Hứa Lâm Trạc ngẩn người nhìn Trần Duyên Tri.
“Trách nhiệm ư?”
“Ừm.” Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc: “Cậu chỉ cần tự hỏi bản thân, khi làm việc đó, cậu có thấy vui vẻ hay không là được.”
“Nếu là việc thật sự muốn làm, chỉ cần làm thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Chứ không phải là để đạt được thành tựu hay sự công nhận nào đó.”
“Hứa Lâm Trạc này, trước đây tôi đã từng do dự, nhưng giờ tôi không hối hận vì đã không tiếp tục học vẽ.” Trần Duyên Tri nói: “Tôi rất thích vẽ, nhưng không nhất thiết phải lấy đó làm kế sinh nhai.”
“Tôi biết mình thích vẽ, tôi biết giá trị độc nhất vô nhị trong cuộc đời tôi chắc chắn gửi gắm vào đó. Sau này tôi có thể học vẽ trong lúc rảnh rỗi ngoài công việc, có lẽ thế giới người lớn không đơn giản như tôi tưởng tượng, nhưng tôi tin rằng tình yêu của tôi dành cho hội họa có thể vượt qua những khó khăn thường tình đó. Quan trọng hơn nữa là vì tôi đã là một học sinh bình thường, bây giờ muốn theo đuổi con đường nghệ thuật cũng rất khó khăn.”
“Nhưng đó là vì tôi đã suy nghĩ kỹ, sau khi không còn lựa chọn nào khác.” Trần Duyên Tri nhìn thẳng vào mắt Hứa Lâm Trạc: “Hứa Lâm Trạc à, cậu vẫn còn lựa chọn đấy. Tôi hy vọng cậu có thể đưa ra quyết định từ tận đáy lòng. Tôi mong cậu có được cuộc sống tốt đẹp nhất đối với cậu.”
Đó là điều cô mong muốn.
Vẻ mặt bối rối của Hứa Lâm Trạc dần dịu đi, cậu cụp mắt xuống, hơi hé môi như muốn nói điều gì.
Ngay khi Trần Duyên Tri tưởng cậu sắp nói gì đó, cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu.
Trần Duyên Tri: “Cậu cười gì vậy?”
Hứa Lâm Trạc ngước mắt nhìn cô, ánh sao rơi vào đáy mắt, lấp lánh mờ ảo, cậu thở dài nhẹ nhàng: “Tôi đang nghĩ, nếu không có Thanh Chi bên cạnh, tôi phải làm sao đây.”
Trần Duyên Tri: “… Phải làm sao thì làm vậy.”
Hứa Lâm Trạc cười tươi: “Không được. Nếu không có Thanh Chi bên cạnh, tôi chẳng biết phải làm gì nữa.”
Tai Trần Duyên Tri nóng lên, ánh mắt bắt đầu lảng đi, cô đứng dậy: “Lười để ý đến cậu. Cậu vừa mang bánh về đúng không? Bánh ở đâu—”
Vừa đứng lên, Trần Duyên Tri lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Cô vẫn đang nắm tay Hứa Lâm Trạc, là do lúc nãy cô chủ động nắm lấy để an ủi cậu.
Trần Duyên Tri bỗng thấy nóng ruột, định buông tay ra, nhưng người đang bị nắm tay lại nắm lấy cổ tay cô, rồi khẽ kéo một cái.
Trần Duyên Tri mở to mắt theo phản xạ, rồi mất thăng bằng, cô không đứng vững được, lập tức ngã ngồi xuống đùi Hứa Lâm Trạc.
Lưng được đỡ lấy, trong vòng tay ấm áp của chàng trai là mùi hương gỗ pha lẫn cỏ xanh, Trần Duyên Tri như bị bỏng, đột ngột ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hứa Lâm Trạc đang cúi xuống nhìn cô.
Đôi mắt phượng kia lấp lánh ý cười, giọng nói dịu dàng, nhưng Trần Duyên Tri lại nghe ra một chút trêu chọc vì đã thành công trêu ghẹo cô, đến nỗi mặc dù là lời xin lỗi nhưng nghe chẳng có chút hối lỗi nào: “Xin lỗi, tôi theo thói quen kéo một cái, làm cậu mất thăng bằng.”
“Thanh Chi à…”
Trần Duyên Tri đưa tay véo lấy cánh tay Hứa Lâm Trạc, vặn mạnh về một hướng.
Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Thanh Chi, cậu véo đau quá.”
Trần Duyên Tri lạnh lùng: “Đáng đời, ai bảo cậu cố tình kéo tôi, biết đau thì buông ra đi.”
Cậu vẫn cười nhìn cô, cố tình hạ giọng: “Thanh Chi đối xử với tôi thật bạo lực.”
“Chịu đi.”
Hứa Lâm Trạc buông tay ra, Trần Duyên Tri nhân cơ hội duỗi chân, theo bản năng đưa tay chạm vào lưng ghế để mượn lực, nhưng cổ tay được người trước mặt nhẹ nhàng đỡ lấy, vững vàng nâng cô đứng trở lại trên mặt đất.
Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên, khi ngẩng đầu lên, thấy Hứa Lâm Trạc không biết đã hạ mắt nhìn cô cười từ lúc nào, đâu còn vẻ đáng thương ấm ức lúc trước.
“Nhưng không sao. Thanh Chi thế nào tôi cũng thích.”
Tay chân Trần Duyên Tri như có dòng điện chạy qua, má cô cũng ửng hồng: “… Cậu đã xong chưa?”
“Không phải định mừng sinh nhật sao? Mau ăn bánh và ước nguyện đi, tôi phải về rồi.”
Hứa Lâm Trạc xoa xoa đầu ngón tay, nơi đó vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ cơ thể cô gái.
Ý nghĩ nhen nhóm trong lòng Hứa Lâm Trạc dần trở nên tăm tối hơn, nhưng không để lộ ra ngoài.
Cậu nhìn Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Thanh Chi vội về lắm sao?”
“Định để tôi một mình ư? Ba mẹ đều không có nhà, về rất muộn, xem ra tôi chỉ có thể một mình trải qua đêm sinh nhật tuổi 18 rồi.”
Trần Duyên Tri trừng mắt nhìn cậu, có lẽ vì nhiệt độ quá cao khiến đầu óc cũng bị đốt cháy, cô buột miệng nói: “Vậy tôi còn làm sao được, chẳng lẽ ở lại ngủ với cậu sao?”
Câu nói vừa dứt, biểu cảm của cả hai người đều cứng lại.
Hứa Lâm Trạc sững sờ tại chỗ, nhìn Trần Duyên Tri. Còn Trần Duyên Tri thì nhận ra mình vừa nói hớ điều gì đó không hay ho, mặt lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt.
Cô gái thường ngày luôn bình tĩnh tự tin bắt đầu nói lắp: “Tôi, ý tôi là, chính là…”
Trần Duyên Tri cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, cô điên cuồng suy nghĩ cách diễn đạt, môi trên môi dưới va vào nhau, một câu nói nghẹn trong miệng không sao thốt nên lời.
Cho đến khi cô liếc thấy Hứa Lâm Trạc đang đứng đối diện giơ tay lên. Trần Duyên Tri lập tức ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn qua.
Hứa Lâm Trạc, người thường ngày luôn ôn hòa như gió xuân, thỉnh thoảng cũng hay trêu chọc, lúc này lại dùng mu bàn che nửa mặt, để lộ đôi mắt không dám nhìn thẳng vào cô, và vành tai không biết đã ửng hồng từ lúc nào.
Hứa Lâm Trạc ho khan mấy tiếng, không biết đang che giấu điều gì: “… Tôi, tôi đi lấy bánh kem đây.”
Trần Duyên Tri đáp lại gần như không nghe thấy: “… Ừm.”
Trần Duyên Tri nhìn cậu quay người đi về phía cửa, trong khoảnh khắc ấy, tiếng tim đập như được phóng to đến vô hạn, vang như sấm rền.
Bên ngoài cửa sổ, đêm đã xanh rì, những đám mây trở nên mềm mại. Cô nhìn bóng dáng người nọ giống như đang kiềm chế cảm xúc, xách hộp bánh đi về phía cô. Khi ánh mắt chạm nhau, Trần Duyên Tri không kìm được mà nắm chặt vạt áo của mình.
… Thích cậu ấy quá.
Thật sự rất thích người này.
“… Tôi không mua bánh quá lớn đâu.” Hứa Lâm Trạc đặt hộp bánh lên bàn trà, những ngón tay thon dài trắng nõn kéo sợi ruy băng màu sắc sặc sỡ ra, vừa mở hộp bánh vừa giải thích với vẻ ngượng ngùng: “Vì cảm thấy cậu không thích đồ ngọt.”
“Tôi cũng không thích lắm. Nhưng tôi cảm thấy sinh nhật mà không có bánh kem thì giống như thiếu cái gì đó, nên vẫn mua một cái nhỏ.”
Trần Duyên Tri từ từ ngồi xuống, cùng cậu nhìn chiếc bánh, giọng nói khẽ khàng: “… Cậu thích là được rồi.”
Hứa Lâm Trạc đứng dậy, tắt đèn chính trong phòng khách, bật đèn đứng ở góc bàn.
Trần Duyên Tri nhìn chiếc đèn đứng tỏa ánh sáng màu cam ấm áp: “Lát nữa tắt cả cái này đi nhé?”
“Vậy sẽ quá tối.” Hứa Lâm Trạc đi lại, ngồi xuống bên cạnh Trần Duyên Tri, cong mắt cười: “Thế này là được rồi.”
Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc mở hộp đĩa bánh, đưa tay lấy túi nến, nhanh chóng phát hiện trong đống đồ thiếu một vật dụng khá cần thiết: “Hứa Lâm Trạc, ở đây không có diêm. Nhà cậu có bật lửa không?”
Hứa Lâm Trạc suy nghĩ một chút: “Có, nhưng hình như là ở trong bếp.”
Trần Duyên Tri liếc nhìn cậu, đứng dậy: “Để tôi qua lấy nhé, để ở chỗ nào vậy?”
Nhưng Hứa Lâm Trạc cũng đứng lên theo: “Để tôi đi cùng cậu.”
Trần Duyên Tri: “Tôi tự đi được mà.”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Tôi không tả chính xác được. Hơn nữa lâu rồi không dùng, tôi cũng cần tìm một lúc.”
Trần Duyên Tri: “Vậy cậu đi đi, tôi ở đây.”
Trần Duyên Tri định quay lại ghế sofa, nhưng bị Hứa Lâm Trạc chặn đường đi, cô ngẩng đầu nhìn người nọ, cảm thấy tay áo bị người ta kéo nhẹ.
Tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Hứa Lâm Trạc, âm điệu dịu dàng quen thuộc: “Nhưng tôi muốn Thanh Chi đi cùng.”
“…” Trần Duyên Tri hơi nheo mắt nhìn cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, tìm cái bật lửa mà còn cần người khác đi cùng?”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi mà.”
“…”
Hứa Lâm Trạc tiếp tục đưa ra lý do: “Hơn nữa tôi rất sợ bóng tối, ở đó tối lắm, nếu Thanh Chi không đi cùng, tôi không dám qua đó đâu.”
Tất nhiên đây cũng là nói dối. Cả cậu và Thanh Chi đều quen ở nhà một mình từ nhỏ, làm sao có thể sợ bóng tối được.
Hứa Lâm Trạc đã có thể tưởng tượng được, có lẽ Trần Duyên Tri sắp ngẩng đầu lên, không khách sáo mà nói với cậu một câu “Vậy cậu đi bật đèn lên đi” rồi.
Nhưng cậu vẫn rất thích quá trình trêu chọc người trước mắt này.
Hứa Lâm Trạc đang nghĩ vậy, bỗng cảm thấy một cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay.
Cậu lập tức dừng dòng suy nghĩ trong đầu, ánh mắt rơi trở về hiện thực.
Trần Duyên Tri chủ động nắm lấy tay cậu.
Cô gái không nói gì, trong ánh đèn vàng mờ ảo, không thể nhìn rõ những thứ ở hơi xa, nhưng lại chiếu rõ sự căng thẳng và hồi hộp trên gương mặt cô.
Vành tai Trần Duyên Tri đỏ lên, cô nói nhỏ: “… Vì hôm nay là sinh nhật cậu. Chỉ lần này thôi.”
Chỉ có một góc phòng khách còn sáng ánh đèn vàng, ánh sáng hiếm hoi, tay Hứa Lâm Trạc được Trần Duyên Tri nắm lấy, nơi lòng bàn tay chạm vào nhau truyền đến nhiệt độ ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời, đó là nhiệt độ cơ thể của người kia.
Hứa Lâm Trạc có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch từng đợt.
Trần Duyên Tri đi trước, vành tai đỏ bừng nhưng không ai nhìn thấy, cô liên tục tự niệm, cố gắng để trái tim mình bình tĩnh lại, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng cười khẽ của ai đó, lại lập tức bị phá công(*).
(*)Phá công (破功): hay dùng trong võ hiệp, chỉ sự tu luyện vất vả nhưng bị phá hủy trong phút cuối.
“… Lại cười gì vậy?”
“Không có gì.” Đôi mắt Hứa Lâm Trạc trong bóng tối vẫn sáng ngời, ý cười lấp lánh: “Chỉ là cảm thấy Thanh Chi thật dịu dàng.”
“… Hả?”
“Thanh Chi đối xử với tôi tốt quá.”
Trần Duyên Tri không nhịn được nữa: “… Hứa Lâm Trạc, có ai nói cậu rất phiền phức chưa?”
“Chưa, Thanh Chi là người đầu tiên đấy.”
Trong bóng tối, trên đầu cô gái bỗng xuất hiện hai dấu thăng(*) đỏ rực, giọng nói cũng trở nên ngượng ngùng: “… Vậy chứng tỏ những người trước đó đều chưa nhìn thấu bản chất của cậu.”
(*) Nguyên văn là chữ tỉnh (井).
“Không phải vậy, chỉ là tôi chỉ trêu chọc mỗi Thanh Chi thôi.”
“Cậu còn dám nói nữa!”
“Có gì mà không dám nói chứ?” Giọng nói trong trẻo như tuyết tan thành suối, tuôn ra đầy ý cười: “Tôi chỉ trêu chọc người tôi thích thôi.”
Trần Duyên Tri đi lấy bật lửa, suýt nữa thì tự đốt cháy mình. Không phải theo nghĩa đen.
Nhưng khi ngồi xuống trước ghế sofa, bắt đầu thắp nến trên bánh, cô nhìn gương mặt Hứa Lâm Trạc trở nên ấm áp hơn dưới ánh nến, một góc nào đó trong lòng vẫn không nhịn được mà dần dần tan ra, rối tung cả lên.
Giai điệu bài hát chúc mừng sinh nhật phát ra từ điện thoại, tiếng hát vui vẻ của mọi người vang lên, bao quanh góc nhà yên tĩnh, không ngừng xoay vòng. Trần Duyên Tri dán mắt nhìn Hứa Lâm Trạc chắp tay lại, hàng mi dài khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt trong veo sâu thẳm như hồ nước.
Vầng sáng ấm áp làm xao động tâm trí, Trần Duyên Tri nghi ngờ mình đã nhìn thấy Bồ Tát cúi đầu.
Nhưng rõ ràng cô vẫn rất bình tĩnh.
Trần Duyên Tri nhìn góc nghiêng của Hứa Lâm Trạc, khẽ nói:
“— Hứa Lâm Trạc, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi.”
Đúng lúc này, Hứa Lâm Trạc buông tay xuống, từ từ ngước mi mắt lên, nhìn về phía cô.
Trong ánh nến lung linh, gương mặt hai người được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo, bầu không khí mờ ám không ngừng thay đổi, quấn quýt, đan xen trong hơi thở của nhau.
Trần Duyên Tri lên tiếng trước: “… Cậu đã ước gì vậy?”
Đáy mắt Hứa Lâm Trạc nổi lên gợn sóng lăn tăn, tối như màn đêm thăm thẳm, nhưng lại rực sáng hơn cả những vì sao, trong giọng nói như có làn gió buổi ban mai.
“Tôi ước, sinh nhật năm sau, cậu vẫn có thể ở bên cạnh tôi như thế này.”