Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau sự cố với khăn lau bảng cho đến trước tháng 3, Trần Duyên Tri có thể cảm nhận được những lời xì xào nhắm vào cô ngày càng trở nên dữ dội hơn.

Theo thời gian, Trần Duyên Tri cũng dần dần biết hết những người trong lớp.

Hai cô gái ngồi trước mặt cô đều là bạn thân của Lâm Thiên Thiên, thỉnh thoảng lại bàn tán về những chuyện bên lề. Kể từ khi phát hiện ra điều đó, Trần Duyên Tri không còn chủ động nhờ họ giúp đỡ nữa, có việc gì đều nhờ bàn phía sau.

Ngoài việc thỉnh thoảng nhận được một số ác ý khó hiểu, Trần Duyên Tri không gặp rắc rối gì nữa.

Sau đó, do một cơ hội tình cờ, mối quan hệ giữa cô và Tạ Cẩn Hoa trở nên tốt hơn. Lúc đó, từ đối phương, cô mới biết được hóa ra trong thời gian đó, hầu hết mọi người vẫn khá thân thiện với cô, nguyên nhân là vì điểm số kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước.

“Điểm số kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước của cậu có thể vào top 25 của lớp chúng tôi, nên nhiều người nghĩ cậu học giỏi.” Tạ Cẩn Hoa nói như vậy: “Vốn dĩ, mỗi lần có người mới đến lớp chúng tôi đều sẽ phải trải qua quá trình này, giống như một kiểu ‘thời gian thử thách’ vậy.”

“Qua kỳ thi đầu tiên, thái độ của nhiều người sẽ thay đổi.”

Bầu không khí yên bình ngoài mặt nhưng thực chất cuồn cuộn sóng ngầm này chỉ duy trì đến cuối tháng 2.

Cuối tháng 2, khối lớp 11 đón chào kỳ thi lớn đầu tiên của học kỳ hai. Mặc dù chỉ là một kỳ thi tháng, nhưng Trần Duyên Tri vẫn có thể cảm nhận được, kể từ khi Thẩm Nho công bố ngày thi, bầu không khí trong lớp ngày càng trở nên nặng nề và căng thẳng hơn.

Điều này hoàn toàn khác với khi cô ở lớp thường trước đây, không khí như căng lên thành sợi dây vô hình, chỉ chờ một khoảnh khắc, một bước ngoặt là sẽ đứt phựt.

Ngày thi đã đến. Trần Duyên Tri cùng tất cả học sinh khác bước vào phòng thi, trước giờ thi, hành lang đầy những hộp sách nặng nề bày la liệt lộn xộn, gió nhẹ thổi, những cành cây bên ngoài cửa sổ lên cao xuống thấp, như những con sóng trên mặt biển, khí lạnh hơi buốt hóa thành hơi thở trắng vừa phả ra từ miệng.

Chiều tối sau khi kết thúc sáu môn thi, Trần Duyên Tri trở về lớp học, đối chiếu đáp án trong bầu không khí ồn ào hơn bình thường một chút.

Cô lặng lẽ sửa từng câu hỏi, xem đi xem lại quá trình suy luận đúng của những câu sai, trong lòng khẽ tính toán điểm số, đã có hình dung về kết quả kỳ thi này.

Sau khi tan học buổi tối, mọi người đều đứng dậy trò chuyện, ra khỏi lớp học, Trần Duyên Tri cũng thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.

… Hình như Tưởng Hân Vũ đã không xuất hiện từ tiết tự học buổi tối đầu tiên.

Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi bên cạnh. Cô nhớ lúc đầu Tưởng Hân Vũ vẫn còn ở đó, mặt bàn của đối phương cũng chứng minh điều này, cuốn vở ghi lỗi sai và bài thi các môn được xếp trên đó, chữ viết bằng bút đỏ tươi viết được một nửa, đột ngột dừng lại.

Có phải giữa chừng có việc phải ra ngoài không?

Chiếc điện thoại kiểu cũ Trần Duyên Tri để trong túi áo khoác bên ngoài bỗng rung lên, cô lấy ra mở, màn hình hiển thị người gọi đến chính là Hứa Lâm Trạc.

Giọng Hứa Lâm Trạc rất tỉnh táo: “Thanh Chi, hôm nay có thể đi cùng cậu không?”

Trần Duyên Tri ngẩn người: “Được thì được.”

“Nhưng sao đột nhiên lại nói muốn đi cùng?”

Hứa Lâm Trạc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bình thường cậu đều đi một mình sao?”

Trần Duyên Tri: “… Đúng vậy.”

“Vậy à.” Giọng Hứa Lâm Trạc khựng lại một chút: “… Vậy từ nay về sau cùng đi nhé, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Trần Duyên Tri nhận ra điều gì đó: “Gần đây có chuyện gì xảy ra à?”

Hứa Lâm Trạc: “Cũng không tính là chuyện nghiêm trọng gì. Tôi mới biết hôm nay, trường Trung học nghề Xuân Thân vừa xây một phân hiệu mới, chuyển một số học sinh đến. Nghe bạn tôi nói, gần đây buổi tối tan học đi ngang qua đôi khi sẽ gặp tình huống có người đánh nhau.”

Trần Duyên Tri sững người: “… Vậy à.” Thế thì đúng là cần tìm người đi cùng rồi.

Hứa Lâm Trạc nói nhỏ: “Cho dù không có những lý do này, muộn như vậy mà để cậu về nhà một mình, tôi cũng không yên tâm.”

Trần Duyên Tri cảm thấy tai mình như bị bỏng: “… Tôi biết rồi. Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Cậu quyết định đi.” Hứa Lâm Trạc cười một tiếng: “Không phải cậu không muốn bị người khác thấy đi cùng tôi sao? Chọn một nơi kín đáo một chút, cũng có thể đi muộn một chút, dù sao cũng có tôi ở đây mà.”

Chuyện hai người cùng đi vào buổi tối cứ thế được quyết định.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả kỳ thi tháng, trùng hợp là vào một buổi sáng cuối tuần.

Trần Duyên Tri nhìn bảng tổng điểm trên màn hình, lướt xuống từng chút một, cho đến cuối cùng. Nội tâm cô vô cùng bình tĩnh. Trần Duyên Tri đã ước lượng điểm số của mình từ trước, cô biết mình thi không tốt, cũng biết nguyên nhân.

Nhưng những kẻ đã mai phục sẵn ở nơi tối tăm kia lại giống như những con linh cẩu ngửi thấy mùi thịt thối, lập tức bổ nhào cả ra.

Khi Trần Duyên Tri rũ mi, cô nghe thấy tiếng cười khẩy của hai nữ sinh ngồi trước mặt, vốn là bạn thân của Lâm Thiên Thiên, gần như không hề che giấu.

Ngón tay cầm bút dừng lại ở một bên tờ giấy nháp.

“Cái gì vậy, cứ tưởng học giỏi lắm chứ.”

“Còn không đạt được mức trung bình phải không?”

“Cũng chỉ có trình độ này thôi, học sinh kém thì mãi mãi là học sinh kém, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được.”

“Phụt, cậu nói gì mà thật thế! Làm tôi cười rồi, đền tiền đi!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Những lời nói như thế là thứ có thể giày vò ý chí con người nhất. Vì nhiều lý do, bạn biết đối phương đang bàn tán về bạn, nhưng đối phương không chỉ đích danh, nếu bạn nổi điên trước mặt mọi người sẽ nhanh chóng biến thành lạy ông tôi ở bụi này để mọi người bàn tán, đối phương có hàng nghìn cách để rũ sạch mình, cũng sẽ khiến bạn trông giống như một kẻ điên thần kinh; nếu giữ im lặng, thì cũng giống như lặng lẽ nuốt một bãi nôn kinh tởm xuống, như vậy lâu dần, dưới sự đè nén, nội tâm sẽ dần dần mục nát thành bùn.

Trần Duyên Tri nhìn bóng lưng của hai người đó, nghĩ bụng, đã thấy chuyện này nhiều rồi, cuối cùng cũng có một ngày xảy ra với mình.

Trần Duyên Tri đã từng giả định, nếu cô gặp phải chuyện như thế này thì sẽ làm gì.

Cho đến hôm nay, cuối cùng đã có người tự tay trao cho cô cơ hội để thực hiện.

Hai nữ sinh ngồi trước mặt vẫn đang cười khúc khích, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vỗ vai họ từ phía sau.

Động tác của hai nữ sinh đều khựng lại một chút, mới quay đầu lại, rồi đối diện với đôi mắt cười híp của Trần Duyên Tri đang tựa cằm nhìn họ.

Cô gái có đôi mắt trong veo sáng rõ, hình dáng hơi tròn, nhưng đuôi mắt sắc bén, khó phân biệt được là dịu dàng hay lạnh lùng. Lúc này thấy hai người quay đầu lại, đuôi mắt cô từ từ hạ xuống, lóe lên một tia sáng mang ẩn ý sâu xa.

Trần Duyên Tri cười dịu dàng: “Xin lỗi, có thể hỏi các cậu đang nói về ai không?”

Hai nữ sinh nhìn nhau, một người cười cười, trả lời qua loa: “À, liên quan gì đến cậu?”

“Chỉ là tò mò thôi.” Trần Duyên Tri cười với họ, nhưng giọng nói hơi cao hơn, để những người xung quanh có thể nghe thấy: “Cậu vừa nói ‘Học sinh kém thì mãi mãi là học sinh kém, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được’, tôi đã nghe thấy rồi. Các cậu đang nói về ai vậy?”

Không khí xung quanh lập tức im lặng. Những người ngồi bên phải Trần Duyên Tri và bàn phía trước lập tức quay đầu lại nhìn về phía này, thoáng chốc, những ánh mắt tò mò đã tập trung lại đây.

Nữ sinh ngồi trước mặt Trần Duyên Tri hơi hoảng hốt: “Cậu đang nói gì vậy! Cậu nói to như vậy làm gì!”

Trần Duyên Tri tỏ vẻ ngây ngô: “Hả? Tôi đâu có nói to đâu, mà những lời này đúng là các cậu nói mà.”

“Tôi còn nghe thấy các cậu nói ‘Cái gì vậy, còn tưởng học giỏi lắm chứ’ nữa, cũng là các cậu vừa nói phải không?”

Trần Duyên Tri cười cười: “Tôi mới đến lớp này, không rõ chuyện gì, nên muốn hỏi các cậu, những lời vừa rồi đều đang nói về ai vậy? Có phải là người trong lớp chúng ta không?”

Càng lúc càng nhiều ánh mắt nhìn về phía này, xung quanh đã có người dừng cuộc trò chuyện lúc trước, bắt đầu chăm chú nhìn vào hai bàn của Trần Duyên Tri.

Có người nhỏ giọng bàn tán:

“Cái gì vậy, nói xấu người khác mà cũng không nhỏ tiếng chút.”

“Hai người họ thường chơi với Lâm Thiên Thiên phải không?”

“Cái đậu xanh, không phải đang chửi tôi đấy chứ?”

“Người ta thi được bao nhiêu điểm thì liên quan gì đến họ chứ.”

“Những kẻ nói xấu sau lưng thật kinh tởm.”

Hai cô gái ngồi phía trước đều đỏ mặt, họ nhìn về phía những người đang bàn tán, nhưng những người đó lập tức quay đầu lại, giả vờ nói chuyện với bạn cùng bàn.

Cô gái ngồi trước mặt Trần Duyên Tri trừng mắt nhìn cô một cái, hạ thấp giọng nói: “Cậu đợi đấy.”

Trần Duyên Tri thay đổi bộ mặt ngây thơ vô tội vừa rồi, đôi mắt trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô ta cười: “Cậu cũng vậy.”

Trước khi đến lớp này, Trần Duyên Tri đã đoán trước sẽ gặp phải chuyện như vậy. Cô đã từng đối đầu với Vương Thược Thanh, nên càng hiểu rõ, đối phó với loại người này nên dùng thủ đoạn gì.

Thật ra Lâm Thiên Thiên và Vương Thược Thanh cũng giống nhau, đều là những người có tính cách hướng ngoại, thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, gây tranh cãi trong lớp. Từ đầu Trần Duyên Tri đã không có ý định nhẫn nhịn, cách xử lý tốt nhất đối với những người này chính là phản kích.

Điều cô cần làm rất đơn giản, đó là khiến Lâm Thiên Thiên nhận ra rằng cô không phải là một quả hồng mềm dễ bóp nát, mà là một quả mìn khó lường ngay từ đầu. Khi Lâm Thiên Thiên phát hiện ra cái giá phải bỏ ra để gây rắc rối cho cô rất cao, tự nhiên cô ta sẽ dừng hành vi không đáng giá này lại.

Nữ sinh ngồi phía trước khi thấy Trần Duyên Tri vừa rồi còn tỏ ra vô tội bây giờ lại lộ ra vẻ mặt nửa cười nửa không, ánh mắt lập tức thay đổi. Cô ta như thể bị sốc bởi tốc độ thay đổi thái độ của Trần Duyên Tri, vội vàng quay người lại như đang chạy trốn.

Trần Duyên Tri thu hồi nụ cười nửa miệng của mình, hạ khóe miệng xuống, cúi đầu nhìn bài kiểm tra của cô.

Buổi chiều, cô cầm bài kiểm tra lần này của mình đến phòng hoạt động.

Hứa Lâm Trạc nhìn thấy Trần Duyên Tri bước vào, đôi mắt trong veo như suối tràn ngập ý cười rõ ràng: “Cậu đến rồi. Kỳ thi này cậu thi thế nào?”

Trần Duyên Tri kéo ghế ngồi xuống, sự bình tĩnh và lạnh lùng trước mặt người ngoài tan biến, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu: “Không tốt lắm. Nói trước nhé, xem bài kiểm tra của tôi không được mắng tôi đâu.”

Hứa Lâm Trạc vừa cầm bài kiểm tra Trần Duyên Tri đưa cho, vừa bất đắc dĩ nói: “Tôi mắng cậu khi nào chứ?”

Trần Duyên Tri: “Có, tôi nói có là có.”

Hứa Lâm Trạc: “Được rồi, được rồi, vậy thì có đi.”

Trần Duyên Tri nhoài người lên bàn nhìn cậu, đường cong khi đầu tựa trên cánh tay rất mượt mà, Hứa Lâm Trạc liếc nhìn, không hiểu sao lại nảy sinh ý muốn đưa tay vuốt ve.

Trông có vẻ sờ rất thích.

Trần Duyên Tri cứ nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Hứa Lâm Trạc, trong tầm mắt của cô, phía sau Hứa Lâm Trạc là bầu trời sáng rực rỡ, dải rèm cửa sổ và trần nhà cắt ra một khung hình vuông vắn, mà cậu phá vỡ tất cả những đường kết nối ấy, là vật thể rực rỡ nhất trong tầm mắt cô.

Lúc này, vật thể rực rỡ đó cụp mắt nhìn bài kiểm tra của cô, lộ ra một nụ cười: “Sao câu này lại sai nhỉ, không phải mới làm cách đây không lâu sao.”

Trần Duyên Tri lập tức chống khuỷu tay lên, đưa ngón tay thon dài ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng vậy, chính là thế này!”

Hứa Lâm Trạc bật cười: “Thế này mà cũng gọi là mắng à?”

Trần Duyên Tri đáp: “Thầy Hứa à, cậu phải biết không phải ai cũng có đầu óc tốt như cậu, làm bài xong là nhớ ngay, sau đó không bao giờ sai nữa đâu.”

Cô gái nghiêm túc nói: “Ba của Gatsby từng nói: Khi cậu muốn trách móc ai đó, cậu phải nhớ rằng không phải ai cũng có được những điều kiện ưu việt như cậu.”

“Trách móc ư? Tôi còn tưởng mình đang thực hiện phương pháp giáo dục khuyến khích chứ.” Hứa Lâm Trạc lắc đầu, có vẻ không hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn cười, giọng trầm thấp dịu dàng: “Thôi được rồi, cô Trần dạy bảo đúng lắm.”

Trần Duyên Tri hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt, mời em tiếp tục phương pháp giáo dục khuyến khích của mình.”

Hứa Lâm Trạc không nhịn được cười.

“— Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi biết, câu hỏi này rất khó, sai thêm lần nữa cũng là bình thường.”

Hứa Lâm Trạc nói: “Tất nhiên, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không sai lần thứ hai đâu.”

Trần Duyên Tri ngồi thẳng người, vươn tay về phía cậu: “Cậu đỉnh nhất, Hứa Lâm Trạc cậu đỉnh nhất! Được chưa!”

Sau khi đùa giỡn xong, hai người bắt đầu nghiên cứu các câu sai trong bài kiểm tra, rồi lập ra kế hoạch làm bài chi tiết hơn, bao gồm cả những kiến thức Trần Duyên Tri cần bổ sung và một số kiến thức mở rộng có thể giúp lấy thêm điểm. Hoàn thành công việc thường lệ sau mỗi kỳ thi lớn này xong, hai người bắt đầu tự học riêng những gì mình đã chuẩn bị, thỉnh thoảng mới lên tiếng thảo luận về các câu hỏi khó.

Cánh chim lướt qua cành cây, dừng chân trên ngọn cây một giây lát, gió nhẹ thổi qua cỏ xanh tỏa mùi hương đăng đắng dưới ánh nắng, cho đến khi hoàng hôn đặc sệt buông xuống, bám riết nơi chân trời, không thể xua tan.

Một buổi chiều trôi qua căng đầy và trọn vẹn như vậy.

Lần này đến lượt Hứa Lâm Trạc khóa cửa, Trần Duyên Tri đeo cặp sách đứng ở hành lang đợi cậu. Đầu tháng 3, cây cối bên đường bắt đầu rụng lá xào xạc, nhưng mùa xuân ở miền Nam lại trôi qua như mùa thu tuổi xế chiều.

Phòng sinh hoạt ở tầng 1, lúc này bên ngoài không có ai đi qua, hai tay Trần Duyên Tri nắm dây đeo cặp, tâm trạng nhẹ nhõm, nhón chân nhìn về phía cổng trường xa xa.

Tiếng chìa khóa ngừng lại, Trần Duyên Tri quay đầu nhìn Hứa Lâm Trạc: “Hứa Lâm Trạc, xong chưa—”

Lời nói đến bên miệng bỗng đông cứng lại.

Trần Duyên Tri hơi ngẩn người, không biết từ lúc nào Hứa Lâm Trạc đã đi đến trước mặt cô, cậu mặc đồng phục học sinh, đôi mắt nhìn cô dịu dàng trong veo.

Hứa Lâm Trạc cầm một lá thư trong tay, phong bì màu ngà với con dấu sáp màu đỏ, ánh mắt Trần Duyên Tri từ từ rơi xuống lá thư đó, đến gần hơn, cô có thể thấy chữ ký trên thư, nét chữ Thảo mảnh mai xuyên qua giấy.

Ánh nắng chói chang đến độ phủ đầy sắc trắng, len lỏi qua kẽ lá, để lại những mảng sáng rơi dưới chân hai người. Góc hành lang không có ai, gió ngừng cây lặng.

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng:

“Bạn học Trần Duyên Tri, đây là thư tình của tôi, xin hãy nhận lấy.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, mấp máy môi, cánh tay buông thõng bên người, má cô đã đỏ bừng lên từ lâu: “Cậu đang làm gì vậy…”

Hứa Lâm Trạc không thay đổi tư thế, vẫn cầm lá thư cười nhìn Trần Duyên Tri: “Tôi chợt nhớ ra, hình như chưa từng viết thư tình cho cậu, nên hôm qua về nhà đã viết một bức.”

“Tôi không viết gì nhiều đâu, vì ngôn từ vụng về, chỉ chép tay một bài thơ thôi.”

Trần Duyên Tri đưa tay nhận lấy lá thư, khuôn mặt nghiêng hơi cúi xuống đỏ ửng một mảng.

Hứa Lâm Trạc cúi người nhìn xuống mặt cô, trong mắt ánh lên nụ cười: “Thanh Chi, cậu đang ngượng à?”

Trần Duyên Tri mím môi: “… Thế thì sao?”

Hiếm khi thấy cô thẳng thắn như vậy, Hứa Lâm Trạc cố gắng kìm nén cơn buồn cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tôi còn đang nghĩ, nếu cậu không nhận thì tôi phải làm sao.”

“May mà cậu chịu nhận.”

Giọng cậu du dương, như có móc câu: “Muốn mở ra đọc ngay bây giờ không?”

Trần Duyên Tri cứng người, suy nghĩ càng thêm rối loạn, cô lập tức quay đầu đi: “Về nhà tôi đọc sau!”

“Đi đây, có gì lần sau nói tiếp!”

Hứa Lâm Trạc nhìn bóng lưng cô gái chạy trốn, nụ cười lấp lánh trong mắt càng thêm rạng rỡ.

—-

Khi Trần Duyên Tri quay lại lớp học, mặt vẫn còn đỏ, cô ngồi xuống chỗ của mình, may mà lúc này mọi người hoặc đã về ký túc xá hoặc đã đi ăn cơm ở căng tin, trong lớp chỉ còn rải rác vài người 

Trần Duyên Tri ngồi trước bàn, hoàng hôn tràn ngập bầu trời bên ngoài cửa sổ rơi vào lớp học chật hẹp, chỉ còn lại một đốm vàng nhỏ bám ở góc tường.

Cô mở phong bì thư ra, trải phẳng tờ giấy.

“Shall I compare thee to a summer’s day? (Tôi có nên ví em với một ngày mùa hạ?)”

“Thou art more lovely and more temperate. (Em còn đáng yêu và dịu dàng hơn thế.)”

“… By chance or nature’s changing course untrimmed, But thy eternal summer shall not fade. (… Dẫu tình cờ hay đất trời đổi thay, Duy mùa hạ vĩnh cửu của em sẽ còn mãi.)(*)”

(*) Bài Sonnets 18 của Shakespeare.

Trần Duyên Tri vuốt ve mép tờ giấy, một góc trong tim cô ấm áp như được tắm trong ánh nắng, mà cô thì đắm chìm trong cảm xúc đó.

Đó là bài thơ mười bốn câu của Shakespeare.

Đoạn kết của bài thơ này…

Ánh mắt Trần Duyên Tri dừng lại ở đoạn cuối, những câu thơ quen thuộc đã được thay đổi, khi cô đọc từng chữ một lên, đôi mắt không khỏi mở to.

Tiếng tim đập đi từ nhỏ xíu, đến rộn ràng không thể nói nên lời.

“This poem will live, and the world will know that I love you so much. (Bài thơ này sẽ trường tồn, và thế gian sẽ biết, tôi yêu em, yêu em rất nhiều.)”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK