Bên trong tòa nhà rất yên tĩnh, cũng không có bất kỳ ánh sáng nào.
Thân ở trong tối, có thể cảm nhận được xúc cảm giống dòng nước, lặng lẽ xẹt qua cơ thể mình.
Đôi khi, những tiếng thì thầm khó hiểu và phức tạp vang lên, rõ rệt và dày đặc.
Chỉ có hành lang phía trước được ánh sáng yếu ớt chiếu rọi, thỉnh thoảng lại có bóng người cao lớn và vặn vẹo vụt qua.
Sự hoảng sợ vô hình từ mọi hướng ập đến, đập vào tim anh một cách nặng nề.
Ngụy Vệ đi trong hành lang vì tối tăm mà trở nên dài đằng đẵng, huýt sáo và chậm rãi tìm kiếm.
Chốc chốc lại đá văng một cánh cửa, phát ra tiếng động lớn trong bóng tối.
Thấy bên trong không có ai, lại lắc đầu tiếc nuối và tiếp tục tìm về phía trước.
Tiếng sột soạt trong không gian tối tăm xung quanh càng lúc càng rõ nét, Ngụy Vệ thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của Ác ma tri thức thì thào bên tai, lông tơ trên da vốn đã mẫn cảm giống như chính mình mỗi sáng đều đã dựng thẳng.
Anh khá chắc chắn rằng mình đã đến rất gần.
Bản thể của Yêu nữ phệ hồn ở gần ngay đây, nhưng bản thân đã tìm kiếm mấy tầng, lại không thấy gì cả.
Bệnh viện vắng vẻ này dường như không có ai.
Khắp nơi đều là những căn phòng tắt đèn.
"Không gian gấp."
Ngụy Vệ xác định một trạng thái.
Nơi lực lượng ác ma dày đặc, người điều khiển trung tâm có thể làm cong không gian thông qua lực lượng ác ma, ẩn các phòng hoặc tầng nhất định.
Người có lực lượng mạnh mẽ, thậm chí còn có thể che giấu cả một tòa nhà hoặc một công trình kiến trúc, mà Tổ chức gọi là "không gian gấp", những tín đồ điên cuồng tin thờ ác ma gọi là "Mật thất của Thần", còn những người siêu phàm thì đơn giản hơn, gọi là "Mộ phần của ác ma".
Ngụy Vệ không hề xa lạ với điều này, trên đường trở về anh đã giải quyết một vụ.
Chỉ là so với những gì mình gặp phải trước đây thì không giống.
Không gian gấp kia chừa lại một chiếc thang máy như một lối ra vào, nhưng bây giờ chỉ đơn thuần là giấu đi.
Giải quyết tới thì có chút rắc rối.
Thông thường, cách hiệu quả nhất là: Cho nổ tung toàn bộ tòa nhà.
Nhưng nghĩ đến bản thân đang ở thời điểm mấu chốt này, không dễ dàng tìm được một quả bom uy lực như vậy, cho nên chỉ có thể gạt bỏ.
Vậy thì chỉ có một cách.
Ngụy Vệ đứng lại, cất khẩu súng trong tay trở lại túi súng, từ từ bình tĩnh lại và đứng đó không chút phòng bị.
Lực lượng tinh hồng và ham muốn trào dâng trong cơ thể cũng lặng lẽ ngủ đông, ẩn ở nơi sâu nhất trong cơ thể.
Thế là, tiếng lảm nhảm của ác ma bên tai càng ngày càng rõ nét, dường như nhìn thấy không gian xung quanh đều đang biến dạng, có lực hút dị thường, giống như một vòng xoáy cực lớn, đang không ngừng kéo mình, lôi kéo tinh thần của mình ra khỏi cơ thể.
Trước mặt dường như có một làn sương mỏng, khi mở mắt ra lần nữa, thì thấy mình đang lơ lửng giữa không trung ở hành lang.
Cúi đầu nhìn xuống, cơ thể mình đang đứng lặng lẽ trên hành lang, giống như một bức tượng.
Từ góc độ này, thật sự đẹp trai như lúc thường mình đi làm!
Cho dù so với Tiểu Lâm...
... bỏ đi, mình là nam, không so với nữ.
Sau khi thoát khỏi thân xác, linh hồn, hoặc là nói sức mạnh tinh thần, cũng càng nhạy cảm hơn, tầm nhìn cũng đã khác.
Ngụy Vệ nhìn thấy những linh hồn tái nhợt đi qua trong hành lang.
Dáng dấp mỗi người đều khác nhau, nam có nữ có, già trẻ lớn bé đều có.
Giống như cá bơi lội trong biển, với vẻ mặt say sưa, chậm rãi bơi qua hành lang và biến mất ở cuối hành lang.
"Từ trường ác ma..."
Ngụy Vệ hiểu rõ nằm lòng: "Là từ trường ngược."
Từ trường ác ma, cũng có thể được mô tả là: Trường lực ác ma.
Là một loại biểu hiện của sự tồn tại của một lực lượng ác ma tự nhiên tản ra và bao trùm cả một khu vực.
Thông thường, nơi lực lượng ác ma bao trùm, tinh thần hay linh hồn của tất cả mọi người đều sẽ sinh ra cộng hưởng với nó.
Sau khi bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, tinh thần của họ sẽ vĩnh viễn giữ lại đặc điểm này.
Thời gian càng lâu, đặc điểm càng rõ.
Toàn bộ quá trình này được gọi là bị nhiễm ác ma.
Nhưng đây là một từ trường dương.
Từ trường ngược có nghĩa là sức mạnh tinh thần của mọi người bị hấp thụ theo hướng ngược lại trong phạm vi bị bao phủ bởi lực lượng ác ma.
Họ sẽ không bị nhiễm, nhưng sức mạnh tinh thần sẽ bị chiếm đoạt.
Vì vậy, trong từ trường ngược nhất định phải có một ý chí nào đó đang điều khiển dòng chảy của các từ trường này.
Có lẽ cũng chính vì sự tồn tại của từ trường ngược này mà Yêu nữ đã tấn công Phế Thiết Thành dường như đã chiếm giữ vô số lực lượng trong một khoảng thời gian ngắn, vì vậy mới có thể liên tục tập kích quấy rối toàn bộ ô phố và mở rộng phạm vi bao phủ như một quả cầu tuyết.
Điều này tất nhiên trái với lẽ thường, Yêu nữ phệ hồn đang tự sát.
Đương nhiên, nếu không trái với lẽ thường, làm sao có thể có nhiều người ẩn nấp bên ngoài, tương tự như thủ vệ như vậy được?
Họ đang đảm bảo cho quá trình "tự sát" của Yêu nữ không bị quấy nhiễu?
...
...
Ôm những nghi ngờ này, Ngụy Vệ thả lỏng ý chí của mình, cơ thể tinh thần lập tức mất đi trọng lượng, di chuyển về phía trước.
Cơ thể tinh thần không có trọng lượng, ý chí chính là trọng lượng của nó.
Vì vậy khi Ngụy Vệ buông lỏng cảnh giác, cơ thể tinh thần lập tức bắt đầu trôi dạt về phía trước theo trường lực ác ma trong khu bệnh viện.
Cùng với các cơ thể tinh thần khác, anh đi xuyên qua các bức tường và sàn nhà như vô hình, sau đó với các cơ thể tinh thần dường như vô tận xung quanh, giống như bị một cái miệng khổng lồ nuốt chửng, trôi vào một phòng bệnh được bao phủ trong màn sương mỏng.
Nếu đã không thể tìm ra không gian gấp, vậy thì để mặc bản thân cũng bị thu hút bởi trường lực ác ma này và tham gia vào đó.
Chỗ lợi là cực kỳ hiệu quả và có thể được tìm thấy ngay lập tức.
Chỗ hại là có thể thực sự bị đồng hóa và bị nhiễm bởi đối phương.
Trừ khi cơ thể tinh thần này đã bị ô nhiễm hoàn toàn.
... Một kẻ mất trí như vậy, thực sự đáng ước ao!
...
...
Khi ý nghĩ vừa lóe lên, Ngụy Vệ cảm thấy sương mù trước mặt tản ra, đã tìm được vị trí của phòng bệnh.
Cũng tại thời điểm này, “thấy” được cảnh tượng trong phòng bệnh.
Rất bình thường, chỉ có một chiếc giường, một cô bé mặc áo bệnh nhân nằm trên giường, một người bên cạnh trông nom.
Thoạt nhìn, cô bé này trông rất giống với cô bé hỏi đường mà mình gặp phải khi ở bên ngoài.
Ngoại trừ, cái đầu có hơi to.
Đầu của cô bé, giống như một quả bóng được bơm căng, phồng lên đến đường kính hai ba mét, gần chạm tới trần nhà.
... Sức nặng của cái đầu như vậy, từ lâu đã vượt quá sức chống đỡ của cơ thể gầy gò của cô bé.
Nhưng may mà vì quá lớn, nên được chỗng đỡ nhờ bức tường của căn phòng.
Trên cái đầu to lớn có những đường gân xanh ngoằn ngoèo và những khuôn mặt kỳ dị.
Như thể có vô số người đang tranh giành bò ra từ bên trong.
Trong khi cô bé thì mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt không chút tia máu. Bên trên cái đầu đã phồng lên đến phân nửa căn phòng, mái tóc được chải qua loa thành những bím tóc nhỏ có độ dài khác nhau, bết dính ở hai bên của cái đầu to lớn giống như những nút thắt hình bướm nhỏ xinh.
Cô bé cắn chặt răng và nhắm nghiền mắt, vô số từ ngữ phi logic và hình ảnh tản mạn nhanh chóng xẹt qua trong mắt.
Giống như một chiếc TV nổi điên, không ngừng cắt nhỏ và sắp xếp lại vô số hình ảnh.
"Cô bé ngoan, con ráng chịu đựng chút..."
Ngồi cạnh bên trông nom là một người đàn ông trông cũng không bần hàn. Anh ta lo lắng nắm tay cô bé.
"Nữ tu đã nói rồi, chỉ cần có thể làm hết chỗ bài tập này, chúng ta sẽ trở nên giàu có, sẽ có thể cho con ăn học ở trường tốt nhất..."
"Con cố gắng một chút, cố gắng thêm chút nữa..."
"Con vẫn luôn rất thông minh..."
"..."
"Tìm thấy rồi!"
Trong hành lang, Ngụy Vệ đột nhiên mở mắt ra.
Cơ thể tinh thần bay bổng vô chủ, chỉ cần ý chí nội tâm bỗng trở nên kiên định, sẽ rơi trở về thân thể.
Chỉ là trọng lượng do ý chí kiên định tạo ra lớn hơn lực hút của trường lực.
Vừa dứt lời, anh đã sải bước lao về phía trước, chỉ trong ba hai bước, đã lao tới cửa một phòng bệnh cách anh cũng không xa, có vẻ như, trong căn phòng tối om, đèn đã tắt, nhưng Ngụy Vệ lại nhanh chóng đá tung cánh cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh đèn ấm áp chiếu vào mặt Ngụy Vệ.
Cùng lúc đó, đập vào mắt là một cô bé sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Trên người cô bé cắm đầy ống dẫn, nhưng sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy, lúc này đang cong lưng gầy gò ghé vào chiếc bàn nhỏ trên giường không ngừng vẽ gì đó, cả tiếng Ngụy Vệ đạp cửa bước vào cũng không mảy may ảnh hưởng đến động tác của cô bé.
"Cậu là ai?"
Thấy Ngụy Vệ bước ra, người đàn ông gầy ốm bên cạnh giường chợt chộp lấy con dao rỉ sét nhắm thẳng vào anh.
Anh ta rống to, như thể kinh hãi tột độ: "Đừng lại gần con gái tôi..."
"Cậu đừng làm phiền nó làm bài tập..."
"..."
"Pằng!"
Ngụy Vệ bắn một phát súng vào trên đùi anh ta.
Người đàn ông đau đớn ngã xuống đất, ôm chân kêu gào.
Ngụy Vệ bước qua anh ta, tay cầm súng, chậm rãi tiến tới, nhìn cô bé đang ngồi trên giường bệnh.
Cô bé lúc này không có cái đầu to lớn bị biến dạng quái dị như khi mình nhìn thấy từ góc độ cơ thể tinh thần.
Nhưng anh có thể thấy rõ sự suy yếu của cô bé, cùng với những đường gân xanh thực sự nổi lên trên trán. Thậm chí còn thấy đôi mắt của cô bé đã chuyển sang màu nâu đỏ. Điều này có nghĩa đầu của cô bé đã tràn ngập vô số rối loạn tinh thần, sắp sửa đến bờ vực của sự sụp đổ.
Nhưng cô bé lại như không nghe thấy tiếng Ngụy Vệ đến gần và tiếng kêu đau đớn của người đàn ông bên cạnh.
Chỉ ghé vào chiếc bàn nhỏ, trên tay cầm cây bút chì, nhanh chóng phác thảo trên giấy.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Từng trang giấy được cô bé tô đầy những ký hiệu méo mó và kỳ quái, thậm chí còn dùng sức quá đà, làm đầu bút xuyên thẳng vào tờ giấy.
Nhưng cô bé cũng không hề để ý đến, mỗi lần viết hết một tờ, thì vuốt nó đi và bắt đầu viết tờ khác.
Tinh thần tập trung lạ thường, đến nỗi tròng mắt gần như lồi ra ngoài.
Các ngón tay đã bị mài mòn thủng, lộ ra các đốt ngón tay hơi xanh, thậm chí không còn nhiều máu.
Đó là vì máu giữa các ngón tay gần như đã bị vắt kiệt.
Chỉ thỉnh thoảng mới để lại một vệt chất lỏng màu vàng, dính trên trang giấy.
Trên mặt đất xung quanh giường bệnh đã chất thành đống giấy dày, thậm chí có thể che phủ mu bàn chân. Mỗi một trang giấy đều vẽ đầy các ký hiệu kỳ dị. Chúng nghiêng vẹo trên giấy, dưới ánh đèn nhợt nhạt trong phòng bệnh, hệt như những con mắt quỷ dị.
"Em gái, tan học rồi..."
Ngụy Vệ nhìn cô bé chằm chằm, chậm rãi nâng khẩu súng trong tay lên: "Bỏ bút chì xuống..."
"Huhuhuhuhu..."
Cô bé đang điên cuồng viết ra trên giấy đột nhiên dừng bút lại, miệng phát ra tiếng khóc trầm thấp và áp chế.
Ngay sau đó, cây bút chì trên tay cô bé đột nhiên bị gãy.
Đầu quay ngoắt 90 độ kêu lên “răng rắc”, đôi mắt đầy tròng trắng nhìn Ngụy Vệ gắt gao.