Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lớp, vào giờ nghỉ giữa buổi tự học tối.

Trần Duyên Tri nhìn về phía Khương Chí Nhứ và Ngụy Phong Nguyên không xa.

Khương Chí Nhứ để tóc đen xõa vai, gài một bên tóc sau tai, để lộ vành tai trắng mịn, đeo một bên tai nghe đang viết gì đó.

Ngụy Phong Nguyên ngồi sau cô ấy, tóc ngắn sắc sảo, đang giải bài tập, những ngón tay dài khéo léo xoay bút. Một nam sinh đến hỏi bài đặt tay lên vai cậu ta và nói chuyện, cậu ta vừa suy nghĩ về bài tập vừa trả lời vài câu.

Trần Duyên Tri suy nghĩ trong đầu.

Kể từ khi đổi chỗ ngồi, Trần Duyên Tri chỉ để ý Khương Chí Nhứ ngồi cùng Tôn Lạc, mà không nhận ra Ngụy Phong Nguyên ngồi ngay sau Tôn Lạc.

“Thực ra lúc đầu, chỉ có Tôn Lạc nói chuyện với cậu ấy, tôi không dám tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.”

“Nhưng sau đó có một lần, Tôn Lạc không có ở đó, cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi vài câu.”

“Kể từ đó, tôi dần dần bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.”

“Tiểu Tri à, cậu có biết không? Tôi luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc trong mắt người khác. Chỉ có tôi mới biết, thực ra tôi có suy nghĩ khác biệt và nổi loạn. Tôi không dám yêu đương, cũng sợ mình không thể gánh vác.”

“Hồi cấp hai tôi đã nghĩ, khi lên cấp ba, nhất định phải yêu đương ầm ĩ một phen không cần biết đến ai, với cậu con trai đẹp trai nhất lớp. Lúc đó tôi vẫn chưa chắc mình thích kiểu người như thế nào, tôi cũng không chắc mình có đủ can đảm đó không… Cho đến khi Ngụy Phong Nguyên xuất hiện.”

“Cậu ấy sẽ bất ngờ hát một đoạn ngắn sau lưng tôi, tôi thích nhất khi cậu ấy ngân nga ‘Tiền Tiền Tiền Thế’ (*). Dù cậu ấy chỉ biết một đoạn ngắn, nhưng đã khiến tôi nín thở trong giây lát.”

(*) Zen Zen Zense: nhạc phim Your Name của Nhật Bản, công chiếu năm 2016.

“Lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện với tôi, cậu ấy đã nói với tôi rằng, cậu ấy chưa bao giờ gặp một cô gái như tôi. Những cô gái xung quanh cậu ấy hoặc là rất năng động, hoặc là rất trầm lặng, mà tôi là kiểu kết hợp cả hai. Tôi cũng không biết cậu ấy có đang khen tôi không, nên tôi đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói, đương nhiên là đang khen tôi rồi.”

“Có một lần tôi đến văn phòng hỏi bài rất lâu, khi quay lại Tôn Lạc nói với tôi rằng cậu ấy đã hỏi mấy lần tôi đi đâu.”

“Tiểu Tri à, có lẽ cậu ấy cũng thích tôi đấy.”

Trần Duyên Tri không biết nói gì.

Cô chưa bao giờ dễ dàng hiểu được tình yêu và những người đang yêu.

Một người như cô, quá lý trí, quá giả tạo, cô chưa bao giờ biết cảm giác hoàn toàn tập trung ánh nhìn vào một người nào đó, cô cũng chưa bao giờ làm như vậy.

Thậm chí cô sợ mình trở nên như thế. Cô thà mình không hiểu tình yêu, không gặp được người muốn yêu, còn hơn là đánh mất bản thân, trở nên trong suốt. Cô đúng là ích kỷ, nhát gan và hèn nhát như vậy.

“Cậu chắc chắn là cậu thích cậu ta chứ?”

Trần Duyên Tri nén cảm giác bứt rứt trong lòng, hỏi một cách bối rối.

Khương Chí Nhứ đỏ mặt, cũng có vẻ mơ hồ: “Tôi cũng không biết nữa… Tôi luôn không kìm được nhìn cậu ấy, tôi muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu ấy. Khi tôi nhìn cậu ấy, hình như tâm trạng của tôi khác so với khi nhìn người khác. Đây có phải là thích không?”

Trần Duyên Tri im lặng một lúc: “Vậy cậu có định tỏ tình không?”

“Tôi à…” Khương Chí Nhứ có vẻ khó xử: “Tôi vẫn muốn đợi thêm một thời gian. Tôi vẫn chưa chắc chắn cậu ấy có thích tôi không.”

Trần Duyên Tri nhớ mình đã nói với cô ấy: “Vậy cũng tốt. Cứ làm những gì cậu muốn làm là được.”

Trần Duyên Tri nhìn họ.

Đột nhiên, cây bút xoay trong tay Ngụy Phong Nguyên bay ra ngoài, rơi “tách” một cái xuống ghế của Tôn Lạc ở phía trước. Cậu ta ngẩn người một chút, vô thức nhìn về phía lưng Khương Chí Nhứ.

Khương Chí Nhứ hiển nhiên đã nghe thấy tiếng động, cô ấy quay đầu lại nhìn cây bút, rồi nhặt lên đưa cho Ngụy Phong Nguyên.

Ngụy Phong Nguyên nhận lấy, cong mắt cười rất đẹp trai, có vẻ như nói một câu “Cảm ơn”.

Khương Chí Nhứ gật đầu, quay người lại, nhưng Trần Duyên Tri thấy tai cô ấy đỏ lên.

“Duyên Tri?”

“Duyên Tri?”

Trần Duyên Tri đột nhiên bị tiếng gọi của Lê Vũ Liên đánh thức, cô vội vàng quay đầu lại: “Sao vậy?”

Lê Vũ Liên đang nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ: “Cậu đang nhìn gì mà thất thần vậy? Tôi gọi cậu mấy lần rồi.”

Trần Duyên Tri: “… Không có gì, đột nhiên hơi mệt, nên thả lỏng một chút.”

Lê Vũ Liên không nghi ngờ gì thêm: “Tôi nghe các anh chị khóa trên mà tôi quen, nói rằng tháng 11 sẽ là ngày kỷ niệm thành lập trường, có lẽ các lớp sẽ bắt đầu chuẩn bị tiết mục rồi. Không biết lớp mình sẽ chuẩn bị gì nhỉ?”

Trần Duyên Tri: “Chắc là ủy viên văn nghệ phụ trách việc này.”

Lê Vũ Liên: “Ủy viên văn nghệ là ai nhỉ…”

Trần Duyên Tri: “Nguyễn San San.”

Lê Vũ Liên như thể đột nhiên nhớ ra: “Ồ đúng rồi!”

Nguyễn San San, học sinh nghệ thuật, người của A303, nhưng lại đứng về phía nhóm nhỏ của Tôn Lạc.

Trần Duyên Tri nghĩ thầm: Tương đương với việc Tôn Lạc sẽ điều hành buổi biểu diễn này.

Sau khi vào buổi tự học tối, Ngô Danh Húc quả nhiên bước vào, nói với mọi người, “Sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, trường chúng ta có truyền thống biểu diễn tiết mục vào ngày kỷ niệm, mỗi lớp đều phải chuẩn bị tiết mục để kiểm duyệt. Việc này sẽ do ủy viên văn nghệ phụ trách, hy vọng mọi người tham gia nhiệt tình một chút.”

Bầu không khí trong lớp đột nhiên trở nên náo nhiệt. Mọi người đều rất mong đợi ngày kỷ niệm thành lập trường. Trường Trung học Đông Giang với tư cách là trường trung học danh tiếng của thành phố Xuân Thân, mỗi lần tổ chức ngày kỷ niệm thành lập trường đều rất quy mô, và cả ngày không phải đi học, học sinh tự nhiên rất hoan nghênh.

“Duyên Tri, cậu nghĩ Nguyễn San San sẽ chuẩn bị tiết mục gì?” Lê Vũ Liên tò mò kéo tay áo Trần Duyên Tri.

“Nhảy kiểu Hàn Quốc chăng.”

Nhóm nhỏ của Tôn Lạc cơ bản đều là fan của giới giải trí Hàn Quốc, thường xuyên có thể nghe thấy họ thảo luận trong lớp.

Sau khi tan học buổi tối, Trần Duyên Tri đi cùng Khương Chí Nhứ.

“Tiểu Tri… Tôn Lạc muốn làm một tiết mục nhảy đồng đội, hình như là nhảy một bài nhạc Hàn Quốc, tên là ‘Gunshot’. Cậu ấy muốn tôi tham gia cùng họ.”

Trần Duyên Tri nhớ, khi Khương Chí Nhứ nói chuyện với cô trước đây, đã đề cập rằng cô ấy đã học múa ba lê vài năm.

Nếu Tôn Lạc biết điều này, muốn cô ấy tham gia cũng là bình thường, dù sao ai cũng muốn có đồng đội có nền tảng và xinh đẹp?

Trần Duyên Tri: “Cậu muốn tham gia không?”

Khương Chí Nhứ: “Tôi… tôi đã đồng ý với cậu ấy rồi. Chủ yếu là bài nhảy đó không khó, tôi nghĩ tôi cũng có thể làm tốt.”

“Hơn nữa… cậu ấy còn nói với tôi rằng, cậu ấy sẽ kéo vài bạn nam cũng đến nhảy.”

Trần Duyên Tri nhướng mày, đại khái hiểu ý của Khương Chí Nhứ: “Nghĩa là Ngụy Phong Nguyên có lẽ cũng sẽ đến nhảy?”

Khương Chí Nhứ đỏ mặt gật đầu.

Màn đêm buông xuống, những ngôi sao ẩn mình. Trần Duyên Tri nhìn cô ấy: “Miễn là cậu vui là được, cứ làm những gì cậu muốn làm đi.”

Khương Chí Nhứ nắm tay Trần Duyên Tri. Hai người đã đến ngã rẽ, phải chia tay nhau, nhưng Khương Chí Nhứ làm vẻ mặt lưu luyến: “Giá mà cậu cũng ở ký túc xá thì tốt biết mấy.”

Trần Duyên Tri mỉm cười: “Sao thế?”

Khương Chí Nhứ: “Gần đây không khí trong phòng ký túc rất kỳ lạ… Lương Thương Anh dường như có mâu thuẫn với Lục Như Diệp, Gia Hân cũng luôn nói với tôi những điều lo lắng, khiến tôi cứ suy nghĩ lung tung. Tôi lại là trưởng phòng, đôi khi bị kẹt ở giữa thật khó xử…”

Lương Thương Anh và Ngô Gia Hân là hai bạn cùng phòng mà Khương Chí Nhứ từng nói là có quan hệ khá tốt.

Trần Duyên Tri: Hai người ở các nhóm nhỏ khác nhau nhưng lại ở cùng một phòng ký túc, một bên lại có tính cách phóng khoáng, đương nhiên có khả năng xảy ra mâu thuẫn.

Trần Duyên Tri không có ấn tượng sâu sắc về Lương Thương Anh, chỉ nhớ rằng cô ấy dường như đã tự hào nói trong cuộc bầu cử rằng mình đã tự học bao nhiêu sách trong kỳ nghỉ hè trước khi nhập học, khiến cả lớp vỗ tay. Cuối cùng cô ấy cũng được bầu làm ủy viên học tập. Là một cô gái bình thường không nổi bật.

Lập trường của Ngô Gia Hân thì hơi lạ, dường như không ổn định. Cô ấy cũng rất mờ nhạt trong lớp, Trần Duyên Tri không chú ý nhiều nên cũng không hiểu rõ về cô ấy.

Trần Duyên Tri chỉ có thể xoa đầu bạn thân để an ủi: “Nếu thực sự xảy ra mâu thuẫn gì, cậu hãy ra ban công tránh đi, đừng để liên lụy đến mình.”

Khương Chí Nhứ ôm cô.

—-

Về đến nhà, trong nhà không một bóng người.

Trần Duyên Tri nhìn căn phòng tối om, cởi giày bước vào hành lang.

Hoàng Diệp có lẽ đang trực đêm, chưa về. Còn Trần Văn Vũ mấy ngày nay đi công tác ở ngoài thành phố. Trần Duyên Tri lại là học sinh cấp ba, mỗi ngày ở nhà rất ít thời gian, nên trong nhà thiếu hẳn sự sống động.

Trần Duyên Tri nằm lên giường, nhớ lại một đống chuyện xảy ra hôm nay.

Cô mở Hạt nhân nóng chảy, đăng một dòng cảm nhận:

[Tình yêu, thật là thứ khiến người ta khó hiểu.]

Trần Duyên Tri chơi điện thoại một lúc, bỗng Hạt nhân nóng chảy thông báo cô nhận được một bình luận.

Trần Duyên Tri mở ra, thấy là từ [Liên].

Cậu đăng một câu: [?]

Trần Duyên Tri vừa định trả lời thì thấy tin nhắn riêng bắt đầu nhảy lên. Mở ra xem, quả nhiên là [Liên].

Liên: [Cậu yêu đương rồi à?]

Trần Duyên Tri nhìn dòng tin nhắn này, không hiểu sao từ dấu chấm câu và thành phần câu đơn giản mà cảm nhận được sự ngạc nhiên. Cô không nhịn được cười.

Trần Duyên Tri: [Không có. Tôi có một người bạn thân, gần đây cô ấy thích một cậu con trai, tôi có chút cảm khái.]

Liên: [Tôi có một người bạn.]

Liên: [Tôi nghe người ta nói, nói kiểu này thường là đang nói về chuyện của chính mình.]

Trần Duyên Tri: […]

Trần Duyên Tri: [Nếu là tôi thì tôi không thi đỗ đại học được.]

Trần Duyên Tri cảm thấy rất ấm ức, cảm giác bị hiểu lầm này, đặc biệt là bị [Liên] hiểu lầm, thực sự khiến cô rất tức.

Liên mất một lúc lâu mới gửi qua: [Cũng không cần nguyền rủa bản thân như vậy.]

Trần Duyên Tri nhìn đoạn tin nhắn này, không hiểu sao cơn giận lại tiêu tan.

Trần Duyên Tri: [Hiện tại tôi không có hứng thú yêu đương, đặc biệt là nhìn bạn thân mình càng lún sâu, tôi càng cảm thấy đây không phải là chuyện phù hợp với mình.]

Thực ra Khương Chí Nhứ không phải là người thích phô trương, từ biểu hiện của cô ấy khi nhập học đến nay đều có thể thấy được điều đó. Mặc dù cô ấy đã học vài năm múa ba lê, nhưng cô ấy không thích nhảy múa, cô ấy thích thơ ca và viết lách. Vì vậy mấy năm sau, cô ấy đã không tiếp tục nhảy nữa.

Nếu không phải Tôn Lạc nói rằng sẽ kéo Ngụy Phong Nguyên tham gia, có lẽ Khương Chí Nhứ sẽ không đồng ý tham gia biểu diễn.

Liên: [Tình yêu vốn là một cảm giác, một ham muốn sinh ra khi tâm trạng cực kỳ phấn khích. Bạn cậu cũng không làm gì sai, cô ấy chỉ đang tuân theo ham muốn của mình.]

Trần Duyên Tri: [Tôi hiểu. Nhưng có lẽ tôi mãi mãi không thể hiểu được cảm giác đó.]

Bên Liên hiển thị đang nhập, mãi sau mới gửi qua: [Không sao, rồi sẽ có một ngày, cậu cũng sẽ gặp được người khiến cậu sẵn lòng buông bỏ lý trí, cam tâm tình nguyện đắm chìm vì họ.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK