Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cười lắc đầu, nâng cao giọng, trịnh trọng nói: "Tôi tên Ngụy Vệ, tới đây để báo cáo."

"Báo cáo?"

Người đàn ông để râu hơi kinh ngạc, bỏ cây cơ xuống, nhìn quan sát Ngụy Vệ, nói: "Người mới được điều đến chính là cậu?"

Lời này vừa nói ra, đối thủ xinh đẹp đang chơi bida với tên râu ria xồm xoàm, cùng với tên béo đang ngồi xổm bên cạnh bếp lò xem thịt hầm, đồng thời quay lại với vẻ hơi kinh ngạc, ánh mắt tò mò nhìn về phía Ngụy Vệ và không ngừng quan sát.

Ngụy Vệ mỉm cười gật đầu với đám người: "Đúng vậy, xin chào các tiền bối."

"Chà chà..."

Ánh mắt người đàn ông để râu đảo qua chiếc áo jacket có phần sờn rách và khuôn mặt có chút non nớt của Ngụy Vệ, dường như có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh ta, nhưng anh ta cũng lập tức che đi, vẻ mặt ôn hòa hơn, mỉm cười bắt tay Ngụy Vệ, nói: "Thực xin lỗi, không ngờ cậu còn trẻ như vậy. Tôi đã nghe đội trưởng nói qua là cậu sẽ tới, cậu ở đây chờ một lát trước, tôi đến phòng làm việc anh ấy gọi anh ấy..."

Ngụy Vệ cũng vội vàng lễ phép nói: "Không sao, hay là các anh cứ chơi đi, tôi tự mình qua đó?"

"Không được đâu."

Người đàn ông để râu lắc đầu, bĩu môi có vẻ bí hiểm, cầm cây cơ đi về phía cuối sân.

Đi lên bậc thang, liền có một phòng làm việc cửa đang khép hờ, người đàn ông để râu nghe trộm một lúc, đột nhiên đẩy cửa bước vào:

"Đội trưởng có đó không?"

"A…"

Bên trong lại phát ra tiếng hét của phụ nữ.

Ngay lập tức, trong phòng làm việc vang lên âm thanh hỗn loạn, nội y màu hồng của người phụ nữ bị ném lên đầu người đàn ông để râu.

"?"

Ngụy Vệ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên có chút sững sờ: "Giữa ban ngày ban mặt, đây là..."

"Ôaa, ôaa, làm gì vậy làm gì vậy hả..."

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc vest khít người, tóc hoa râm, đeo kính gọng vàng, trông cực kỳ nho nhã và tinh tế từ trong phòng làm việc bước ra. Ông ta rất đẹp trai và tuấn tú, ấn tượng đầu tiên đối với người ta chính là đẹp trai ngoài sức tưởng tượng. Một người đàn ông rõ ràng đã có tuổi, mà vẫn còn anh tuấn như vậy, rất khó có thể tưởng tượng được khi ông ta còn trẻ sẽ có sức quyến rũ đến mức thế nào.

Chỉ có điều, một người có hình tượng tốt như vậy, hành động lại có vẻ chẳng ra làm sao, vừa đi vừa kéo khóa trước, nhìn người đàn ông để râu đang cười hì hì xấu xa ở một bên, phàn nàn: "Cậu không thể tiếp tục như vậy, tôi lớn tuổi rồi, không thể chịu được hoảng sợ."

Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn liền thấy Ngụy Vệ đứng ở trong sân, trên mặt mang theo ý cười.

"Cậu chính là Tiểu Ngụy mà bộ phận nhân sự gọi tới trước đó?"

Ông ta cười nói: "Tôi là Âu Dương Gian, là đội trưởng của chúng ta ở đây, đợi cậu lâu lắm rồi đấy."

Ngụy Vệ nhìn lên và thấy một người phụ nữ đầy đặn, thướt tha đang đi ra khỏi văn phòng sau lưng ông ta.

Thái độ lười biếng, trang điểm dày đậm, mặc một chiếc váy trắng củn gần như trong suốt, uể oải xoay người đi ra ngoài bằng cửa sau.

Ngụy Vệ lập tức xác định vừa rồi đội trưởng đang làm gì.

Thay vì bắt tay ông ta, anh lùi lại một cách thận trọng và thành thật, giơ ba ngón tay lên chào.

"Chào đội trưởng."

"..."

Đội trưởng Âu Dương cũng tỉnh ngộ ra, ngượng ngùng thu tay mình lại, cười xấu hổ nói: "Ừm chào cậu, theo tôi nào."

Ông ta không dẫn Ngụy Vệ trở lại phòng làm việc ở sau lưng, ngược lại dẫn Ngụy Vệ trở lại sảnh tiếp khách ở sân trước.

Ông ta mở cửa hông ngồi xuống, lấy khăn lau tay rồi đeo kính lão lên.

Lúc này mới mở tài liệu mà Ngụy Vệ đưa tới, xem xét một chút, không ngừng gật đầu:

"Được lắm, tốt."

"Ngụy Vệ, 19 tuổi, học viên khóa 13 của Trại huấn luyện Đằng Xà, Đông Sơn."

"Tốt nghiệp đánh giá loại A-."

"Lời đề cử của giáo quan: Học viên có phẩm hạnh ưu tú, tính tình hiền lành hơi nhút nhát, làm việc nghiêm túc và tỉ mỉ, văn minh và kỷ luật..."

"..."

Ngụy Vệ sửng sốt, sau đó thành khẩn gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."

...

"Rất tốt, không ngờ tiểu đội của chúng tôi cũng sẽ chào đón một nhân tài chuyên ngành xuất sắc như vậy."

Đội trưởng Âu Dương có vẻ vô cùng hoan nghênh sự đến đây của Ngụy Vệ, ăn nói niềm nở, khách sáo, xem xét qua tất cả tư liệu và tài liệu một lượt, càng xem càng thấy hài lòng: "Xuất thân từ trại huấn luyện chính quy, mạnh mẽ hơn những kẻ hoang dã chúng tôi nhiều đấy! Trạng thái thứ nhất trong hệ thống sinh mệnh, ừm, còn từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp về điều tra các sự kiện siêu phàm..."

"Quá tốt rồi, chúng tôi đang thiếu một người như vậy."

"Mới 19 tuổi, chậc chậc, tương lai đầy hứa hẹn..."

“…”

Sau khi khen ngợi một phen, ông ta đóng tài liệu lại, cười hỏi Ngụy Vệ: "Quê quán của cậu ở đâu?"

Ngụy Vệ cười nói: "Ở đây, tôi là người địa phương, nên mới xin về."

Đội trưởng Âu Dương lập tức nhìn quan sát anh, cười nói: "Thảo nào tôi nhìn cậu có chút quen mắt. Nhà ở đâu?"

Ngụy Vệ cũng ôn hòa cười nói: "Tôi đã nhiều năm không trở về, trước đây sống ở ngoại thành, rất ít khi vào trong thành phố. Bây giờ... người nhà đã không còn, ban nãy đi ngang qua xem thử, căn nhà lúc đầu cũng đã bị phá bỏ."

"Ngoại ô thành phố?"

Đội trưởng Âu Dương đột nhiên nhíu mày, dường như là đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng vẻ mặt của ông ta nhanh chóng thả lỏng trở lại, gật đầu liên tục, nói như vậy cũng tốt, sau đó trả lại giấy chứng nhận cho Ngụy Vệ, cất chỗ tài liệu kia vào túi tài liệu, đứng dậy nói với Ngụy Vệ: "Được rồi, lát nữa làm thủ tục xong, cậu sẽ là một thành viên trong tiểu đội chúng tôi, đi theo tôi, tôi giới thiệu đội viện của chúng ta cho cậu biết, tối nay chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Vâng."

Ngụy Vệ cất giấy chứng nhận đi, ngoan ngoãn đứng lên.

Trong sân lúc này, người đàn ông mập ngồi xổm dưới đất hầm thịt đã bày ra một cái bàn tròn lớn, nồi thịt được đặt ở giữa, bên cạnh là mấy rổ rau xanh mơn mởn và thịt viên, xung quanh bàn là chén, đũa và ghế đẩu, v.v.

"Nào nào nào, để tôi giới thiệu một chút với mọi người."

Đội trưởng Âu Dương đến sân, mỉm cười ra hiệu rồi nói với mọi người: "Đây là điều tra viên vừa được cử đến thực tập ở chỗ chúng ta, tên là Ngụy Vệ. Người ta xuất thân từ trại huấn luyện chính quy đấy, sau này mọi người phải học hỏi người ta nhiều."

"... Tới đây, bỏ cây cơ xuống, tất cả tới chào hỏi nhau đi."

“…”

Sau khi mọi người đều tiến tới, ông ta mới quay đầu lại cười nói với Ngụy Vệ:

"Về cơ bản đây là các đội viên mà sau này chúng ta sẽ cùng nhau hành động."

"Tiểu đội này của chúng ta chỉ có sáu người, thêm cậu nữa là bảy. Bây giờ một người đang làm nhiệm vụ trong Sở cảnh vệ, còn một đội viên khác thực tập giống cậu, bốn người còn lại đều ở đây. Mọi người làm quen một chút, sau này chúng ta phải hòa hợp với nhau. "

Lúc nói, ông ta chỉ vào người đàn ông để râu trong số ba người, giới thiệu với Ngụy Vệ: "Trần Cường, mọi người đều gọi anh ta là chú Thương, người phụ trách điều tra."

"Điều tra? Đó hẳn phải là Hệ cường hóa?"

Ngụy Vệ mỉm cười gật đầu với người đàn ông để râu: "Chào anh, chú Thương, chỉ bảo nhiều hơn."

Người đàn ông để râu cười haha nói: "Không dám, người từ nơi lớn đến quả nhiên rất lễ độ."

Theo thỏa thuận lúc đầu của Tổ chức, các tập đoàn tài chính lớn và các cơ quan hành chính, Tổ chức hoàn toàn không có quyền "thực thi pháp luật". Vì vậy, tên cơ quan của những người siêu phàm thuộc Tổ chức cũng chỉ là Khoa Nghiên cứu và Điều tra Sự vật siêu nhiên, làm nổi bật hai chữ "điều tra". Trách nhiệm chính của nó là tra ra ngọn nguồn sự việc, cảnh báo hoặc dự đoán kịp thời một số thảm họa nhất định, đồng thời đưa ra các giải pháp vũ trang cho địa phương.

Nhưng quy tắc là một chuyện, hoạt động thực tế lại là một chuyện khác.

Trên thực tế, những người trong ngành đều hiểu rằng các cuộc điều tra cũng thường đại biểu cho thực lực.

Có thể điều tra tức là có thể chiến đấu, không thể chiến đấu tức là không thể điều tra.

Mà trong mười hai thể hệ ác ma phổ biến hiện nay, người giỏi đối đầu trực diện ngược lại không nhiều, nhưng lần đầu tiên gặp mặt này, Ngụy Vệ cũng nhìn không ra, người đàn ông để râu này rốt cuộc thuộc Hệ ác ma tử vong, hay là Hệ ác ma chiến tranh hiếm hơn.

Đội trưởng Âu Dương lại cười haha chỉ vào người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa, đẹp như một người phụ nữ, nói:

"Lâm Phượng Kiều."

"Anh ta phụ trách công việc phân tích tình báo trong đội chúng ta, cũng là người viết báo cáo sự việc cho Sở hành chính."

“…”

Người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa nghe thấy tên mình, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, lập tức nói thêm với Ngụy Vệ:

"Gọi tôi là Tiểu Lâm được rồi."

“…”

"Vâng, anh Tiểu Lâm."

Ngụy Vệ liếc nhìn anh ta, cười gật đầu.

Hầu hết các nhà phân tích đều có năng lực thu thập tình báo và phân tích logic siêu thực, không biết anh ta thuộc loại nào.

Hay là cả hai?

Vừa suy nghĩ, Ngụy Vệ vừa đưa mắt nhìn người đàn ông mập vẻ mặt tươi cười cuối cùng.

"Người này thì giỏi rồi."

Đội trưởng Âu Dương cười nói: “Đây là Trư Tử, anh ấy phụ trách công việc giải quyết tốt hậu quả sau nhiệm vụ, có điều không chỉ vậy, một mình anh ấy còn phụ trách về hậu cần, việc vặt, mua sắm vật chất, cùng với phân tích tình cảm và trấn an tinh thần trong tiểu đội chúng ta…”

"Đây…"

Một loạt danh tiếng khiến Ngụy Vệ kinh hãi, chủ động tiến lên bắt tay: "Anh Trư Tử."

Liên tiếp quen biết mấy người, chỉ người này là lợi hại.

Sau khi nghe một lúc lâu, hoàn toàn không thể đoán được anh ta rốt cuộc là loại nào...

Nhưng đừng bao giờ đánh giá thấp người trông tầm thường nhất trong đội, nói không chừng anh ta chính là lão đại ẩn nấp!

"Đừng, đừng khách sáo như vậy."

Tên mập vội vàng đứng dậy bắt tay Ngụy Vệ, vô cùng nhiệt tình nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, vừa khéo tôi có nấu dư ra một ít."

"Ừ, lát nữa cùng nhau ăn tối, tôi còn phải làm thủ tục nhận chức, sắp xếp ký túc xá gì gì đó cho cậu."

Đội trưởng Âu Dương cũng cười nói: "Hơn nữa, lát nữa chị Lucky cũng sẽ về ăn tối, vừa hay hai người có thể làm quen một chút."

"Vâng."

Ngụy Vệ mỉm cười gật đầu đồng ý, cũng đã hiểu sơ bộ về tiểu đội ở Phế Thiết Thành này.

Phế Thiết Thành là một thành phố nhỏ hẻo lánh, ngay cả ở vòng ngoài cùng của thành phố thứ ba, nó cũng thuộc quy mô cực kỳ nhỏ.

Tiểu đội những người siêu phàm đóng quân ở đây đương nhiên cũng chẳng mạnh đến đây.

Mấy người trước mặt này trông lại càng lười biếng và không có chút dáng vẻ của người có tố chất được đào tạo, chắc hẳn chỉ là những người có năng lựcthuần chủng ở vùng hoang dã.

Để chống lại ba loại nguy hiểm đang nổi lên trên thế giới và biến những mối nguy hiểm tiềm tàng này thành sự trợ giúp cho mình, Tổ chức đã từng bỏ ra giá cao để tuyển mộ một số lượng lớn người siêu phàm ở vùng hoang dã, đồng thời dùng đãi ngộ hậu hĩnh và chất thuốc ổn định để đổi lấy sự cống hiến của họ.

Trong một thời gian rất dài, họ là lực lượng chính chống lại các sự kiện và nguy hiểm bí ẩn.

Cho đến những năm gần đây, mới có người xuất thân từ các trại huấn luyện.

Tuy nhiên, do thiếu hệ thống củng cố và đào tạo, những người có năng lực ở vùng hoang dã thường được cho là mang tính nguy hiểm tiềm ẩn cao.

Cho dù không phải là những kẻ cuồng tín sa ngã, nhưng cũng có không ít người có vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Nhưng Ngụy Vệ ngược lại không thực sự quan tâm đối với điều này…

... Những năm này, ai không có chút bệnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK