Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ài..."

Đội trưởng Âu Dương nhìn Ngụy Vệ đang siết chặt súng, sau đó lại nhìn sâu vào khuôn mặt có chút non nớt của anh.

Ông ta thở dài thườn thượt, không nói thêm gì nữa, thay vào đó hai tay giữ chặt ghi đông, hai chân di chuyển lùi xe về sau, dời chiếc sidecar suýt va vào tường về phía sau. Ngụy Vệ rất sáng suốt, thấy thế thì phụ giúp kéo một tay, chỉnh đầu xe đậu ngay ngắn với bệnh viện.

"Ở đây nguy hiểm lắm, Tiểu Ngụy!"

Ông ta nhìn bệnh viện yên tĩnh đến kinh ngạc trước mặt, thấp giọng mở lời.

Đến trước cửa bệnh viện thì có thể thấy không khí và những bóng dáng vặn vẹo xung quanh đều đã biến mất. Thậm chí cả những lời thì thầm của ác ý lan truyền khắp ô phố cũng không còn nghe thấy. Thứ đập vào mắt chỉ còn lại đèn đường lặng im, xe cộ đậu ngay ngắn và tấm biển "cấp cứu" ở cửa phát ra ánh sáng đỏ, khẽ nhấp nháy, dường như có cảm giác hơi yêu dị.

Toàn bộ ô phố đã bị ảnh hưởng bởi trường lực ác ma, uốn éo và hỗn loạn.

Sự yên tĩnh ở đây trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn của ô phố, khiến lòng người càng thêm sợ hãi.

"Chính vì có nguy hiểm nên chúng ta mới tới đây mà..."

Ngụy Vệ quay đầu nhìn về phía đội trưởng Âu Dương cười nói: "Trường lực ác ma đang lan tràn ra bên ngoài, cho dù chú Thương và anh Tiểu Lâm có năng lực phi thường, thì cũng chỉ có thể làm chậm lại mà không thể tiêu trừ được, nếu không giải quyết nơi trung tâm này, trường lực ác ma sẽ chỉ tiếp tục lan rộng."

Đội trưởng Âu Dương nhìn Ngụy Vệ thật lâu, đột nhiên nói: "Trạng thái thứ mấy?"

"Thứ hai."

Đội trưởng không hỏi hệ thống, vì vậy Ngụy Vệ cũng trả lời không chút do dự.

"Không đủ lắm, nhưng nếu đã đến rồi..."

Đội trưởng Âu Dương hơi suy tư, quay đầu nhìn Ngụy Vệ nói: "Bên trong hay bên ngoài?"

Ngụy Vệ suy nghĩ một chút, chủ động lùi lại một bước, nói: "Lãnh đạo chọn trước."

"Đúng là biết lễ độ đó..."

Đội trưởng Âu Dương nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của anh, có phần kinh ngạc, nhưng cảm thấy hình như vậy hợp lý.

Quay đầu nhìn vào bên trong bệnh viện, thì cảm thấy cả khu bệnh viện rộng lớn này càng ngày càng yên tĩnh.

Dường như mọi lời nói đều không thể lẻn vào khu này. Cho dù đi vào, cũng sẽ bị nuốt chửng bởi khu này. Dưới ánh đèn thì không có bất kỳ yếu tố nguy hiểm nào, nhưng nơi đèn không chiếu sáng, dường như có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của súng ống và tiếng cười nhẹ quỷ dị.

Loại trực giác dựng tóc gáy này khiến người ta thậm chí còn nghi ngờ rằng bên trong đang có một đội quân chực chờ người khác đột nhập.

Đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy rõ ràng, đang chờ người khác đột nhập.

Mà bên trong tòa nhà nội trú, lại có thể lờ mờ cảm nhận được một lực lượng thực nào đó đang sự tăng lên điên cuồng.

Hấp thụ chất dinh dưỡng giống như một cơn lốc và mở rộng với tốc độ vượt quá mức thông thường.

...

...

"Là một Đội trưởng, tôi nên chọn bên trong."

Đội trưởng Âu Dương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Ngụy Vệ nói: "Nhưng nếu tôi ở bên ngoài gặp người quen."

"Họ sẽ càng khó đối phó hơn."

"..."

Ngụy Vệ lập tức hiểu ý gật đầu: "Vậy Đội trưởng anh ôn chuyện cũ trước, tôi vào trong xem sao."

Nói xong thì bắt đầu lùi về sau, trong vòng vài bước đã lui vào trong bóng đen mà ánh sáng không phủ tới ở bên ngoài, rồi biến mất.

"Quả thật cũng hiểu chuyện lắm..."

Đội trưởng Âu Dương không khỏi liếc nhìn về hướng Ngụy Vệ đã biến mất.

Dù biết người đồng đội này có chút vấn đề, cũng biết anh chàng từ trại huấn luyện trở về không thể đơn giản như vậy, nhưng đội viên tôn trọng lãnh đạo và biết tiến biết lùi như vậy, vẫn khiến trong lòng ông ta cảm thấy thoải mái, muốn không tán thưởng cũng khó...

"Sau này vẫn phải tìm Tiểu Ngụy trò chuyện..."

Đội trưởng Âu Dương lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía khu bệnh viện trống.

Ông ta lấy trong túi trong ra một điếu xì gà, cũng là tiện tay lấy từ nhà của ông bạn già rất quan tâm đến cuộc sống, sau đó móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo và mở ra, dùng kéo chuyên cắt xì gà bên trong cắt bỏ đầu mũ, lại lấy bật lửa xì gà châm lửa, lúc này mới rít từng ngụm một, chậm rãi thở ra một làn khói nồng nặc về hướng bệnh viện.

Khoảnh khắc làn khói tràn vào khu vực bệnh viện, bỗng như gặp phải chướng ngại vật vô hình.

Trong phút chốc bị xoắn thành những vòng tròn hỗn loạn, thậm chí còn mơ hồ biến thành hình dạng mặt ác ma, gầm gừ về phía đội trưởng Âu Dương.

Đội trưởng Âu Dương nheo mắt, nói vào khu bệnh viện trống:

"Các ngươi dám vào thành phố làm ra chuyện lớn như vậy, có phải đã quên ta còn ở đây không?"

"..."

"Hahahaha..."

Trong khu bệnh viện tĩnh mịch, đột nhiên có giọng nói phụ nữ vang lên: "Bọn ta đương nhiên biết ngươi đang ở đây."

"Chỉ là, từng là Kỵ sĩ đoàn Bạch Quỷ tung hoành vùng hoang dã, lại trốn ở thành phố nhỏ bên rìa này..."

"Nhưng các người dường như đã quên trách nhiệm trên người mình..."

"..."

"Nhiệm vụ..."

Sắc mặt đội trưởng Âu Dương trầm xuống, ảm đạm đến đáng sợ: "Ai lại quên trách nhiệm của mình chứ?"

Ngay sau đó, ông ta đột ngột nhấc chân và đá văng chiếc xe sidecar rách nát.

Chiếc mô tô lập tức biến thành thân xe đơn độc và linh hoạt, sau đó đội trưởng Âu Dương nhả phanh tay, chiếc mô tô lập tức lao hết ga, vọt nhảy lên thật cao trái với lẽ thường trong tích tắc, vượt qua bức tường cao của khu bệnh viện, lao thẳng giữa không trung, áo khoác gió trên người bành ra xào xào trong khoảnh khắc đó, khiến ông ta trông giống như đang mặc một chiếc áo choàng rộng lớn.

"Ông đây chỉ muốn ăn quỵt của các người thôi!"

"..."

Tiếng kêu rên vô tận vang lên, toàn bộ khu vực trong viện tràn ngập gợn sóng, giống như một vùng không gian tổng thể.

Mà lúc thuyền trưởng Âu Dương xông vào, xung quanh cũng có từng tầng lực lượng quỷ dị dâng lên, khiến cho xung quanh ông ta hình như cũng xuất hiện một tầng không gian. Điều này cũng dẫn đến lúc ông ta xông vào, hai không gian đã va chạm mạnh và đan vào nhau.

"Rắc rắc rắc..."

Trong bóng tối bên dưới khu vực bệnh viện, một họng súng đen kịt nhô ra, như thể đến từ một tầng không gian khác.

Trong bóng tối, một hàng bảy người đàn ông vạm vỡ ôm súng trên tay, trên người quấn đầy đạn.

Dưới sảnh trước của tòa nhà, một linh mục mặc thần phục màu đen cầm trên tay bức tượng thần tinh xảo, hai mắt trong suốt phát sáng.

Ở góc hai bên, hai người trong bộ chiến phục nữ tu đen trắng xuất hiện.

Đồng tử của họ đều trắng bệch, trên vai mỗi người đều vác một khẩu bazooka khủng bố.

Đội trưởng Âu Dương đang ở trên không, dường như đã trở thành mục tiêu.

Nhưng ông ta lại đột nhiên cười lớn, hai tay buông tay lái, một tay cầm súng lục, tay kia giơ súng tiểu liên lên.

Giang rộng chĩa về hai bên trái phải.

"Hahaha..."

"Trước khi vào thành phố, các người cũng không nghe ngóng thử xem, năm đó ở vùng hoang dã, ai gặp ông đây không gọi là ba?"

"..."

Không khí đột nhiên rung động dữ dội, như bị nghiền ép kịch liệt, trong phút chốc lan tràn điên cuồng ra xung quanh.

Một lực áp bách mạnh mẽ từ giữa không trung giáng xuống, trấn áp đến cùng.

...

...

"Đó là gì?"

Diệp Phi Phi đang ngồi trên chiếc xe thể thao của chị Lucky, dẫn theo hàng loạt cô bé xách đèn lồng bí ngô phía sau như dòng nước lũ, đột nhiên cảm thấy áp lực cao của không khí dày đặc và chi chít xung quanh, từng sợi lông măng trên người đều không khỏi dựng lên, còn tưởng lại xảy ra sự thay đổi nguy hiểm gì rồi, hoảng sợ hét lên.

"Là Đội trưởng..."

Vẻ mặt luôn bình tĩnh của chị Lucky cũng dường như thoáng chút phấn khích, chợt quay đầu nhìn về một hướng.

"Hôm nay Đội trưởng đã tức giận?"

Trong máy liên lạc, giọng nói đầy cảm khái của chú Thương vang lên.

"Hẳn là không đến mức đó, anh ấy chỉ đang vui vẻ thôi..."

Chị Lucky cười nói: "Mọi người có cảm thấy tiếc nuối, hình như chúng ta đã rất lâu không nhìn thấy dáng vẻ Đội trưởng ra tay rồi?"

Giọng nói của Tiểu Lâm ngắn gọn: "Rất nhớ."

...

...

"Lực lượng của Đội trưởng Âu Dương thật sự là trạng thái thứ ba được ghi trong tài liệu?"

Nghe thấy tiếng đạn ầm ầm và lực lượng ác ma tấn công xen kẽ gần như phải gọi là kinh khủng ở hướng bệnh viện, Ngụy Vệ tỏ vẻ kinh ngạc.

Có điều, trước khi tới đã có người nhắc nhở mình những người này không đơn giản, ngược lại cũng không cảm thấy bất ngờ.

Với lại, ở những năm này ai còn viết thông tin thực vào tài liệu nữa?

Dù sao mình cũng sẽ không...

Anh ít nhiều có hơi phấn khích, muốn xem dáng vẻ đội trưởng Âu Dương ra tay thế nào, nhưng suy xét đến chuyện vui...

Không, công việc đang ở trước mắt.

Vẫn phải kìm nén sự tò mò trong lòng, bước nhanh vòng ra phía sau, đến sân sau của bệnh viện, trèo qua tường đi vào, thì phát hiện thấy xung quanh thật yên tĩnh, đừng nói là mai phục đáng sợ không rõ, thậm chí cả một người gác cổng cũng không có.

Theo lý mà nói, nếu đối phương bố trí mai phục bên ngoài tòa nhà, vậy không lý nào không cân nhắc đến phía sau.

Đó là bởi vì đội trưởng gây áp lực quá lớn, khiến những người này không đoái hoài đến mình lẻn vào từ phía sau nữa?

Hay hoặc là, toàn bộ mai phục của bọn họ vốn được chuẩn bị nhằm vào đội trưởng.

Thành thật mà nói, những người mai phục trong sân vừa rồi cũng rất có sức cám dỗ, dù sao số lượng bọn họ cũng đông.

Nhưng nếu bọn họ đã là người quen của lãnh đạo, nên đương nhiên phải giao cho lãnh đạo.

Những thứ bên trong tòa nhà thực sự yếu hơn so với những thứ bên ngoài tòa nhà, có điều sự bành trướng điên cuồng của nó cũng khiến Ngụy Vệ tò mò.

Làm người không thể quá gây hấn và đàn đúm!

...

...

Anh tự an ủi mình trong lòng, xoay người nhảy vào tòa nhà nội trú.

Nhìn hành lang dài tối tăm mù mịt như mất hết mọi ánh sáng, Ngụy Vệ tập trung toàn bộ tinh thần.

Như thể đang đi trên lớp băng mỏng, anh lặng lẽ mò mẫm, rón rén đến cửa sau của tòa nhà.

Khóa.

Đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, anh quay lại, huýt sáo, xách súng và bước đi chậm rãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK