Mục lục
Tinh Hồng Hàng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm sao có thể?"

Có lẽ bởi vì nụ cười của Ngụy Vệ lúc này quá tươi sáng và quá đơn thuần, cho nên chị Lucky nhìn nụ cười của anh mà có cảm giác mình dường như đã nói sai gì đó, lại dường như hoàn toàn không hiểu được cảm giác của vấn đề này. Chị ta không biết có phải lúc này men say dâng trào hay không, chỉ nhớ lúc này Ngụy Vệ đáp lời chị ta với nụ cười trên môi, cùng ánh mắt nghiêm túc và trong sáng:

"Bọn họ ấy à, vẫn còn sống sờ sờ ra đó..."

"Làm sao cậu biết?"

"Bởi vì, mỗi đêm tôi đều có thể nghe thấy nhịp tim của bọn họ..."

"..."

Cảm xúc của chị Lucky bỗng trở nên rất phức tạp, có chút kinh ngạc nhìn vào đôi mắt có vẻ rất bình tĩnh và trong sáng của Ngụy Vệ.

Không biết đó là một loại hoảng loạn nào đó phát ra từ bản năng, hay là nỗi không đành lòng sinh ra từ trong lòng.

Chị ta bất giác lảng tránh ánh mắt của Ngụy Vệ, bình tĩnh lại một chút, mỉm cười nói: "Tiểu Ngụy, có phải chúng ta uống quá chậm rồi không?"

Ngụy Vệ nhìn thẳng vào chị Lucky, cũng cười theo, vẫn ôn nhu như chưa từng tỏ ra nóng nảy.

"Chị Lucky, tôi thực sự rất tò mò."

"Mặc quần lót mà chị tặng vào, sẽ có ích lợi gì?"

“…”

"Điều đó thì không chắc."

Chị Lucky đã thành công chuyển đổi chủ đề, thực sự cảm thấy thư thái, nụ cười cũng trở lại thanh lịch và tinh tế:

"Tác dụng của lực lượng ác ma sẽ đem lại những hiệu quả khác nhau đối với những người khác nhau và trong những tình huống khác nhau."

"Có người sau khi mặc vào, sẽ tránh được một số tai họa nào đó, chẳng hạn như một viên đạn tất trúng, một chiếc xe vốn sẽ đâm vào cậu. Cũng có người sau khi mặc vào, sẽ thực hiện được một mong muốn nào đó đã luôn ở đó, hoặc bất ngờ gặp được một người đúng đắn nhất trong cuộc đời mình."

"Tôi chỉ tặng cho cậu một tờ vé số nhất định trúng thưởng, về phần giải thưởng của tờ vé số này, không ai biết trước được."

“…”

Ngụy Vệ dường như đột nhiên rất cảm động: "Nguyện vọng nào cũng có thể xảy ra sao?"

"Chỉ có thể nói là có thể, cụ thể thế nào thì chưa biết được. Nhưng về cơ bản mỗi một người mặc vào đều sẽ có hiệu quả."

Chị Lucky cười nói: "Trừ Phi Phi ra, cô ấy đã hết đường cứu."

Ngụy Vệ nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu bé bọt biển trong chiếc túi nhựa đơn giản: "Vậy, quả thực cũng làm tôi rất mong chờ..."

"Cậu phải tin chị, ở đời nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra."

Chị Lucky cười nâng ly, nói: "Tất cả chúng ta đều sống vì chút may mắn này của cuộc sống, phải không nào?"

"Ừm ừm."

"Nào, vì chút may mắn này trong cuộc sống của chúng ta cạn ly..."

“…”

Ngụy Vệ cười cụng ly với chị Lucky, sau đó hai người cùng giơ chai rượu lên.

Tối đó họ uống rất vui vẻ, hơn nữa cả hai như đã buông lỏng cảnh giác trong lòng, vì vậy rượu trong veo chảy vào cổ họng vừa nói vừa cười, họ say khướt rồi lại khoác vai nhau đi hát karaoke, còn đến quán bar, sau đó Ngụy Vệ mới dìu đỡ chị Lucky đã thực sự say mèm, xách đôi giày cao gót nhảy múa trên đường, đi đến một khách sạn gần đó.

Ngụy Vệ dìu chị ta lên lầu, đặt chị ta nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn bông đàng hoàng cho chị ta.

Chị Lucky dùng một chân đạp tung chăn bông ra, lười biếng lăn qua trên giường, đôi chân nhẵn bóng xinh đẹp đặt ở mép giường.

Ngụy Vệ lại nhét hai chân chị ta trở về, đắp chăn bông lần nữa.

Chị Lucky ôm lấy chiếc gối, lăn qua lăn lại, hai chân kẹp lấy chăn bông ngủ say.

Ngụy Vệ nhìn cẩn thận chốc lát, rót cho chị ta một ly nước ấm, đặt ở đầu giường.

Sau đó anh xoay người xách cái túi, xoay người đi vào phòng tắm, bên trong rất nhanh vang lên tiếng sột soạt cởi quần áo.

Một lúc sau, Ngụy Vệ từ phòng tắm đi ra.

Quần áo chỉnh tề như lúc đầu, ngoại trừ đũng quần hơi bị chèn ép khi đi lại.

Ngẩng đầu liếc nhìn chị Lucky đang ngủ không còn chút hình tượng thục nữ, giúp chị ta đặt một thùng rác bên cạnh giường.

"Mơ đẹp nhé..."

Anh nhẹ nhàng ghé vào tai chị Lucky nói, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng, nhân tiện tắt đèn trong phòng.

Chị Lucky đã uống rất nhiều và ngủ cũng rất sâu.

Không biết qua bao lâu, chị ta mới lười biếng lăn qua lăn lại, khẽ thở dài.

"Thân là phụ nữ, mỹ nữ, mà còn uống say..."

Chị ta nhìn mình với mái tóc rối bù trong gương, xoa xoa mái tóc có vẻ khổ não và tự cười giễu mình: "Mình lại không biết lúc này mình nên cảm thán may mắn như mọi khi, hay nên cảm thấy một chút xíu... thất vọng!"

Nói rồi chị ta ngồi dậy, lấy nước ấm bên giường chậm rãi uống.

Thực hiện cuộc gọi đi.

Đội trưởng Âu Dương nhanh chóng trả lời và dường như đã luôn chờ đợi cuộc gọi này.

Nhưng ông ta chưa kịp nói gì thì chị Lucky đã nhẹ nhàng nói: "Anh có thể yên tâm rồi, cậu ta không đến vì di vật của thần."

Giọng điệu của đội trưởng Âu Dương không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ là hơi bất ngờ:

"Cô chắc chắn nhanh như vậy?"

“…”

"Đúng."

Chị Lucky dựa vào đầu giường, chậm rãi rút ra một điếu thuốc quý bà mảnh mai châm lửa, khói lượn lờ tỏa ra trong phòng, nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng nói chuyện cũng không nhiều, nhưng tôi rất chắc chắn, trong lòng cậu ta bây giờ đã không thể để tâm đến bất cứ điều gì khác nữa."

Đội trưởng Âu Dương khó hiểu: "Nói như thế nào?"

Chị Lucky chậm rãi xoa ấn đường: "Nội tâm của cậu ta rất đơn giản, đơn giản đến bất ngờ."

"Tôi thậm chí nghĩ cậu ta là một người đơn thuần, đơn thuần đến mức chỉ muốn trả thù. Mọi thứ cậu ta làm đều vì trả thù, ngập tràn trong lòng và trong ánh mắt cũng chỉ nghĩ đến việc trả thù. Cậu ta từ bỏ cơ hội tốt đẹp trong trại huấn luyện, từ bỏ tương lai và sự phát triển tốt hơn, trở lại Phế Thiết Thành cũng không muốn gặp lại những người trước kia. Nhưng cậu ta vẫn muốn quay lại, sống đơn độc một mình trong thế giới đã từng mang đến cho cậu ta cơn ác mộng."

"Tôi thậm chí còn nghi ngờ cậu ta sợ mình quên mất chuyện báo thù, nên không ngừng nhắc nhở bản thân."

“…”

"Nhưng mà…"

Đội trưởng Âu Dương hiển nhiên có chút kinh ngạc: "Kẻ thù của cậu ta không phải đã..."

"Đúng vậy, kẻ thù của cậu ta đều đã chết, từ lâu đã bị cậu ta giết sạch."

Chị Lucky nhẹ nhàng nói: "Sau đó cậu ta luôn cảm thấy vẫn chưa đủ, nên trở về thành phố vắng vẻ để báo thù."

"Thông qua ánh mắt của cậu ta, tôi có thể nhìn thấu được nội tâm tràn đầy hận ý báo thù của cậu ta."

“Gần như có thể thiêu rụi bản thân cậu ta, thiêu hủy toàn bộ thế giới này, cơn lửa giận như vậy, có lẽ chỉ có máu tươi của kẻ thù mới có thể dập tắt được. Nhưng chúng ta đều biết, cậu ta đã không còn đối tượng, có thể để cho cậu ta xả hết lửa giận. "

Thở dài thườn thượt, Lucky nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Một người như vậy, còn có tâm tư để âm mưu tính kế đến thứ đó sao?"

"Nếu nói lo lắng, tôi ngược lại còn lo lắng điểm khác..."

"Kẻ thù của cậu ta đều đã chết hết, vậy thì cơn giận của cậu ta sẽ trút đi đâu?"

“…”

Đội trưởng Âu Dương yên lặng một hồi mới khẽ thở dài, như có âm thanh chậm rãi vuốt trán:

"Có lẽ là đáng thương?"

"Một kẻ báo thù không tìm được đối tượng để trả thù..."

“…”

"Có lẽ cũng không tệ như chúng ta nghĩ..."

Một lúc sau, chị Lucky mới bỗng dưng cười nói: "Ít ra thì cậu ta cũng đã vội thay quần lót, chứng tỏ cậu ta vẫn đang chờ đợi chuyện tốt sẽ xảy đến."

"Những người vẫn luôn chờ đợi chuyện tốt sẽ xảy đến, nội tâm chắc sẽ không tuyệt vọng như vậy."

"Đúng không?"

“…”

“…”

"Dường như cũng không thay đổi gì..."

Ở dưới lầu, Ngụy Vệ lái chiếc xe thể thao của chị Lucky, nhìn ngắm hai bên đường phố về đêm.

Có lẽ, là bản thân đã quá nôn nóng.

Chị Lucky nói đúng, có lẽ sống trên đời này, ai cũng mong chờ chút chuyện tốt đẹp sẽ xảy đến.

Bản thân cũng vậy, nói không chừng vận may thuộc về mình đã xảy ra rồi.

Chỉ là bản thân tạm thời không biết thôi?

Woo huu...

Chiếc xe thể thao tăng tốc lao vút qua những con phố vắng nhanh như tia chớp, tiếng gầm rú như tiếng gầm của ác ma.

"Nhà giàu chó má..."

Bị chiếc xe thể thao bỏ lại phía sau trong một con hẻm nhỏ nào đó, kẻ say rượu hung hăng chửi thề.

"Chạy nhanh như vậy, vội đi gặp ma à?"

Anh ta mắng mỏ, loạng choạng dựa vào tường, phóng uế.

Trong lúc mơ mơ màng màng, anh ta đột nhiên cảm giác được một chút ánh sáng.

Anh ta hơi giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé đang đứng ở đầu hẻm, lặng lẽ nhìn mình.

Cô bé trông khoảng bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo khoác măng tô trẻ em màu đỏ sẫm. Sắc mặt trắng bệch lạ thường, trắng như một tờ giấy. Đầu tóc chải thành hai bím tóc, một bên dài, một bên ngắn, vắt trên hai vai. Trên tay xách một chiếc đèn lồng điện tử hình quả bí ngô phát ra ánh sáng mờ ảo, trên quả bí ngô là khuôn mặt ác ma cười toe toét với hai hàm răng nhọn.

"Thứ gì vậy?"

Đột nhiên nhìn thấy một cô bé sắc mặt tái nhợt như vậy, đầu của kẻ say rượu cũng chợt tê dại.

Anh ta chống một tay vào tường, buột miệng mắng chửi: "Cút xa xa ra."

Vẻ mặt của cô bé có chút đờ đẫn, nghe vậy cũng không lui ra khỏi ngõ hẻm, ngược lại chậm rãi đi về phía trước.

"Con mẹ nó..."

Người đàn ông say rượu cuống quýt xách quần, đồng thời nảy sinh ác ý, chỉ vào mặt cô bé mắng chửi: "Muốn chết phải không?"

Anh ta giơ tay lên chỉ vào mặt cô bé, thậm chí còn muốn đá tới.

Nhưng đối phương dường như không hề biết sợ hãi, chỉ ngơ ngác hỏi với vẻ mặt hiền khô:

"Chú ơi, cho cháu hỏi đường được không ạ?"

“…”

Ngay cả những người hung ác nhất cũng sẽ luôn bớt cảnh giác khi gặp một cô bé hỏi đường.

Mặc dù trong lòng đang tức giận, nhưng người đàn ông đang phóng uế cũng bất giác hạ thấp giọng điệu: "Hỏi đường quái gì, mày đi đâu?"

Cô bé chợt ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh: "Chú đã đồng ý?"

Người đàn ông say rượu thậm chí không thèm để ý, nạt nộ: "Mau hỏi đi..."

"Không cần…"

Cô bé ngây ngô nói, cơ thể đột nhiên xuất hiện trên thùng rác bên cạnh người đàn ông say rượu.

Bàn tay cao bằng đầu người đàn ông say rượu.

Bởi vì người đàn ông say rượu thực sự quá say, lại vì cô bé xuất hiện quá đột ngột, trong nháy mắt đã di chuyển từ khoảng cách hai ba mét đến bên cạnh mình, gần như gần sát người mình, vì vậy mạch não của người đàn ông say rượu thậm chí không thể theo kịp tốc độ của cô bé.

Vì vậy, anh ta chỉ đờ đẫn mắt, nghe được câu trả lời của cô bé: "Cháu tự tìm được rồi..."

Lúc nói, một bàn tay nhỏ bé thò vào đầu anh ta.

Lục lọi từng chút một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK