vừa chậm rãi đảo qua căn phòng, vừa giả bộ có chút tận lực chậm rãi phân tích: "Tôi nghĩ, hoặc là người này vốn mắc bệnh về tâm lý nghiêm trọng, có một số sở thích quái đản mà người bình thường không hiểu được."

"Chỉ có điều, sở thích như vậy hẳn là sẽ có dấu hiệu từ sớm, hỏi tới những người quen của anh ta, thì sẽ có câu trả lời."

"Mà khả năng thứ hai chính là anh ta đã bị lây nhiễm bởi ác ma."

"Trong báo cáo trường hợp phân tích tâm lý hành vi của những người bị nhiễm ác ma cho thấy, ngay cả khi họ chưa đến mức độ bị nhiễm, thì cũng đã có một số lượng đáng kể những người bình thường bị ảnh hưởng bởi lực lượng ác ma đều sinh ra một số sở thích đặc biệt và thói quen mới."

"Ví dụ, những người bị nhiễm Ác ma quy luật sẽ xuất hiện các triệu chứng nghiêm trọng của rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

"Những người bị nhiễm Ác ma sinh mệnh sẽ ngày càng ít quan tâm đến tổn thương thể chất, thậm chí sinh ra xu hướng tự hủy hoại bản thân."

"Những người bị nhiễm Ác ma chiến tranh thì thường có tính khí gắt gỏng và ngày càng thích gân hấn..."

"Trường hợp thích giết người và xác chết cũng không phải số ít, nhưng nếu đứa trẻ cũng bị anh ta cướp đi, ngược lại khiến tôi có chút không rõ, tôi không nghĩ ra người bị nhiễm ác ma loại nào, sẽ thăng cấp thói quen ham muốn giết người của mình từng chút một..."

“…”

"Quả nhiên không hổ là người đến từ trại huấn luyện."

Đội trưởng Âu Dương nghe xong, gật đầu tán dương, nói: "Nền tảng rất vững chắc, phân tích của cậu không kém cạnh Tiểu Lâm."

"Có điều, cậu còn sót một điểm."

"Cũng không phải chỉ vì bị lực lượng ác ma ăn mòn sinh ra sở thích lập dị, mà còn có thể là chuẩn bị nghi thức lấy lòng ác ma gì đó, chẳng hạn như cầu khấn ác ma giúp cậu ta thực hiện nguyện vọng méo mó nào đó. Loại nghi thức lấy lòng này cũng không phải chỉ có người bị nhiễm mới có thể làm được, chỉ cần nắm vững các bước và nguyên liệu liên quan, thì bất kỳ ai cũng có thể thử, đây cũng là một loại hình rất phổ biến.”

"Chỉ từ việc phân tích sở thích của người bị nhiễm, có một số việc quả thực kỳ lạ."

"Nhưng nếu đó là một nghi thức lấy lòng nào đó, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra."

"Hơn nữa, nếu là đang chuẩn bị cho một nghi thức, thì mức độ nghiêm trọng của vấn đề còn lớn hơn việc nhiễm ác ma đơn thuần."

“…”

"Phải, phải."

Ngụy Vệ liên tục gật đầu: "Vẫn là các lão tiền bối giàu kinh nghiệm, tôi cần phải học hỏi nhiều."

Sắc mặt đội trưởng Âu Dương lập tức tốt hơn, ông ta xua tay, cười nói: "Trải qua thêm vài chuyện nữa là sẽ hiểu được thôi."

"Ài, Lucky hiện đang bận rộn chuyện khác."

"Lát nữa sẽ bảo chú Thương đến Sở cảnh vệ điều tra camera giám sát, cố gắng tìm ra dấu vết của tên này."

"Tiểu Lâm đã đến quặng mỏ nơi cậu ta làm việc bên đó, tiến hành điều tra quá khứ của cậu ta, xem có thể tìm được một số manh mối có giá trị không."

"Phần còn lại tương đối khó giải quyết..."

Ông ta nói, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại: "Trư Tử đâu? Sao còn chưa lên?"

Ngụy Vệ lắc đầu, nói: "Anh Trư Tử có chuyện rất quan trọng phải làm, nên bảo chúng tôi thay anh ấy tới đây."

"Chuyện quan trọng?"

Đội trưởng Âu Dương đều ngớ ra: "Chuyện quan trọng gì?"

Ngụy Vệ bị câu hỏi đột ngột chận họng, im lặng hồi lâu mới lắc đầu nói: "Dù sao cũng không phải rửa nồi."

"Ặc..."

Đội trưởng Âu Dương hiển nhiên là càng hiểu rõ anh Trư Tử, vừa nghe câu trả lời của Ngụy Vệ, thì đã biết là chuyện gì đã xảy ra.

Vẻ mặt ít nhiều có phần bất lực, nhưng cũng không đành lòng nói điều gì nặng lời.

Chỉ là tuy rằng hiểu, nhưng lúc đang thiếu người, nghĩ đến vấn đề hiện tại, không khỏi có chút khó xử.

Tìm ai đi làm đây?

Bất giác ngẩng đầu, liền thấy Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi trước mặt.

Ngụy Vệ đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Phi Phi nóng lòng muốn thử, hai mắt đều mơ hồ sáng lên.

Cả hai đều không nói gì, nhưng dáng vẻ như mong ngóng cử mình đi làm việc...

Thế là đội trưởng Âu Dương nhanh chóng đưa ra quyết định, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vậy tôi sẽ tự mình đi giải quyết vậy."

"Về phần hai cô cậu..."

Hơi suy tư, nhìn Ngụy Vệ nói: "Cậu đi hỏi thăm xung quanh một lát, xem có manh mối gì không!"

Ngụy Vệ đứng nghiêm, nói: "Rõ."

Đội trưởng Âu Dương cười toe toét, xua tay nói: "Không cần hình thức như vậy, chỗ chúng ta nhỏ, ít quy củ."

Vốn còn muốn sẵn tiện dặn dò vài câu bảo Ngụy Vệ xử lý cẩn thận, chú ý quan hệ giữa người thường và cảnh sát, có chuyện quan trọng gì trước tiên phải báo cáo,… nhưng khi nhìn thấy Ngụy Vệ đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại có đôi lời không thể nói ra.

Dù sao người ta cũng ra từ trại huấn luyện, biểu hiển ở nhiều chỗ có vẻ còn chuyên nghiệp hơn mình...

Tuy... sở thích về màu sắc có chút kỳ lạ.

Diệp Phi Phi lúc này ở một bên lắng nghe, nhìn thấy Ngụy Vệ vừa tới đã được phân công, tỏ vẻ cũng rất mong chờ.

Hơi kích động: "Còn tôi thì sao?"

"Cô?"

Đội trưởng Âu Dương sững sờ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Sắp đến giờ tuần tra đường phố rồi thì phải?"

“…”

Diệp Phi Phi ngơ ngác liếc nhìn đội trưởng Âu Dương, sau đó lại nhìn Ngụy Vệ vẻ mặt bình tĩnh, bấm bụng không nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK