Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau!

Đau đầu!

Vô số cơn ác mộng tràn ngập trong tâm trí, mang theo những cảnh tượng đẫm máu với những tiếng thì thầm. Ngụy Vệ chốc chốc cảm thấy mình như đang ở trên đài hành hình, hết lần này đến lần khác tiếp nhận hình phạt đau đớn mà nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng không thể với tới. Chốc chốc cảm thấy như mình đang ngồi chồm hổm trước biển máu vô biên, ngắm nhìn thế giới không có bất kỳ màu sắc nào ngoại trừ màu đỏ tươi, tự đánh mình một cách bất lực, khóc lóc thảm thiết.

Anh đi hết giấc mộng đỏ tươi này đến giấc mộng đỏ tươi khác, không có điểm cuối.

Nhìn thấy từng cảnh tượng kỳ quái dị thường, dường như thân đang ở trong đó, lại dường như chỉ đang quan sát từ xa.

Xung quanh dường như luôn tràn ngập sương mù dày đặc.

Màn sương đỏ tươi dường như một vạn năm vẫn không tan, mùi máu không ngừng xộc vào lỗ mũi.

Xung quanh có vô số cặp mắt đang nhìn mình, nhìn đến từng lỗ chân lông khắp người mình đều khó chịu. Nhưng khi mình đột ngột quay lại, nhìn vào những cặp mắt đó, lại chỉ thấy những thân thể vỡ nát, yếu ớt gục xuống ở hai bên, thỉnh thoảng nhìn thấy một đôi mắt vốn đã mờ đi từ lâu, chỉ còn lại cơ mặt đã mất đi sức sống, kéo khóe miệng hếch lên.

Ngụy Vệ đi lại ở nơi này, đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn cứ không nhìn thấy điểm cuối.

Trong lồng ngực anh dường như đang tích tụ thứ gì đó, càng ngày càng nhiều, gần như muốn nổ tung.

"Tích tắc" "Tích tắc" "Tích tắc" "Tích tắc"

Mãi cho đến khi, có tiếng kim đồng hồ quay rõ nét nhưng dường như lại đặc biệt xa xôi, nó phát ra từ sâu thẳm trong sương mù, dường như xa ngoài tầm với, nhưng âm thanh lại cứ văng vẳng bên tai, chiếm hết mọi thính giác của bản thân, đè nén những tiếng thì thầm không dứt.

Cảm xúc của Ngụy Vệ đột nhiên ổn định đến lạ thường, chậm rãi thoát từ cơn ác mộng vô biên, cảm nhận được hơi thở của thế giới hiện thực, cảm giác vững chắc như có vật thật nâng đỡ, sau đó, mọi thứ trong mộng bắt đầu nhanh chóng biến mất, chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt gần như không nhìn thấy, từ từ mở mắt ra chỉ thấy tường sáng và bóng đèn mờ ảo.

Mình lại để đèn ngủ cả đêm.

Ngụy Vệ sửng sốt một hồi, xoa xoa thái dương ngồi dậy khỏi sô pha, gõ nhẹ vào đầu.

Uống nhiều quá rồi.

Chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ thanh tú và xinh đẹp như chị Lucky lại thực sự có đặc tính của một thùng rượu.

Không đúng, là giếng rượu.

Vốn dĩ muốn chuốc say chị ta, nhưng không ngờ cuối cùng người say lại là mình.

Quả nhiên không thể đánh giá thấp bất kỳ người một phụ nữ mạnh mẽ có chức quyền nào, đặc biệt là loại lãnh đạo không nể tình...

Cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, Ngụy Vệ thậm chí còn quên rất nhiều chi tiết.

Mơ hồ nhớ ra rằng mình cảm thấy may mắn nhất định sẽ đến, sau đó thì lái xe thể thao lượn quanh thành phố một vòng. Bản thân có vẻ khá sốt ruột, chẳng mấy chốc đã vòng quanh hết cả thành phố, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, cuối cùng rất thất vọng trở về. Nhớ rằng cuối cùng, còn có chút tuyệt vọng và muốn cởi quần lót ra trả lại cho kẻ nói dối chị Lucky...

May mắn à!

Mình ngày thường là một người rất lý trí.

Sau khi say cũng rất lý trí.

Vì vậy bản thân đã không làm chuyện mất lịch sự như vậy, chỉ là trở về và ngủ.

Vừa tự trách hôm qua không nên đánh giá thấp tửu lượng của chị Lucky, anh vừa nhanh chóng đứng dậy.

Nhìn đồng hồ, cũng đã muộn hơn một tiếng.

Điều này có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là bỏ bữa sáng của cả đội!

Trong quá trình rửa mặt và thay quần áo, trong đầu dường như còn có chút nghiền ngẫm, ánh mắt đảo về phía cửa.

Lại đi từ từ đến cửa sổ và nhìn xuống con đường mà dòng người đang qua lại.

Trong lòng hơi thất vọng.

Cửa phòng không có dấu hiệu bị người ta phá cửa đi vào.

Bên ngoài cửa sổ, cũng không có ai lén lút nhìn mình, hay dùng súng bắn tỉa ngắm vào mình.

Xem ra chiếc quần lót may mắn này cũng chỉ có vậy...

Phỉ nhổ trong lòng, Ngụy Vệ đi vào phòng tắm. Sau khi tắm xong liền ném cậu bé bọt biển sang một bên, vẫn đem quần lót gấp gọn gàng của mình mặc vào, lúc này mới thoải mái mặc vào quần áo, vừa lau tóc, vừa trở lại phòng khách. Không thích hoa văn và kiểu dáng là thứ yếu, nguyên nhân chính là đồ lót mua ở quầy sợ bị phai màu.

Đang lúc suy nghĩ miên man, bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng gào thét của lệ quỷ, trong không gian trống trải cực kỳ đáng sợ, the thé, thống khổ, ảm đạm và tà ác. Nếu đổi lại là một người nhát gan, sợ là đã sợ đến tim gan đều co rút lại thành một đống.

Những tiếng la hét thê lương nối tiếp nhau vang lên, như thể căn phòng đỏ rực này bỗng chốc biến thành địa ngục.

Ngụy Vệ chợt quay đầu, đi nhanh vài bước.

Nhấc điện thoại lên: "A lô?"

Thời điểm tiếng hú chói tai ngừng lại, giọng nói có chút lo lắng của chú Thương vang lên: "Tiểu Ngụy, sao không đến đội?"

"Hả?"

Ngụy Vệ có chút luống cuống.

Mình đến đây đã được một tháng, buổi sáng duy nhất đến muộn, các tiền bối trong đội đã gọi điện tới thúc giục rồi?

"Được rồi, hôm nay đừng đến sở nữa, trực tiếp đến Viện điều dưỡng tinh thần ô phố 7..."

"Có việc gấp, chúng tôi ở chỗ này đợi cậu."

“…”

"Viện điều dưỡng tinh thần?"

Ngụy Vệ đầu tiên là ngẩn ra, đánh giá chân thật của mình trong trại huấn luyện bị bại lộ nhanh như vậy sao?

Anh nhanh chóng mặc áo khoác và đi xuống nhà, lên chiếc xe thể thao của chị Lucky, đạp ga rồi phóng thẳng về hướng ô phố 7.

Ô phố 7 nằm ở phía bắc thành phố, địa hình nơi này nhấp nhô, có mấy ngọn núi thấp. Viện điều dưỡng tinh thần được xây dựng ở lưng chừng núi, xung quanh không có nhiều kiến trúc, thảm cỏ xanh thành phiến, môi trường rất tốt. Ngụy Vệ lái xe men theo con đường nhỏ, từ xa đã nhìn thấy xe cảnh sát đậu ở lối vào của viện điều dưỡng, cùng với những người mặc cảnh phục đang canh giữ ở lối vào, lập tức xác định rằng đã xảy ra chuyện, mà không phải để đón đưa mình vào.

Muốn đón đưa mình vào, dù gì cũng phải huy động một tiểu đội hành động.

Như những gì giáo quan đã làm hồi đó...

"Anh Ngụy của Sở Bảo vệ Môi trường phải không? Mời đi theo tôi."

Đến cửa, một chị gái trẻ mặc đồng phục y tá màu trắng đang đợi.

Nhìn thấy Ngụy Vệ lái chiếc xe như vậy đi tới, đồng tử khẽ lóe lên, nhưng đã che giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt một cách rất chuyên nghiệp, sau khi xác nhận thân phận, thì tiến lên bắt tay anh, sau đó lập tức dẫn anh đi tới một tòa nhà bên trong.

Đi thẳng đến hành lang trên tầng hai, từ xa đã thấy đội trưởng Âu Dương, chú Thương, cùng một nhóm người mặc áo blouse trắng, còn có một vị đeo phù hiệu một sĩ quan cảnh sát cấp cao. Tất cả đang đứng trước một căn phòng, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, mang vẻ rối rắm. Nhận thấy vấn đề có chút nghiêm trọng, anh vội vàng khoác lên vẻ áy náy, bước nhanh đến trước mặt đội trưởng Âu Dương, chuẩn bị đứng nghiêm chào.

"Đội trưởng…"

“…”

Nhưng còn chưa kịp giơ tay lên, đội trưởng Âu Dương đã kéo tay anh, nóng nảy nói: "Chỗ nhỏ, chào hỏi gì chứ..."

"Cậu mau tới xem, nhìn thấy tình huống này bao giờ chưa?"

“…”

"Gì?"

Ngụy Vệ được dẫn tới trước cửa kính cường lực ở lối vào, nhìn vào trong phòng bệnh qua cửa sổ kính nhỏ.

Khi nhìn thấy điều này, anh hơi ngạc nhiên.

Nói là phòng bệnh nhưng lại như nhà kho được sửa sang lại, tường bao quanh đều trùm màng ni lông dày.

Mà trong nhà kho diện tích không nhỏ này lại có vẻ hơi chật chội, bên trong có chừng mười mấy người hoặc đang ngồi hoặc đứng, một số đã thay áo bệnh nhân, một số vẫn còn mặc quần áo bình thường, dường như trong lúc gấp gáp đưa đến đây vẫn chưa kịp thay.

Thoạt nhìn, nam có nữ có, già trẻ lớn bé đều có.

Bất kể khí chất hay cách ăn mặc, tất cả đều trông khác hẳn, điều giống nhau là biểu cảm.

Hai mắt người nào người nấy đều mờ mịt, động tác rề rà như mất hồn, chậm rãi đi lại trong nhà kho, bước đi một bước thì lại nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi gì đó nhưng lại lập tức quên mất mình đang nghĩ gì, rồi lại tiếp tục đi, đi tới bên tường, nhẹ nhàng đập đầu vào tường, thỉnh thoảng mới có vài câu chữ lẩm bẩm cực kỳ ngắn từ trong miệng họ phát ra: "Kiếm thật nhiều tiền..."

"Trông con..."

"Lại té nữa rồi..."

"Nhà giàu chó má..."

“…”

"Chuyện này là sao vậy?"

Ngụy Vệ có chút kinh ngạc, nhìn giống như một căn phòng bệnh nhân tâm thần có triệu chứng giống nhau.

"Tiểu Ngụy, cậu có từng thấy qua các triệu chứng tương tự không?"

Đội trưởng Âu Dương nghiêm giọng hỏi Ngụy Vệ.

"Không."

Ngụy Vệ lập tức lắc đầu: Mình làm sao có thể nhìn thấy thứ này, cũng không phải một loại.

"Đừng vội kết luận..."

Đội trưởng Âu Dương chậm rãi lắc đầu, đi chầm chậm đến bên cạnh Ngụy Vệ, áp lòng bàn tay vào thành cửa.

"Bản chất trừu tượng..."

Ông ta khẽ nói, dưới kính mát màu bánh tét, những đường nét giống như số liệu thoáng hiện trong con ngươi.

Giây phút tiếp theo, Ngụy Vệ cảm giác được lời nói mê sảng tản ra như có như không, lực lượng vô hình lan tràn ra toàn bộ phòng bệnh, khi nhìn vào qua cửa sổ nhỏ, không khỏi hơi sửng sốt trong lòng, vẻ vui mừng thoáng chốc trên mặt biến mất nhanh chóng.

Trong phòng bệnh đã thay đổi, vẫn là các bệnh nhân đó, vẫn mặc quần áo như cũ, đi lại trong phòng bệnh một cách đờ đẫn, nhưng lại có thể nhìn thấy sau đầu mỗi người đều đã mất đi một mảng lớn, để lộ ra vết máu đỏ tươi và não trắng bệch, nhầy nhụa một vùng, lộn xộn khó chịu được; vết thương bị cắt xén trông... giống như bị một loại dã thú nào đó cắn xé hung tợn.

Lại giống như bị một bàn tay nào đó thò vào và cố khuấy động nó.

"Đây…"

Ánh mắt Ngụy Vệ đột nhiên hơi sáng lên, lại gần sát cửa sổ, cẩn thận nhìn vết thương sau đầu những người đó.

Nhìn vô cùng kỹ lưỡng, yết hầu cũng bất giác di chuyển lên xuống.

"Tiểu Ngụy, cậu ở trong trại huấn luyện đã lâu, có từng thấy lực lượng ác ma nào có thể khiến người ta giống như thế này không?"

Đội trưởng Âu Dương nhìn chăm Ngụy Vệ có chút chờ mong.

Trong khi Ngụy Vệ thì nhìn chằm chằm vào sau đầu những người đó, nhìn bọn họ ôm một cái đầu gần như đã bị mốc rỗng não, nhưng vẫn đờ đẫn đi qua đi lại như người sống, nhưng lại hệt như những cái xác biết đi lảo đảo trong phòng bệnh này.

Một lúc lâu sau, anh mới vô thức nhìn vào đũng quần của mình.

Quay đầu nhìn về phía đội trưởng Âu Dương, nhẹ gật đầu nói: "Hệ thống Ác ma tri thức, quái vật sa hóa, Yêu nữ phệ hồn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK