Thật ra Trần Duyên Tri đã biết Bạch Dục Hoa.
Lần đó khi cô giả vờ bị bạn trai của Lâm Thiên Thiên đập ngất, mặc dù sau đó cô thật sự ngất đi, nhưng trước khi bất tỉnh cô đã nghe thấy tiếng bạn bè của Bạch Dục Hoa gọi tên cậu ấy, và cảm nhận được một nam sinh cõng cô lên.
Ngày hôm đó sau khi xuất viện, cô đã đặc biệt đến cảm ơn cô bạn cùng lớp kia, cũng xác nhận từ chỗ đối phương rằng nam sinh cõng cô chính là Bạch Dục Hoa.
Trần Duyên Tri rất bất ngờ trước lòng nhiệt tình và sự chính trực của đối phương, cô nghĩ nếu sau này có cơ hội vào lớp Nguyên Bồi, chắc chắn sẽ trực tiếp cảm ơn cậu ấy.
Cô vẫn không biết diện mạo của đối phương, chỉ biết có một người như vậy, nên vừa rồi cũng không nhận ra Bạch Dục Hoa.
Không ngờ, anh trai của Bạch Tiểu Đình lại chính là cậu ấy.
Bạch Tiểu Đình nhìn qua nhìn lại, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi: “Ủa, không lẽ hai người quen nhau sao?”
Bạch Dục Hoa liếc nhìn Trần Duyên Tri, ánh mắt quay lại em gái mình, nhướn mày: “Coi như là quen đi.”
Hóa ra không phải là quên mình rồi sao?
“Bạch Dục Hoa.”
Người bị gọi tên hơi khựng lại, lại nhìn Trần Duyên Tri.
Sau khi nhận ra, Trần Duyên Tri không do dự nữa, cô tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Dục Hoa, ánh mắt chân thành: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cậu ngày hôm đó đã giúp tôi gọi xe cứu thương, và còn cõng tôi đến phòng y tế.”
Bạch Dục Hoa cứng người, có vẻ như không ngờ đối phương lại cảm ơn một cách trịnh trọng như vậy: “… À, không có gì, chuyện nhỏ thôi.”
Trần Duyên Tri còn định nói gì đó, Bạch Tiểu Đình bên cạnh đã che miệng, mắt lấp lánh hét lên:
“Trời ơi trời ơi trời ơi! Hai người quen nhau vì chuyện gì vậy! Sao em chẳng biết gì hết?!”
Bạch Tiểu Đình túm lấy tay áo Bạch Dục Hoa, hỏi dồn dập như bắn súng liên thanh: “Xe cứu thương? Phòng y tế!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh chưa bao giờ nói với em?”
Bạch Dục Hoa cạn lời: “Anh nói với em sao được? Anh ở nội trú còn em thì không, hơn nữa anh có chuyện gì cũng phải nói với em sao?”
Bạch Tiểu Đình: “Sao anh không nói là mỗi thứ bảy Chủ nhật anh đều xin về nhà?”
Khi hai anh em này sắp cãi nhau vì một hai câu nói, Sở Hề Bắc cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ấy vừa mở cửa phòng trong bước ra đã thấy Bạch Dục Hoa, bước chân không khỏi khựng lại: “Tiểu Đình, đây là…?”
Bạch Tiểu Đình: “Đây là anh trai tớ! Anh ấy tên là Bạch Dục Hoa. Anh à, đây là tay bass cùng nhóm nhạc với em, cô ấy tên là Sở Hề Bắc.”
Sở Hề Bắc vốn rất điềm đạm trước người lạ, cô ấy đưa tay chào Bạch Dục Hoa: “Anh trai Tiểu Đình, chào mừng cậu đến xem buổi biểu diễn của chúng tôi.”
Bạch Tiểu Đình: “Được rồi anh, anh ra ngoài đi! Em phải bắt đầu chuẩn bị lên sân khấu rồi!”
Bạch Dục Hoa: “Chỗ ngồi của anh ở đâu?”
Bạch Tiểu Đình cạn lời: “Anh trai ơi, anh thấy chỗ nhỏ xíu này của chúng em giống như có chỗ ngồi à? Hơn nữa ai lại ngồi nghe ở livehouse chứ! Em đã để dành cho anh khu vực xem ở hàng đầu tiên rồi, phiền anh đứng một lúc được không?”
“Anh phải dậy sớm để đứng phạt à?”
“Cái gì mà đứng phạt chứ! Anh có phải không có việc gì đâu, buổi biểu diễn của em không đủ thú vị sao?” Sở Hề Bắc đi vòng qua hai anh em nhà họ Bạch, đến trước mặt Trần Duyên Tri: “Thanh Thanh, đi nào! Tớ dẫn cậu ra hàng đầu!”
Không lâu sau khi Trần Duyên Tri được Sở Hề Bắc dẫn đến khu vực xem ở hàng đầu, Bạch Dục Hoa cũng đến.
Trần Duyên Tri đang cúi đầu trả lời tin nhắn của Hứa Lâm Trạc.
Hứa Lâm Trạc: [Buổi biểu diễn đã bắt đầu chưa?]
Trần Duyên Tri: [Chưa, nhưng sắp bắt đầu rồi.]
Ngón tay cô lướt nhanh: [Lần này tôi ở hàng đầu tiên.]
Hứa Lâm Trạc: [Được, chú ý xung quanh một chút, đừng lại vô ý ngã nữa.]
Trần Duyên Tri gõ: [Cậu nói lần trước à? Lần trước chỉ là tai nạn—]
“Này.”
Trần Duyên Tri giật mình, vội vàng tắt màn hình, ngẩng đầu lên nhìn, không biết Bạch Dục Hoa đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, lúc này cậu ấy nhìn hành động đột ngột của cô, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cậu đang làm gì vậy?”
Trần Duyên Tri: “… Trả lời tin nhắn của bạn tôi. Cậu có chuyện gì không?”
Trần Duyên Tri nghi ngờ không thôi, cậu ấy không nhìn thấy trang chat của cô với Hứa Lâm Trạc đấy chứ?
Nhỡ mà nhìn thấy, thì chẳng phải là…
Bạch Dục Hoa liếc nhìn điện thoại của cô, mắt dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Ồ?”
“Cậu cũng đọc《Thu Linh》 à?”
Trần Duyên Tri sửng sốt, nhìn điện thoại của mình, không biết từ lúc nào màn hình đã tắt rồi lại sáng lên, lúc này màn hình khóa của điện thoại cô hiển thị hình ảnh nhân vật nữ chính trong 《Thu Linh》. Trong hình, nữ chính tóc đen mắt đen, mặc một chiếc váy liền, trông có vẻ lạnh lùng thanh tao.
Trần Duyên Tri cũng rất bất ngờ: “Cậu cũng đọc à?”
Đúng vậy, tôi rất thích cốt truyện của bộ truyện tranh này.”
“Tôi cũng vậy.” Trong đầu Trần Duyên Tri lóe lên một tia gì đó, cô phản ứng rất nhanh, mở miệng nói: “Cốt truyện của bộ truyện tranh này quá hiếm có, là kiểu hardcore(*) hiếm thấy ở trong nước, chỉ là cập nhật quá chậm.”
(*)Thể loại đẩy cảm xúc người xem lên cường độ cao, thường gắn với bạo lực.
“Tôi vẫn đang theo dõi cập nhật!”
Vẻ mặt của Bạch Dục Hoa đã hoàn toàn thay đổi, khi gặp sở thích của mình, nét mặt vốn trông có vẻ lạnh lùng và tự kiêu của chàng trai cũng không tránh khỏi cởi bỏ vẻ kiêu ngạo để lộ ra chút cuồng nhiệt và hứng thú khó che giấu: “Phải rồi, cậu đã đọc chương mới nhất chưa?”
Trần Duyên Tri lắc đầu: “Chưa.”
“Để tôi nói cho cậu biết, trong chương mới nhất…”
Không biết từ lúc nào, Trần Duyên Tri đã bị Bạch Dục Hoa dẫn dắt vào cuộc trò chuyện về bộ truyện tranh 《Thu Linh》, hai người một câu qua một câu lại, giống như những người có cùng sở thích trong một nhóm nhỏ tình cờ gặp nhau, dần dần trò chuyện sâu sắc hơn.
Vì trước đây tất cả thông tin về Bạch Dục Hoa chỉ đến từ những lời nói lẻ tẻ của Vương Thược Thanh và Hứa Lâm Trạc, Trần Duyên Tri đã ghép nối ra một hình ảnh Bạch Dục Hoa lạnh lùng, thờ ơ bất cần, trong vẻ phóng túng mang theo sự thông minh và tự tin thường thấy nhất ở những thiên tài, thậm chí còn có chút cậy tài khinh người.
Nhưng trong quá trình trò chuyện với Bạch Dục Hoa, Trần Duyên Tri dần dần thay đổi cách nhìn về cậu ấy.
Bạch Dục Hoa nói: “Tôi đặc biệt thích nhân vật nữ chính An Linh. Thực ra cô ấy là kiểu nhân vật khá truyền thống, lạnh lùng xinh đẹp, là nhân vật nổi tiếng trong trường, có rất nhiều người thích cô ấy, tỏ tình với cô ấy. Ban đầu nam chính không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy rất giả tạo, rất tự cao.”
“Nhưng sau đó vì có khả năng quay ngược thời gian, nam chính bắt đầu lặp đi lặp lại cuộc sống của cùng một ngày, cậu ta dần phát hiện ra những người bạn xung quanh sẽ không ngần ngại bỏ rơi cậu ta khi gặp khó khăn, cô gái mà cậu ta thích luôn lợi dụng cậu ta, trong khi nữ chính mới là người chân thành và tốt bụng nhất trong tất cả mọi người.”
“Cô ấy có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, chính những lời đồn đã bôi xấu cô ấy, và cậu ta cũng là một trong những kẻ ngốc ngu ngốc tin vào những lời đồn, sinh ra lòng ghét bỏ cô ấy. Sự thật thực sự là trong mỗi trải nghiệm lặp lại của cậu ta, trong những cốt truyện hoặc nhiều hoặc ít có chút khác biệt đó, chỉ có một thứ là luôn không thay đổi, đó là lòng tốt của nữ chính.”
“Cho dù là dòng thời gian nào, nữ chính đều không ngần ngại chọn giúp đỡ cậu ta, giúp đỡ một người chỉ là bạn học bình thường, không quá thân thiết với cô ấy.”
“Tôi thấy một nữ chính như vậy thực sự quá hiếm. Trong một câu chuyện xoay quanh sự trưởng thành của nam chính, nữ chính không còn là công cụ, cũng không còn là phần thưởng sau khi nam chính phản kích thành công, mà là một con người có nhân cách độc lập và hoàn chỉnh.”
“Cô ấy thậm chí còn xuất sắc hơn cả nam chính, cô ấy có ước mơ, và từ đầu đến cuối luôn kiên định theo đuổi ước mơ của mình, cô ấy có quan điểm rõ ràng về thiện ác và sẽ không vì có quan hệ tốt hơn với nam chính mà chọn bao che, ngược lại sẽ đánh thức nam chính khi cậu ta làm sai, không cho phép cậu ta tiếp tục sống một cách mù mờ như vậy.”
“Ngôn ngữ của tôi nghèo nàn, rất khó để mô tả chính xác, nhưng mà… Ôi.” Bạch Dục Hoa nói đến đây, không nhịn được sờ lên đầu mình, thốt lên một tiếng cảm thán, cậu ấy lắc đầu, khuôn mặt mang theo một nụ cười, đôi mắt trở nên sáng ngời và sinh động: “Tôi thấy một cô gái như vậy thật sự quá đỉnh.”
Trần Duyên Tri nhìn Bạch Dục Hoa trước mặt, chân thành nói với cậu ấy: “Đúng vậy. Tôi cũng rất thích những người như thế.”
Màn che trên sân khấu được kéo ra, bốn cô gái đứng tại chỗ, ánh đèn chiếu lên những nhạc cụ đặt trên sân khấu, càng thêm rực rỡ chói mắt. Cả hội trường sôi sục trong giây phút Bạch Tiểu Đình giơ tay lên vẫy, tiếng hò reo như sóng thủy triều ập tới.
Bạch Dục Hoa nhìn Bạch Tiểu Đình trên sân khấu, khẽ cười, lên tiếng: “Hóa ra khi đứng trên sân khấu con bé này trông như vậy, cũng không tệ.”
Trần Duyên Tri liếc nhìn cậu ấy: “Mặc dù cậu nói vậy, nhưng tôi có thể thấy, quan hệ của các cậu rất tốt.”
Bạch Dục Hoa bất ngờ liếc nhìn cô: “Tại sao lại nói thế?”
Trần Duyên Tri đứng sang một bên, ánh sáng trắng như tuyết rọi sáng khuôn mặt cô gái, cô suy nghĩ một lúc, từ từ lên tiếng: “Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Đình, tôi đã rất tò mò tính cách như vậy xuất phát từ một gia đình như thế nào.”
“Cậu ấy trông có vẻ lãng mạn ngây thơ, thậm chí có chút khác thường, nhưng thật ra không hề ngốc nghếch, ngược lại rất có suy nghĩ và tham vọng. Dù là ai cũng không thể ngờ được, ban nhạc này ban đầu là do cậu ấy dẫn đầu thành lập, việc thuê địa điểm, sắp xếp thời gian tập luyện cũng đều do cậu ấy một tay lo liệu.”
Sở Hề Bắc bắt đầu chơi trong ban nhạc từ cấp hai, lúc đó cô ấy thường xuyên than phiền với Trần Duyên Tri về những trở ngại và khó khăn gặp phải trong quá trình phát triển ban nhạc, mỗi lần than phiền xong cũng đều kết thúc bằng một câu: “May mà có Tiểu Đình ở đó, nếu không chắc chắn sẽ có thêm nhiều rắc rối”.
Trần Duyên Tri: “Nhưng tôi không bao giờ nghi ngờ một điều. Chắc chắn cậu ấy đã lớn lên trong một môi trường đầy sự bao dung và khẳng định.”
“Chắc chắn cậu ấy có một gia đình rất tốt, tốt ở đây không phải nói về việc có tiền, mà là gia đình cậu ấy hẳn là rất quan tâm đến cậu ấy, cũng đã cho cậu ấy rất nhiều tình yêu thương và sự thấu hiểu. Nếu không có điều đó, sẽ không nuôi dưỡng được một đứa trẻ có tính cách như Tiểu Đình.”
Trần Duyên Tri nhìn về phía Bạch Dục Hoa: “Cậu ấy có thể trở thành một người chính trực khoan dung, nhiệt tình kiên định, chắc chắn là vì gia đình cậu ấy cũng là những người như vậy.”
“Mặc dù cậu luôn nói những lời không hay ho với cậu ấy, nhưng thực ra cậu rất quan tâm đến cậu ấy phải không? Nếu không thì khi cậu ấy chạy đến, cậu đã không chú ý ngay đến đôi giày cao gót của cậu ấy.”
Bạch Dục Hoa nhìn Trần Duyên Tri, vẻ mặt sững sờ dần dần thay đổi.
Trên sân khấu, Bạch Tiểu Đình đã bắt đầu tương tác với khán giả trong hội trường, tiếng ồn ào náo nhiệt làm nền, tiếng dùi trống nhẹ nhàng đáp xuống, tạo ra những âm thanh ầm ầm vang dội, khuôn mặt rạng rỡ hoặc phóng khoáng của các cô gái dưới ánh đèn sân khấu càng thêm rực rỡ chói lọi.
Người này…
Quả nhiên không phải là ảo giác của cậu ấy sao?
Trên đời này thật sự có một người, giống tên kia đến vậy à?
“Không sao, tôi vẫn luôn chỉ có một mình.”
“Nếu có thể cùng em hóa thành chòm sao.”
“Đó là điều tôi đã ước nguyện trong đêm sao băng.”
Trần Duyên Tri nhìn Sở Hề Bắc trên sân khấu, đang định mở điện thoại quay video, Bạch Dục Hoa bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Này, cậu tên là Trần Duyên Tri phải không?”
Trần Duyên Tri nhìn sang bên cạnh, đôi mắt của Bạch Dục Hoa dưới ánh đèn màu rực rỡ trở nên lộng lẫy phóng khoáng, nhưng lúc này biểu cảm của cậu ấy không còn bất cần như thường ngày, mà lại khiến người ta cảm thấy có vài phần trang trọng nghiêm túc: “Tôi nhớ không nhầm chứ?”
Trần Duyên Tri nhìn cậu ấy, trong tai đầy ắp tiếng hát từ sân khấu vọng lại và tiếng reo hò của những người xung quanh, cô hơi ngẩn ngơ: “Ừm, ừm? Đúng vậy.”
Bạch Dục Hoa: “Làm bạn nhé. Tôi tên là Bạch Dục Hoa, học lớp 11A1.”
—-
Buổi biểu diễn kết thúc.
Không lâu sau khi Trần Duyên Tri về nhà, cô nhận được tin nhắn từ Hứa Lâm Trạc.
Hứa Lâm Trạc: [Tôi đang chuẩn bị về Xuân Thân rồi, chắc khoảng 6 giờ chiều sẽ về đến nơi.]
Trần Duyên Tri đọc xong tin nhắn, chậm rãi trả lời: [Ừm, thuận buồm xuôi gió.]
Đóng hộp thoại của Hứa Lâm Trạc lại, ánh mắt Trần Duyên Tri di chuyển xuống dưới, dừng lại ở hộp thoại mới mẻ kia, một lúc lâu không rời đi được.
Lúc này trong hộp thoại đó vẫn còn trống trơn, chỉ có tin nhắn xác nhận từ đối phương, và một thông báo hệ thống “Bạn đã thêm người này làm bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện”.
Tin nhắn xác nhận từ đối phương ngắn gọn súc tích, cũng rất phù hợp với phong cách của cậu ấy, chỉ có một cái tên.
Bạch Dục Hoa.
Lúc này Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm vào cái tên này, không khỏi nảy sinh một vài suy nghĩ hoang đường: Nếu Vương Thược Thanh biết cô đã thêm được WeChat của Bạch Dục Hoa, liệu có tức đến bốc khói trên đầu không?
… Mặc dù chắc chắn cô sẽ không nói chuyện này với Vương Thược Thanh.
Trần Duyên Tri nhìn cái tên đó, lại không nhịn được liếc nhìn hộp thoại của Hứa Lâm Trạc.
Nhưng thật ra cô cũng rất do dự không biết có nên nói chuyện này với Hứa Lâm Trạc không.
Cô lờ mờ cảm thấy mối quan hệ giữa Hứa Lâm Trạc và Bạch Dục Hoa không tốt lắm, mặc dù cùng học trong một lớp chọn, còn làm bạn học gần hai năm, một người thường xuyên đứng nhất toàn khối, một người thường xuyên đứng nhì toàn khối, nhìn từ một góc độ nào đó cũng giống như sẽ trở thành bạn tốt.
Tuy rằng hai người trông có vẻ rất có duyên, nhưng cô nghe ra được điều gì đó không ổn từ giọng điệu của Hứa Lâm Trạc khi nhắc đến Bạch Dục Hoa lần trước.
Có vẻ như hai người chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường nhất, cô còn đặc biệt chạy đi nói với Hứa Lâm Trạc cô đã thêm WeChat của Bạch Dục Hoa, ngược lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Trần Duyên Tri bỏ ý định đó đi, ngồi xuống bàn học, bật đèn bàn lên và bắt đầu đọc cuốn sách bổ trợ trước đó chưa đọc xong.
Trăng lên đầu cành, hoàng hôn đã buông.
Trần Duyên Tri đọc xong phần còn lại của cuốn sách, màn hình chiếc điện thoại để bên cạnh bàn học đột nhiên sáng lên.
Cô cầm điện thoại lên xem, phát hiện là tin nhắn mới từ Hứa Lâm Trạc.
Hứa Lâm Trạc: [Thanh Chi à, tôi đã về nhà rồi, tôi sẽ đến tìm cậu ngay.]
Trần Duyên Tri gõ chữ: [Cậu ăn cơm trước đi, không cần vội.]
Phía trên cùng của hộp thoại hiển thị “Đối phương đang nhập…” trong một thời gian rất dài, có vẻ như Hứa Lâm Trạc đã xóa đi sửa lại nhiều lần, mới gửi ra một câu: [Nhưng tôi rất muốn gặp cậu.]
Một mảng ửng hồng lan ra trên cổ Trần Duyên Tri, cô không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Thật là…”
Trần Duyên Tri: [Vậy cậu ăn chút gì đó trước, rồi hãy đến.]
Hứa Lâm Trạc: [Được.]
Trần Duyên Tri nhớ ra điều gì đó: [Chừng nào thì cậu đến? Để tôi xuống đợi cậu nhé, tối nay có thể mẹ tôi sẽ tan làm về đúng giờ.] Nếu bắt gặp cả hai người họ, thì sẽ rất phiền phức.
Hứa Lâm Trạc nhanh chóng trả lời: [Rất nhanh thôi, nửa tiếng nữa.]
Trần Duyên Tri: [Được.]
Đầu tháng 5, đã vào cuối xuân, những thành phố ở phương Nam đã thấy được sự mãnh liệt của mùa hè, mang theo oi bức nặng nề và màu xanh tươi tốt, ập đến thật sớm như nạn châu chấu không thể tránh khỏi, đang gặm nhấm những gì ít ỏi còn sót lại của mùa xuân.
Trần Duyên Tri thay quần áo và giày xong, chuẩn bị ra cửa mới nhớ ra cuốn sách mà cô mượn của Hứa Lâm Trạc khi trước vẫn còn nằm trên kệ sách của mình, nên lại mở cửa quay lại phòng để lấy.
Ánh chiều tà nóng rực như ngọn lửa thiêu đốt một bên chân trời, giống như hồi quang phản chiếu của một cụ già sắp ra đi, còn bên kia là bầu trời đêm xanh thẳm trải dài mênh mông tĩnh lặng xa xôi như biển sâu, những vì sao lấp lánh ẩn hiện trong sự hòa quyện của lửa và nước biển.
Trần Duyên Tri ngồi trên ghế dài trước cổng vườn hoa, những nụ hoa tường vi leo rủ xuống cả giàn, đung đưa trong gió tỏa ra hương thơm say đắm lòng người.
Cô nhìn điện thoại, Hứa Lâm Trạc sắp đến nơi rồi, đang hỏi cô ở chỗ nào trong vườn.
Trần Duyên Tri giơ tay lên trả lời: [Tôi đang ngồi trên ghế dài ở cổng.]
Cô vừa gửi câu trả lời xong, ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Lâm Trạc đang đi về phía mình từ xa, cậu mặc một bộ đồ trắng thoải mái, toát ra cảm giác thanh xuân nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như cây bạc hà mùa hè, nhìn thấy cô từ xa xa, lập tức mỉm cười với cô, nụ cười còn khiến người ta choáng váng hơn cả hương thơm của giàn hoa tường vi.
Trần Duyên Tri đứng dậy, nhìn người đến trước mặt mình, không nhịn được lên tiếng gọi cậu: “Hứa Lâm Trạc…”
Trần Duyên Tri không nghe thấy câu trả lời, cảnh tượng trước mắt cô chao đảo, trời đất quay cuồng, cô bị người ta chặn ngang, kéo lấy ôm vào một vòng tay, nhiệt độ ấm áp đến nóng rực, mùi cỏ xanh và gỗ mạnh mẽ xộc lên tràn ngập khoang mũi, thay thế cho mùi hương tường vi vương vít, gần trong gang tấc, quấn quýt không rời.
Hứa Lâm Trạc vừa đến trước mặt cô, giây tiếp theo đã vươn tay ôm lấy cô.
Trần Duyên Tri ngây người, khi cô phản ứng lại bèn hoảng hốt đưa tay đẩy vai Hứa Lâm Trạc, vừa chạm vào thì đã nhận ra, cái ôm của người kia không dùng sức cũng không siết chặt, có thể đẩy ra rất dễ dàng, nhưng ngón tay cô lại mềm nhũn không có lực, gò má lập tức càng thêm nóng bừng.
Trần Duyên Tri từ đẩy chuyển sang nắm, nắm đấm đấm nhẹ vào cánh tay Hứa Lâm Trạc, cổ đã đỏ bừng một mảng: “Hứa Lâm Trạc, tự dưng cậu làm gì vậy—”
Hứa Lâm Trạc hơi nới lỏng vòng tay, Trần Duyên Tri ngước mắt nhìn lên, phát hiện người này đang cười, lúc này, đôi mắt phượng đẹp đẽ đang cong lên, như hình dáng trăng lưỡi liềm, cậu rủ mắt nhìn cô, ánh mắt tuôn chảy như thủy ngân.
Giọng Hứa Lâm Trạc dịu dàng, mang theo tiếng khàn khe khẽ đầy cuốn hút: “Bởi vì, nhìn thấy Duyên Tri đứng đợi tôi từ xa.”
“Khoảnh khắc đó tự dưng rất muốn đi tới ôm cậu.”