Diệp Cần ngàn vạn lần không muốn đến, nhưng đối với lời mời thịnh tình cùng với một nụ cười trên môi của Ngụy Vệ, lại không dám từ chối. "Thịch!" Người được Ngụy Vệ vác vào phòng bị ném thẳng xuống đất. Ngã trên nền gạch nhẵn nhụi không trải thảm, động tĩnh nghe vô cùng đau đớn, Diệp Cần nhìn thấy cũng cau mày. Nhưng người của tiểu đội Kim Sơn Thành này vẫn bất động, dường như vẫn đang hôn mê sâu. "Đừng giả bộ nữa, dậy đi!" Ngụy Vệ cười lạnh lùng, ngồi xuống sô pha, nhìn người cùng ngành đang hôn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.