Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chú Viên đang nói cái gì vậy, sao gọi là tra tấn được?"

Xác định lần này đã móc rỗng tin tức từ trong miệng Viên què, nụ cười trên mặt Ngụy Vệ thả lỏng hơn.

Chỉ là, anh vẫn không có ý buông tay ra, mà hơi trầm ngâm, tiếp tục cười nói: "Có điều, tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi. Ba năm trước, Phế Thiết Thành bên này từng có một gia tộc sùng bái Ác ma sinh mệnh, từng lừa gạt không ít trẻ em ở ngoại ô phía nam thành phố bên đó làm vật hiến tế để lấy lòng ác ma, về sau khá rầm rộ. Ông biết được bao nhiêu về vụ án này?"

"Vụ án thảm sát ở Khu phố 15?"

Vẻ mặt của Viên què sửng sốt, ngỡ ngàng nói: "Chuyện này tao thật sự không biết, khi đó tao còn chưa làm nghề này..."

"Vậy được rồi!"

Ngụy Vệ nhìn thoáng qua thấy hắn không nói dối, mỉm cười thu súng lại, sau đó kéo tấm thảm trên ghế sô pha bên cạnh.

Đầu tiên lau vết máu dính trên họng súng của mình, sau đó lau mồ hôi lạnh trên đầu Viên què.

Anh cười như thể việc tra hỏi và nổ súng vừa rồi chỉ là ảo giác, hai người vừa uống trà tám chuyện vô cùng vui vẻ vậy, nói với Viên què: "Tôi sẽ kiểm tra manh mối của nơi này trước, có gì không hiểu sau đó, vẫn phải đến xin chú Viên chỉ bảo thêm.”

Viên què nghiến răng, nhưng vẫn im lặng.

Ngụy Vệ hỏi rõ địa chỉ xong, cười đứng dậy, nhét vỏ đạn vào túi, sau đó móc bóp ra.

"Quy tắc tôi hiểu."

Anh chọn từ trong đó ra một tờ mệnh giá mười tệ đầy màu sắc, nhét vào tay Viên què và nói: "Thù lao."

Viên què nhìn tờ tiền gần như là nhục nhã này, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Thấy Ngụy Vệ thật sự xoay người dường như muốn rời đi, hắn mới đột nhiên nói: "Khoan đã..."

"Làm sao chúng mày chắc chắn rằng chỗ chúng tao ở đây sẽ có manh mối liên quan?"

“…”

"?"

Ngụy Vệ tò mò nghoảnh đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Tôi đâu có chắc."

Nói với vẻ thành khẩn, nhìn vết thương đã ngừng chảy máu của Viên què, nói: "Tôi chỉ không quan tâm đến việc giết ông."

Lúc này, máu nóng dâng trào.

Viên què nhìn Ngụy Vệ thực sự đi về phía cánh cửa kim loại và hoàn toàn quay lưng lại với mình.

Nỗi nhục nhã khi bị trêu chọc, nỗi tức giận vì bị khinh thường, cùng nỗi sợ hãi khi bị ác ma để mắt tới cùng lúc dâng lên trong lòng.

Hắn duỗi tay, run rẩy nắm lấy chiếc gậy kim loại trong tay.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngụy Vệ, các cơ trên mặt vặn vẹo, nhấp nhô như giun đất.

Trong nhà máy lúc này, những công nhân vừa rồi đang bận rộn đều đã đứng dậy.

Trong tay họ cầm đủ loại dao và móc sắt rỉ sét.

Một số còn xách gà đã bị chặt đầu vẫn đang không ngừng giãy đành đạch, nhìn Ngụy Vệ bước ra từ cánh cửa kim loại bằng ánh mắt lạnh lùng và đờ đẫn, có người thậm chí còn cầm cưa điện với bánh răng dữ tợn lên.

Mà đằng sau họ, sắc mặt Diệp Phi Phi cũng nhợt nhạt không kém...

Cùng lúc đó, dưới chân giẫm lên một gã đàn ông hung tợn, đồng thời dùng sức kéo cánh tay của hắn, chĩa súng cảnh giác xung quanh.

Phòng làm việc của Viên què có hiệu quả cách âm tốt.

Nhưng tiếng súng không chút che đậy của Ngụy Vệ cũng đủ bị bọn họ nghe thấy.

Ngụy Vệ hiên ngang bước ra ngoài, dáng vẻ tươi cười, mỉm cười gật đầu với các công nhân trong nhà máy.

Khi Ngụy Vệ sắp va chạm với người đầu tiên ngăn trước mặt anh, không khí trong khu nhà máy đã đông cứng đến cực điểm.

Diệp Phi Phi cũng đã căng thẳng đến tái xanh mặt, các đốt ngón tay cầm súng cũng hơi cứng đờ.

Nhưng cũng ngay lúc này, đằng sau cánh cửa kim loại, giọng nói yếu ớt không có sức của Viên què vang lên:

"Để chúng đi."

“…”

Mấy công nhân ngăn trước mặt Ngụy Vệ trố mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ buông tay tránh qua một bên.

Ngụy Vệ đi ngang qua sát người công nhân, cười nhìn lại phòng làm việc, nói: "Chú Viên, hẹn gặp lại."

"Đáng sợ quá đi mất."

Mãi đến khi lên xe Jeep của Ngụy Vệ rời khỏi nhà máy, cuối cùng Diệp Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm: "Những người đó, những người đó dường như dám giết người thật đấy, tôi... Tôi phải đến Sở cảnh vệ tố cáo bọn họ, bọn họ... Bọn họ quá đáng sợ rồi."

"Gì?"

Ngụy Vệ kinh ngạc, quay sang Diệp Phi Phi nói: "Cô tố cáo người ta làm gì?"

Diệp Phi Phi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Vệ, chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột."

"Dư đảng Giáo hội Mười hai vị Thần để lại quá lớn, loại trừ những người được Tổ chức tuyển mộ và những giáo đoàn lưu lạc trốn khỏi vùng hoang dã tiếp tục truyền giáo, nhân viên thần chức và tín đồ còn dư lại vẫn là một con số khổng lồ. Bọn họ bị phân tán, ở lại trong thành phố này không gây chuyện là được, yêu cầu bọn họ hoàn toàn giống như người thường là không thực tế, khó tránh khỏi gây ra cục diện hỗn loạn như vậy."

"Thực ra, tôi có thể hiểu được cách làm của đội trưởng Âu Dương bọn họ. Họ mới đến nơi này mười mấy năm, vẫn luôn cố gắng chống lại dòng chính của hỗn loạn và ác ma. Nếu muốn đảm bảo sự ổn định của Phế Thiết Thành, ở một mức độ nào đó nhất định phải thỏa hiệp thậm chí hợp tác với những người như vậy.”

“…”

"Anh…"

Diệp Phi Phi nhìn Ngụy Vệ có chút khó hiểu: "Anh đã hỏi được chuyện muốn hỏi rồi?"

"Đúng vậy."

Ngụy Vệ nói: "Chú Viên là người khá tốt, vừa hỏi tới đã nói hết manh mối mà chú ta biết cho tôi biết."

"Ả? Chuyện này..."

Diệp Phi Phi không khỏi nghĩ đến vẻ mặt đờ đẫn của công nhân trong nhà máy và vẻ mặt hung ác nham hiểm của Viên què.

Tam quan đều có dấu hiệu của sự sụp đổ.

Chẳng lẽ vừa rồi mình thật sự đã trách lầm người ta, bọn họ thật sự là mặt ác tâm thiện?

Nghĩ đến vừa rồi, khi tiếng súng chói tai đột ngột vang lên bên trong, bản thân căng thẳng, còn quật ngã một kẻ muốn vọt tới tóm lấy mình, suýt làm gãy cánh tay người ta, trong lòng cảm thấy hổ thẹn và nghĩ có nên quay lại nói lời xin lỗi...

Đang suy nghĩ miên man, cô chợt thấy Ngụy Vệ quay xe chạy về phía đông thành phố, nhất thời có chút tò mò:

"Đây là đi đâu vậy?"

“…”

"Khu trang trại phía đông thành phố."

Ngụy Vệ cười đáp: "Chú Viên vừa rồi cho chúng ta một manh mối rất quan trọng."

Vừa nói, vừa nhắc lại một lượt chuyện về “Gia tộc Hắc Sơn Dương” và vụ án cướp xác mà khi nãy Viên què đã nói tới.

"Chuyện về vụ án cướp xác thì tôi biết..."

Diệp Phi Phi nghe xong gấp gáp nói: "Tôi xem trên báo, mọi người đều nói cô gái đó rất đáng thương, chết ở độ tuổi đẹp nhất, sau cùng vẫn không được yên nghỉ. Cha mẹ của cô ấy cũng rất đau đớn, bày tỏ mong muốn ra giá cao chuộc về thi thể của con gái họ trên báo. Có điều, tôi ngược lại không biết chúng ta cũng tham gia vào điều tra chuyện này. Chỉ là... chuyện này có liên quan gì đến người của chúng ta muốn tìm sao?"

"Tôi cũng không biết."

Ngụy Vệ lắc đầu, nói: "Có điều, ngành này của chúng ta vốn dĩ khác với những ngành khác. Những người bị ác ma lây nhiễm, ham muốn và ý nghĩ của họ méo mó, người bình thường khó mà đo lường được. Chúng ta có thể làm cũng chỉ có, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào và truy xét đến cùng."

"Nói ngược về trước, Phế Thiết Thành vốn không lớn, quan hệ giữa đủ các loại người nhất định cũng sâu rộng hơn."

"Nếu công nhân quặng mỏ đó cũng có liên quan đến Ác ma tử vong, vậy thì tìm được đám người sùng bái này, có lẽ sẽ có thêm manh mối mới."

“…”

"Vậy được."

Nghe được lời của Ngụy Vệ, Diệp Phi Phi nhất thời phấn khởi, lập tức thắt dây an toàn.

Cô ngoan ngoãn ngồi ghế kế bên, thậm chí còn tỏ vẻ thận trọng, như thể sợ rằng mình sẽ bị đuổi xuống xe nếu cư xử không tốt.

Ngụy Vệ cười liếc nhìn cô.

Vừa cho xe chạy, vừa cầm điện thoại mà cô đã ném trên bảng điều khiển đưa cho cô và nói:

"Cô nói với đội trưởng bọn họ một tiếng."

"Nhưng chỉ cần nói địa chỉ, nói xong thì tắt máy."

“…”

"Tại sao?"

Diệp Phi Phi rõ ràng nghe hiểu mọi chữ, nhưng lại hoàn toàn không hiểu chút nào.

"Chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không được."

Ngụy Vệ cười nói: "Chúng ta vừa mới có được manh mối mấu chốt, đương nhiên phải thông báo cho đội trưởng bọn họ."

"Vậy tại phải tắt máy?"

"Không tắt mắt bọn họ không để cho chúng ta đi thì sao?"

“…”

Diệp Phi Phi vẫn cảm thấy không hiểu, nhưng cô lại một lần nữa thể hiện ra một ưu điểm khiến Ngụy Vệ tán thưởng.

Lập tức gửi một tin nhắn, sau đó tắt máy.

"Đi thôi."

Ngụy Vệ nở nụ cười hài lòng, cũng tắt máy mình, sau đó đạp chân ga, lái xe về phía tây của thành phố.

Phế Thiết Thành có quy mô không lớn, đường xá cũ nát nhưng cũng không có nhiều xe cộ. Hơn nữa Ngụy Vệ miễn cưỡng cũng là người có tính cách thấy trống là chui qua, thấy xe là vượt lên, tuy vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao nhất "thấy đèn vẫn phóng", nhưng tốc độ cũng không tính là chậm.

Chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến khu vực rìa phía đông của thành phố.

Lia mắt về phía trước, trang trại rộng lớn và cối xay gió khổng lồ trên đồng bằng đã xuất hiện trong tầm nhìn.

Giống như một hàng người khổng lồ, đang vung vẩy thanh kiếm bảng to trong tay.

Ngụy Vệ giảm tốc độ xe, chậm rãi tìm kiếm trong số các trang trại rộng lớn xung quanh và tìm ra mục tiêu.

Một trang trại tổng hợp trông có vẻ vừa phải, trên cánh cổng to treo một tấm biển sắt hoen gỉ với dòng chữ "Trang trại Ánh Dương".

Trời đang lúc giữa trưa, nhưng bầu trời lại hơi âm u.

Cơn gió u ám và lạnh lẽo từ phía xa cuốn tới, dường như xen lẫn với tiếng gầm thét thê lương nào đó.

Trong trang trại, có thể nhìn thấy đồng ruộng trải dài, mạ non xanh sậm bên trên.

Từng mảnh từng mảnh, dường như có sức sống bền bỉ.

Đi sâu hơn vào bên trong, có thể nhìn thấy những dãy nhà kính được che bằng những tấm ni lông màu trắng, bên trên là những lớp sương trắng phủ đầy. Một vài con bò sữa đang được buộc ở giữa bãi đất trống. Một vài con chó hoang, toàn thân lấm bẩn, đang gặm thứ gì đó trong nhà kính.

Ngụy Vệ hạ cửa kính xe xuống, hít sâu một hơi rồi từ từ đảo mắt qua trang trại.

Sau đó, anh quay lại với nụ cười trên môi và đưa bàn tay ra với Diệp Phi Phi.

"Nào, vỗ tay một cái."

“…”

"Hả?"

Diệp Phi Phi ngơ ngác giơ bàn tay lên: "Làm sao vậy?"

Ngụy Vệ giơ tay vỗ vào lòng bàn tay cô một cái, cười nói: "Bình thường vận may của cô nhất định là rất tốt, để tôi cũng được may lây với cô."

"Cô xem, chẳng mấy chốc, chúng ta đã tìm được địa điểm rồi."

“…”

"Hả?"

Diệp Phi Phi kinh ngạc há to miệng: "Tôi? Vận may tốt?"

Cô ngạc nhiên mừng rỡ không tin lắm, bất giác muốn thò đầu ra nhìn, nhưng lại bị Ngụy Vệ kéo lại.

"Đừng bứt giây động rừng."

Ngụy Vệ nhắc nhở: "Không biết có bao nhiêu chuyện gần đến thành công, đều bởi vì bất cẩn sau cùng mà dẫn đến thất bại trong gang tấc."

Diệp Phi Phi đột nhiên căng thẳng: "Đúng đúng, vậy chúng ta phải làm sao?"

Ngụy Vệ liếc nhìn qua từ cửa sổ xe, sau đó lấy súng ra, trầm giọng nói:

"Chúng ta trực tiếp tiến vào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK