Trong vệt đỏ nhòe của giấy bút chạm nhau, chẳng mấy chốc, hai ngày nghe giảng chấm điểm đã đến hồi kết.
Điểm thi cuối kỳ sắp được phát ra rồi.
Chỉ là Trần Duyên Tri vốn tưởng, ít nhất phải đợi đến ngày cuối cùng thì mọi câu trả lời và sự thật mới được tiết lộ.
Cho đến ngày áp chót trước kỳ nghỉ, khi cô đúng giờ trở về lớp để học tự học buổi tối, vừa hay đi ngang qua phòng giáo viên.
Trần Duyên Tri vô tình liếc nhìn vào bên trong, sau đó ánh mắt lập tức đông cứng lại.
Xung quanh bàn của thầy chủ nhiệm Ngô Danh Húc, từng vòng học sinh đang vây quanh, lúc này thầy ấy đang ngồi trước bàn với vẻ mặt chán đời, thỉnh thoảng học sinh lại phát ra tiếng thảo luận, rất nhiều người đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính, mắt không chớp lấy một cái.
Khi Trần Duyên Tri đứng ở cửa vừa hay có hai bạn nữ không chịu nổi nữa, khoác tay nhau rút ra từ vòng ngoài đám đông, vừa đi vừa lẩm bẩm bước tới cửa, đi ngang qua Trần Duyên Tri:
“Cứu với! Đông người quá, giờ tự học sau đến xem nhé?”
“Aaa thật sự đấy, vây quanh làm gì, gọi ban cán sự đến sao chép về lớp chiếu màn hình lớn, không phải ai cũng có thể xem sao?”
“Hình như là chưa có xếp hạng toàn khối…”
Tiếng trò chuyện của các cô gái từ từ đi xa, Trần Duyên Tri đứng ở cửa văn phòng một lúc, khung cửa hẹp dài, vừa đủ đóng khung một góc ồn ào, có một nỗi kích động vô danh đang gào thét, dụ dỗ cô tiến lên, nhưng cuối cùng Trần Duyên Tri vẫn thu hồi ánh mắt, quay đầu trở về lớp học.
Ở chỗ ngồi, Lê Vũ Liên đang quay đầu nói chuyện với bạn ngồi sau: “… Đúng đó, hình như điểm của chúng ta đều có hết rồi, bên thầy cô đã có thể xem được bảng tổng kết rồi.”
“Làm sao không căng thẳng được, nếu thi không tốt thì Tết năm nay sẽ phải mất mặt trước họ hàng đấy…”
Trần Duyên Tri ngồi xuống, Lê Vũ Liên cảm nhận được sự hiện diện của cô, bèn cắt đứt cuộc trò chuyện với bạn phía sau, quay người lại: “A! Duyên Tri, cậu đến rồi.”
“Duyên Tri, cậu đã xem điểm của mình chưa?”
Trần Duyên Tri: “Không phải vẫn chưa tra được trên ứng dụng sao?”
Học sinh trường Trung học Đông Giang có một ứng dụng chuyên dụng để tra cứu điểm những kỳ thi lớn, sẽ ghi chép chi tiết điểm các môn của học sinh, xếp hạng trong lớp, xếp hạng khối và xếp hạng tổng điểm. Nhưng ứng dụng này được công nhận là phản hồi chậm, thường là bảng điểm các môn đã ra hết rồi, bên phòng giáo vụ vẫn chưa cập nhật dữ liệu thi trên ứng dụng.
Lê Vũ Liên ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: “Tôi tưởng cậu đã đến văn phòng xem điểm rồi chứ.”
Thực ra ở trường Trung học Đông Giang, vào buổi tối ngày thi xong, đáp án các môn sẽ được phát xuống cho học sinh tự chấm bài thi.
Lúc đó Trần Duyên Tri đã đối chiếu xong đáp án phần trắc nghiệm của tất cả các môn — không đối chiếu phần tự luận là vì tiêu chuẩn chấm điểm tự luận chưa được công bố, đây là lần đầu tiên cô tham gia kỳ thi lớn ở cấp trung học, không có kinh nghiệm nên cũng khó ước lượng điểm.
Chấm xong chín bài thi, kết quả không tốt không xấu, ở mức trung bình.
Các môn trắc nghiệm của cô không có biến động quá lớn so với kỳ thi giữa kỳ trước, có môn thi tốt hơn lần trước, ví dụ như môn Lịch sử sai ít nhất trong phần trắc nghiệm, chỉ sai hai câu; cũng có môn thi kém hơn lần trước, ví dụ như môn Ngữ văn, sai bốn câu.
Trong đó, môn Toán mà cô đã bỏ ra nhiều tâm sức nhất, phần trắc nghiệm chỉ cao hơn kỳ thi trước hai điểm.
Hai điểm đó đến từ câu cuối cùng của phần trắc nghiệm lựa chọn phương án, cô vừa hay đoán trúng một trong ba đáp án đúng, được hai phần năm điểm của câu đó.
Nếu là bản thân trước kia, chắc chắn sẽ rất vui vẻ nhỉ, vì chút may mắn tình cờ này.
Nhưng vào giây phút sửa điểm trắc nghiệm ấy, Trần Duyên Tri lại cảm thấy hai điểm trên bài thi quá chói mắt, mực đỏ thẫm thấm sâu trên giấy, vết đỏ sâu hoắm như con thú hoang há cái miệng đầy máu, tiếng nhạo báng vang lên xé toạc màng nhĩ cô.
Trần Duyên Tri dành gần cả một đêm để hiểu rõ những câu trắc nghiệm bị làm sai trên bài Toán, mất rất nhiều thời gian mới hiểu được lý do mình làm sai.
Có những câu cô thực sự không biết, xem đáp án cũng chỉ hiểu được lơ mơ.
Có những câu cô biết làm, nhưng vẫn cứ tính sai con số cuối cùng vì một số lý do khó hiểu, hoặc bỏ sót dấu hiệu quan trọng.
Có những câu, cô nhớ mình đã từng làm loại bài tương tự, cũng biết nó muốn hỏi kiến thức nào trong sách, nhưng cô vẫn không làm được.
Bỗng có tiếng ồn ào ở ngoài, Lương Thương Anh cầm USB tới bước lên bục giảng, bước chân thoải mái vui vẻ.
Lê Vũ Liên tinh mắt nhận ra, cô ấy lo lắng kéo tay áo Trần Duyên Tri: “Duyên Tri Duyên Tri! Nhìn kìa!!!”
Khi Trần Duyên Tri nhìn lại, Lương Thương Anh đã đứng trên bục giảng, nhìn mọi người cười hì hì.
Cô ấy nâng cao giọng hô: “Kết quả kỳ thi cuối kỳ vẫn chưa được hoàn tất, nhưng đã có bảng xếp hạng lớp rồi, các cậu muốn xem không?”
“Xem đi!!!”
“Ôi trời, chết sớm đầu thai sớm.”
Lương Thương Anh hăng hái cúi xuống cắm USB: “OK! Vậy tôi bắt đầu phát đây!”
Màn hình lóe sáng trong giây lát, những dòng chữ đen trên nền trắng hiện ra trước mắt mọi người, theo con chuột trượt dần, từ từ cuộn xuống dưới, dưới bục giảng lúc yên lặng lúc lại vang lên tiếng thầm thì, trong mắt hầu hết mọi người đều phản chiếu ánh sáng từ màn hình, tạo nên cảm giác như sóng ngầm mờ mịt khó tả.
Có người đột nhiên cất giọng hỏi lớn: “Điểm này chưa quy đổi phải không?”
Lương Thương Anh thuận miệng trả lời: “Ừ, mấy môn phụ này đều chưa quy đổi, là điểm gốc đấy.”
Có bạn học khác nói nhỏ: “Chưa quy đổi thì có sao đâu, chỉ có học sinh trường mình thi thôi, dù có quy đổi thế nào thì cũng chỉ chênh nhau một hai điểm, thay đổi được gì chứ.”
“Còn chưa có xếp hạng từng môn, thật sự chỉ xem được xếp hạng lớp thôi…”
Tiếng bàn tán của mọi người vang lên rõ ràng bên tai, nhưng Trần Duyên Tri chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, tai như ù đi trong giây lát, rồi cả người chìm vào bóng tối và tĩnh lặng vô tận.
… Hạng 23.
Kỳ thi này, cô đứng hạng 23 trong lớp.
Lê Vũ Liên có vẻ vô cùng phấn khích, cô ấy kéo tay Trần Duyên Tri, mắt sáng lấp lánh nói: “Trời ơi, hình như tôi tiến bộ được một chút rồi! Duyên Tri! Cậu xem này, tôi tiến bộ được ba hạng so với lần trước! Tiếng Anh được 120 điểm luôn, hu hu tôi xúc động quá, phần trắc nghiệm sai rõ nhiều, tôi tưởng mình hết cứu rồi chứ, may mà thầy chấm bài không nỡ giết, cho phần viết luận của tôi điểm cao thế…”
Tiếng ù ù bên tai Trần Duyên Tri vừa đạt đến đỉnh điểm thì ngừng bặt.
Cô bỗng nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhìn vào mắt Lê Vũ Liên, khóe miệng từ từ cong lên, khó nhọc kéo đến một vị trí thích hợp, rồi nghe thấy chính mình nói: “Thế thì tốt quá, chúc mừng cậu.”
Không, không tốt chút nào.
Cô cảm thấy tất cả đều thật tệ.
Cô tiến bộ được bốn bậc, thậm chí còn nhiều hơn cả Lê Vũ Liên một chút, nhưng tại sao cô lại hoàn toàn không thể vui mừng như Lê Vũ Liên được?
Trần Duyên Tri cúi đầu, cổ cô cứng đờ như một cỗ máy cũ kỹ không được bôi dầu, cử động chậm chạp.
Tại sao vậy? Tại sao cô lại yêu cầu bản thân cao đến thế, nếu như cô dễ hài lòng thì tốt biết mấy, lúc này cô cũng sẽ có thể nhảy cẫng lên vui mừng vì đã tiến bộ được bốn bậc.
Nhưng cô không thể.
Cô nhìn con số kia, chỉ cảm thấy nỗ lực và những đêm thức khuya học bài trong một tháng qua, dường như đều đã trở thành một trò đùa tồi tệ.
Trần Duyên Tri nhìn lên màn hình, dần dần thất thần.
Cô bỗng phát hiện, hóa ra nỗ lực nhưng không nhận được kết quả xứng đáng, lại là một việc khiến người ta đau đớn đến thế.
Trần Duyên Tri thông minh sớm, có khả năng tiếp thu tuyệt vời, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là người nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, là một trong số ít những người làm việc gì cũng có vẻ dễ dàng.
Cô không phủ nhận, thời trung học cơ sở cô thực sự đã học hành chăm chỉ, nên mới có thể thi đỗ vào trường Đông Giang – một trong những trường top đầu của Xuân Thân, nhưng cô cũng biết, sự nỗ lực của mình chẳng thấm vào đâu.
Lúc đó, lớp cô học là lớp chọn của trường cấp hai, trong lớp có nhiều bạn chỉ ngủ năm sáu tiếng một ngày, giờ ra chơi nào cũng đang làm bài tập, đi vệ sinh còn phải mang theo vở từ vựng tiếng Anh. Có thể Trần Duyên Tri đã cố gắng học tập, nhưng nếu chỉ nói về nỗ lực, trong lớp lúc đó có quá nhiều người vượt xa cô.
Nhưng cuối cùng, trong lớp, bao gồm cả cô, chỉ có ba người thi đỗ trường Trung học Đông Giang.
Trần Duyên Tri hiểu rất rõ điểm mạnh của mình so với người khác, cô cũng luôn tự tin về điều đó, thậm chí có một thời gian cô còn tự mãn.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều đã kết thúc vào giây phút này.
Cô mới phát hiện ra, ra là cô cũng có những việc dù đã nỗ lực cũng vẫn không thể làm được, hóa ra là trong đám người xuất chúng, cô cũng chỉ là một người bình thường tầm thường.
Trần Duyên Tri bỗng nhớ lại những lời Trần Văn Vũ từng nói với cô, lúc đó cô đang học lớp 8, trong hai năm cấp hai cô tham gia nhiều câu lạc bộ, cũng vì thế mà có phần xao nhãng học tập, dẫn đến thành tích sa sút rất nhiều.
Lúc đó Trần Văn Vũ cầm bảng điểm của cô, bày ra vẻ mặt tiếc sắt không thành thép mắng cô hồi lâu, mà Trần Duyên Tri vốn biết cách đối phó với ba, nên chỉ lạnh lùng hờ hững, không nói một lời.
Trần Văn Vũ thấy cô thờ ơ, dần dần ngừng lại, cuối cùng thất vọng nói với Hoàng Diệp:
“Anh thật sự không hiểu sao con bé có thể không lo lắng chút nào. Con gái của đồng nghiệp anh, cô nhóc A Thu ấy, lần nào điểm thi sa sút con bé cũng khóc một trận, em xem đó mới là phản ứng bình thường của một học sinh chứ! Không cần ba mẹ nói, tự mình cũng biết bản thân không nên được số điểm này, thế mới gọi là biết suy nghĩ!”
Lúc đó Trần Duyên Tri nghe xong còn coi thường, nhưng hôm nay nhớ lại, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi buồn muộn màng.
Cô phát hiện ra, hình như bây giờ mình đã có thể trả lời được câu hỏi của ba.
Trước đây cô không quan tâm, là vì tin chắc rằng cứ nỗ lực thì sẽ đạt được kết quả, là vì chưa từng thực sự dốc hết sức mình phấn đấu.
Những đứa trẻ hay khóc kia, không phải vì lo lắng sợ hãi, mà là bởi vì không cam lòng.
… Cuối cùng cô cũng hiểu được lý lẽ này.
Trần Duyên Tri bỗng có chút ghen tị với chính mình lúc cấp hai.
Có lẽ sau nhiều năm, sự can đảm của nghé con không sợ cọp sẽ trở nên thật buồn cười, nhưng so với trái tim đang dần già cỗi này, lại khiến người ta ước ao đến nhường nào.
Có lẽ đây chính là bài học đầu tiên của việc trưởng thành, phát hiện ra bản thân không phải là đứa con cưng của thế giới, không phải người may mắn được ưu đãi, cũng không phải là người đặc biệt.
Trong muôn vàn chúng sinh, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
“Duyên Tri!”
Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ ngơ ngác, cho đến khi chạm phải ánh mắt của Lê Vũ Liên, Lê Vũ Liên chớp chớp mắt nhìn cô: “Cậu sao vậy? Bảng điểm các môn chính đã được phát ra rồi, cậu không xem sao?”
Trần Duyên Tri cầm lấy tờ giấy, nhìn những con số trên đó thì nhẹ giọng nói: “… Ừm, xem rồi.”
Vừa mở phiếu trả lời, cô vừa tự an ủi cô bé đang tổn thương trong lòng:
Không sao đâu Trần Duyên Tri, nếu chưa đủ cố gắng thì cứ tiếp tục cố gắng, chút không vừa ý này có đáng là gì?
Than trời trách đất sẽ không mang lại lợi ích, mày nên bình tĩnh lại, nghiêm túc chép những con số trong bài toán này vào cột điểm từng câu của phiếu trả lời môn Toán, rồi làm lại bài một lần nữa — không có gì to tát cả, nếu thua thì hãy đứng dậy bước tiếp, sẽ luôn có cơ hội chiến thắng.
Không có gì to tát cả.
Trần Duyên Tri chép hết số điểm các câu nhỏ môn Toán vào vị trí tương ứng trên phiếu trả lời, sau đó bắt đầu đối chiếu với đề thi và đáp án để làm lại từng bước một.
Cô phát hiện mình chỉ nhớ được các bước giải mà thầy đã liệt kê khi giảng bài nhưng không hiểu tại sao phải viết theo các bước đó; khi gặp chỗ không hiểu, cô bắt đầu hối hận vì đã không ghi chép trong giờ học, bây giờ quên mất lời giải thích của thầy, ngay cả đáp án cũng không hiểu rõ lắm.
Cả một buổi tối, suốt cả tiết tự học, Trần Duyên Tri ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhưng một tờ đề mỏng có sáu câu lớn mười hai câu nhỏ, cô chỉ làm được chưa đến một nửa.
Cho đến khi tiếng chuông hết giờ tự học buổi tối vang lên, Trần Duyên Tri giật mình vì tiếng chuông, mạch suy nghĩ vừa mới có lại một lần nữa bị gián đoạn.
Học sinh đeo cặp lần lượt ra về, dù hôm nay mới biết điểm thi cuối kỳ của bản thân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nụ cười và niềm vui rạng rỡ trên gương mặt nhiều người.
“Tiểu Tri?”
Trần Duyên Tri quay đầu lại, hôm nay Khương Chí Nhứ để xõa mái tóc đen dài, đeo một chiếc ba lô vải lanh màu trắng, khí chất càng thêm phần dịu dàng thoải mái.
Khương Chí Nhứ cười nói: “Tiểu Tri, đã hết giờ tự học rồi, còn đang học à?”
“Sao rồi, về không? Hay là muốn đợi cậu thêm?”
Ánh mắt Trần Duyên Tri từ từ dừng lại trên người Khương Chí Nhứ, phản ứng hơi chậm chạp: “… Không cần. Tôi xong rồi, đi thôi.”
Bình thường Khương Chí Nhứ và Trần Duyên Tri đi đường thường hay trò chuyện về đủ thứ chuyện, đề tài cũng luôn nhảy cóc.
Nhưng lần này, Trần Duyên Tri không chủ động nói gì, cô chỉ khẽ cúi đầu, hai người hiếm khi đi trên đường lớn trong trường, xung quanh là những học sinh đang trò chuyện, chen chúc mà náo nhiệt.
Khương Chí Nhứ vừa đi vừa lải nhải nói về những chuyện vụn vặt: “Tối nay có nhiều người xin nghỉ quá, cảm giác cả lớp đã xin nghỉ hơn nửa rồi, chắc là định ngày mai sẽ không đến trường nữa…”
“Tôi cũng muốn xin nghỉ quá… nhưng chắc ba mẹ tôi sẽ không đồng ý. Thôi, kệ vậy, đợi thêm chút nữa đi, bị nhốt trong trường hai ngày rồi, cũng chẳng thiếu gì một ngày nửa ngày nữa.”
Khương Chí Nhứ nói một hồi lâu, cũng không nghe Trần Duyên Tri trả lời, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn cô: “Tiểu Tri…”
Cô gái bên cạnh cúi đầu, tóc đen che khuất đôi mắt, một giọt nước bỗng rơi xuống.
Bước chân của Khương Chí Nhứ đột ngột dừng lại.
Bước chân của Trần Duyên Tri cũng dừng lại, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên.
Giọng Khương Chí Nhứ rất nhẹ, nét vui vẻ và thoải mái trên gương mặt rút đi như thủy triều, chỉ còn lại dấu vết lo lắng: “Tiểu Tri, cậu…”
Khương Chí Nhứ dường như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ mới mở đầu, lại không thốt ra được lời nào nữa.
Trần Duyên Tri đưa tay khẽ lau khóe mắt, rồi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Khương Chí Nhứ: “Sao lại dừng lại vậy?”
Trần Duyên Tri trông vẫn bình thản như thường ngày, vẻ mặt cũng bình thản, chỉ tiếc là khóe mắt hơi đỏ và giọng nói hơi khàn đã bán đứng cô.
“Đi tiếp đi. Tôi vừa nghĩ đến chuyện khác, không nghe rõ, cậu nói đến đâu rồi…”
Khương Chí Nhứ đưa tay nắm lấy tay Trần Duyên Tri, lắc nhẹ, không nói gì.
Trần Duyên Tri hiểu rằng, Khương Chí Nhứ đang an ủi cô theo cách mà cô ấy nghĩ rằng sẽ không làm tổn thương cô — Khương Chí Nhứ hiểu cô quá rõ, nhìn thấy được tất cả sự cố gắng và không muốn tỏ ra yếu đuối của cô.
Vừa rồi Trần Duyên Tri thực sự đã bị đánh gục, sau một tháng nỗ lực ngày đêm, khi nhận được kết quả hoàn toàn không như mong đợi và không tương xứng với công sức bỏ ra của mình — trong nỗi giày vò của một buổi tối không hiểu và không giải được những bài toán trên đề thi, trái tim vốn đã lung lay của cô, cuối cùng đã đâm sầm xuống đất giữa tiếng ồn ào và náo nhiệt đại diện cho niềm vui trong đêm nay.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo khi cô sụp đổ, cô đã lảo đảo đứng dậy.
Cô lau khô nước mắt, như thể chưa từng bị đánh bại, cũng chưa từng rơi lệ vì sự việc không như ý.
Cô kiêu hãnh đến mức không thể nhìn thấy sự yếu đuối của chính mình.
Khương Chí Nhứ nắm chặt tay Trần Duyên Tri, cô ấy mím môi, nhíu mày, sau một lúc lâu mới dịu dàng nói: “Tiểu Tri… không sao đâu. Qua đêm nay sẽ ổn thôi, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Trần Duyên Tri để yên cho Khương Chí Nhứ nắm tay mình, một lúc sau, cô mới từ từ nắm lại tay Khương Chí Nhứ, khóe môi nở nụ cười, dường như chỉ trong chưa đầy một phút, cảm xúc của cô đã được kiểm soát: “Tôi biết rồi… cảm ơn cậu, Tiểu Nhứ.”
Sau khi chia tay ở ngã tư, Trần Duyên Tri đi dọc theo con đường lớn hướng đến cổng trường, rẽ vào nhà thi đấu bên đường.
Nhà thi đấu ban đêm chỉ có nhà vệ sinh cuối hành lang là còn sáng đèn, ánh sáng trắng nhợt như sơn quét trên tường, Trần Duyên Tri vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương.
Cô đờ đẫn nhìn người trong gương, mới cảm thấy khóe mắt đã bị gió lạnh thổi đến khô rát, không còn chút nước mắt nào.
—-
Trần Duyên Tri ở lại nhà vệ sinh của nhà thi đấu rất lâu, đến khi cô đi ra, trên con đường lớn đã không còn nhiều người.
Phần lớn học sinh ngoại trú đều đã rời khỏi trường từ sớm, lúc này ở đầu kia của con đường trong trường, chỉ còn lại lác đác vài học sinh chăm chỉ đang đi về phía cổng trường trong đêm.
Trần Duyên Tri ra khỏi cổng trường, trong nhà để xe đạp đã chẳng còn mấy chiếc, ở góc có một người đứng lẻ loi bên ngoài nhà để xe, dường như đang tìm xe của mình.
Mặc dù đã hấp thụ được một chút năng lượng ổn định từ bạn bè, nhưng lúc này, tâm trạng của Trần Duyên Tri vẫn chưa thể gọi là tốt, không có tâm trí đâu để quan sát người và vật xung quanh.
Trần Duyên Tri vừa đi vừa nhìn bóng của mình, trong đầu hiện lên những bài toán không giải được tối nay và những điểm số vô tình đánh mất trên bài thi.
Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì? Phương pháp học tập? Mức độ nỗ lực?
Lần này điểm của bài toán ứng dụng vẫn không cao, có phải điều này có nghĩa là cô nên thu hồi sự chú ý với bài toán ứng dụng, tăng cường luyện tập phần trắc nghiệm không?
Làm thế nào để có thể nâng cao hiệu quả làm bài…
— Quả nhiên, cô vẫn quá vô dụng.
Nước mắt đã được kiểm soát lại một lần nữa dâng trào, Trần Duyên Tri nhắm mắt lại, vừa điều hòa hơi thở vừa đưa tay định lau nước mắt —
“Trần Duyên Tri.”
Đầu óc như bị nhấn nút tạm dừng, “cạch” một tiếng đứng yên.
Trần Duyên Tri chưa kịp quay người, bên cạnh đã xuất hiện thêm một cái bóng.
Trần Duyên Tri vốn không muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng Hứa Lâm Trạc đứng ngược sáng cúi đầu nhìn cô, còn hơi cúi người xuống, trong lòng bàn tay là một mặt dây chuyền đã đứt dây.
“Đồ của cậu rơi…”
Dường như Hứa Lâm Trạc đã nhìn thấy điều gì đó, giọng nói chợt im bặt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập.
Trần Duyên Tri vốn luôn cảm thấy việc để lộ sự yếu đuối và bất lực của mình là điều vô cùng mất mặt, lúc này cảm giác đó càng dâng lên đến đỉnh điểm chưa từng có, trong giây lát sinh ra vô số sản phẩm phụ mang tên cảm giác xấu hổ.
Cô vội vàng giật lấy mặt dây chuyền trong tay Hứa Lâm Trạc, nói một câu “Cảm ơn” bằng chất giọng khàn khàn, rồi định bước đi.
Hứa Lâm Trạc đứng tại chỗ, từ từ hạ tay xuống.
Cậu nhìn bóng lưng chạy trốn của Trần Duyên Tri, bỗng nhiên gọi to cái tên đó:
“Thanh Chi.”
Hai chữ giống như câu thần chú định thân, chỉ hai chữ giản đơn, nhưng trong khoảnh khắc đó đã khiến Trần Duyên Tri dừng bước, đứng yên không động đậy.
Thanh Chi.
Đây là cái tên Trần Duyên Tri đặt cho mình trong Hạt nhân nóng chảy.
Cái tên này có lai lịch của nó, nhưng, cô chưa từng nói cho bất kỳ bạn bè nào biết, cũng chưa từng sử dụng ở nơi nào khác.
— Người biết cái tên này, cô chỉ có thể nghĩ đến một người.
Trần Duyên Tri đứng yên tại chỗ một lúc lâu, như thể mới vừa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, quay đầu lại với vẻ khó tin.
Mắt cô hơi đỏ, hàng mi đen ướt át không chớp, con ngươi co lại, không rời mắt nhìn Hứa Lâm Trạc đang đứng phía sau mình — trong sự ngẩn ngơ gần như thất thần ấy pha lẫn với sự kinh ngạc không thể che giấu, và sự trống rỗng tạm thời do thông tin đột ngột ập đến để lại.
Mà giây phút Hứa Lâm Trạc nhìn thấy đôi mắt đó, cậu lập tức thấy được làn sương mờ trong khóe mắt cô.
Ánh mắt cậu lóe lên trong giây lát, khi nói ra lần nữa, giọng điệu đã trở nên dịu dàng, như dòng suối róc rách chảy qua thung lũng trong tim Trần Duyên Tri, một lần nữa tạo nên những con sóng thần:
“— Thanh Chi.”
—-
Rất lâu rất lâu sau đó, Trần Duyên Tri đã có được cuộc sống mình mong muốn.
Cô nằm trên ghế sofa nhớ lại đêm đó, đèn đường đêm đó trong ký ức hết sức mờ nhạt, các cửa hàng ven đường đều đã đóng cửa, ánh sáng dọc đường thưa thớt.
Khi người đó xuất hiện trước mặt cô, cô mới phát hiện, hóa ra không phải đèn đêm đó tình cờ hỏng cả một con đường, không phải tất cả vận xui đều kéo nối đuôi kế tiếp nhau — mà ngược lại, hóa ra đêm đó những vì sao đã sáng đến vậy, như những viên ngọc màu bạc đang ngủ say trong dải ngân hà xa xôi.
Có những ánh sáng quá rực rỡ chói chang, trước khi đến, luôn cần phải vượt qua một đêm đen tối.
Tất cả những cuộc gặp gỡ đã được định sẵn từ nơi ẩn sâu nhất, đều ẩn chứa trong đó ánh rực rỡ kín đáo.