Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả kỳ nghỉ đông, mọi người đều cùng nhau học tập tại nhà của Hồ Dư Chu, mà kỳ nghỉ đông của lớp 12 vốn đã ngắn ngủi, kim đồng hồ từng giây từng phút chuyển động, kỳ nghỉ đông đột ngột kết thúc vào ngày mùng 7 Tết.

Tuy vậy, đối với một số người, ngày kết thúc còn đến sớm hơn nữa.

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc trở lại trường, hai người hẹn nhau kỳ nghỉ đông này sẽ về trường sớm bốn ngày, chiều mùng 3 Tết đã quay lại lớp tự học.

Nhưng khi hai người vừa bước vào lớp, lại phát hiện trong lớp Nguyên Bồi đã có người, mà còn không phải chỉ một, hai người.

Bạch Dục Hoa, Khổng Trăn Di, Ngu Uyển Nghi, Diêu Thụy và Bành Lăng Trạch đều ở đó, còn có cả cặp tình nhân kia nữa.

Tân Đào nhìn thấy biểu cảm của Trần Duyên Tri, vui vẻ lao đến ôm chầm lấy cô, Trần Duyên Tri kinh ngạc nhìn Tân Đào: “Sao các cậu đều đến rồi?”

Tân Đào: “Ở nhà cũng chỉ đi thăm họ hàng, chán chết đi được, chi bằng về trường tự học sớm, tiện thể lén học để loại bớt đối thủ luôn.”

Ngu Uyển Nghi: “Hiệu suất học tập không đủ cao, vẫn quen ngồi tự học ở lớp hơn một chút.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Đúng vậy, ở nhà lúc nào tôi cũng bị tiếng người nhà làm cho mất tập trung.”

Mặt Diêu Thụy đầy vẻ khổ sở: “Ai hiểu được chứ, nhà họ hàng bạn bè đang xem chương trình Tết ngoài cửa, chỉ có mình tôi là học sinh cấp ba khổ sở ngồi trong phòng làm bài tập, còn phải chịu đựng tiếng cười của họ xuyên qua cánh cửa nữa.”

Tân Đào đồng cảm: “Ai chẳng vậy? Hơn nữa tôi đã lớp 12 rồi mà vẫn phải đi theo mẹ chúc Tết khắp nơi, có thể thấy tầm quan trọng của việc học lớp 12 trong mắt ba mẹ là một sự tồn tại mang tính Schrödinger(*).”

(*)Tính Schrödinger: thí nghiệm con mèo có thể vừa sống vừa chết, ý chỉ sự mơ hồ, trong văn cảnh mang ý học lớp 12 vừa quan trọng vừa không.

Bành Lăng Trạch: “Dù sao thì, cậu vất vả rồi.”

Diêu Thụy: “Đâu chỉ là vất vả! Thật sự là người và thần đều phải phẫn nộ!”

Trong lúc Diêu Thụy đang ngửa mặt lên trời chửi bới, Bạch Dục Hoa đút hai tay vào túi đi qua, cầm một cuốn đề thi đại học cuộn tròn, đánh vào mông Diêu Thụy một cái, một tiếng rất vang, kèm theo đó là giọng điệu thờ ơ mà đầy vẻ phóng khoáng ngả ngớn thường ngày:

“Đừng chán nản, đừng emo(*), cứ làm thôi.”

(*)Emo là một trào lưu sống dựa theo cảm xúc tôn thờ sự chán nản, buồn rầu, dễ bị tổn thương.

Ngu Uyển Nghi cũng tỏ vẻ đầy năng lượng: “Chỉ còn hơn 100 ngày nữa thôi! Dù thế nào chúng ta cũng phải giữ vững!”

Khổng Trăn Di: “Cố gắng thêm chút nữa, thắng lợi rực rỡ đã ở trước mắt rồi!”

Cứ thế, một nhóm người ồn ào học tập trong lớp học ba ngày, cuối cùng cũng đến ngày khai giảng của lớp 12.

Mấy ngày Trần Duyên Tri về trường không xem điện thoại, nên không biết rằng, nhóm chat lớp Nguyên Bồi lại xuất hiện 99+ tin nhắn vì một nữ sinh thuộc ban Lịch sử sắp đến.

Vì vậy, khi Trần Duyên Tri không chuẩn bị chút nào, cũng hoàn toàn không đề phòng, đeo cặp sách đẩy cửa sau của lớp học, cảnh tượng cô nhìn thấy là thế này.

Lớp học sáng sủa sạch sẽ, tiếng người ồn ào, trên chỗ ngồi sát tường có một cô gái đeo kính, tóc ngắn ngang vai, che đi đường nét cổ và vai đầy ưu tú, sống mũi nhìn từ bên cạnh mang độ cong tự nhiên.

Cô ấy ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp tựa thân cây, người chẳng khác tên gọi, giống như sự yên lặng và ngay thẳng của cây bạch dương. Đôi mắt đen như mực đang nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảng bóng râm lớn sát cạnh khung cửa, ánh nắng rọi qua kẽ lá, một đốm sáng nhỏ rơi xuống đuôi tóc cô ấy.

Dường như sự ồn ào xung quanh không thể làm lay động sự tĩnh lặng của cô ấy dù chỉ là một chút.

Rõ ràng chỉ là một cảnh tượng rất bình thường.

— Nếu người này không phải là Tạ Cẩn Hoa, và đây cũng không phải là lớp Nguyên Bồi.

Trong hơn mười ngày nghỉ Tết, Trần Duyên Tri không đợi được Tạ Cẩn Hoa chủ động nói với cô về điểm số và xếp hạng kỳ thi cuối kỳ.

Trần Duyên Tri còn tưởng… Cô tưởng cô ấy sẽ không đến nữa.

“Cẩn Hoa!”

Tạ Cẩn Hoa quay đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần Duyên Tri, ánh mắt lơ đãng dần dần tập trung lại.

Cô ấy mỉm cười với cô.

Trần Duyên Tri bước nhanh vài bước, Tạ Cẩn Hoa ôm lấy cô gái đang lao về phía mình. Đáy mắt vốn luôn tĩnh lặng bỗng lóe lên tia sáng vui mừng, giọng nói của cô ấy nghe vẫn trong trẻo như suối mùa đông: “Trần Duyên Tri.”

“Tôi đã đến như đã hứa.”

Viền mắt Trần Duyên Tri hơi nóng lên, cô càng ôm chặt vai Tạ Cẩn Hoa, lòng bàn tay đặt lên xương bả vai hơi nhô ra của cô gái, như thể đang muốn vỗ cánh bay lên.

Cô khẽ đáp lại: “… Tôi biết mà.”

Tôi biết, cậu sẽ một lần nữa đến bên cạnh tôi.

Cuối cùng Tạ Cẩn Hoa đã vào được lớp Nguyên Bồi với thành tích tổng điểm đứng thứ 50 toàn khối, và ngày tiếp theo cô ấy đến lớp Nguyên Bồi chính là lễ khai giảng.

Rèm đỏ buông xuống hai bên sân khấu, trên sân khấu xếp một hàng bàn và ghế dài, dưới sân khấu, học sinh nói cười thì thầm đi qua đi lại, từ cửa ra vào đổ về các góc của hội trường.

Khi Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc đến hậu trường, hầu hết các học sinh nhận giải đều đã đến đông đủ, toàn là người quen.

Hứa Lâm Trạc đi về phía Bạch Dục Hoa và Bành Lăng Trạch đang nói chuyện, hai người cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay chào từ xa. Hồ Dư Chu và Tân Đào thì vây quanh Trần Duyên Tri, ba cô gái nói chuyện về quy trình trao giải sắp tới.

Trần Duyên Tri liên tục hỏi lại cùng một câu hỏi: “Chỉ cần xếp hàng lên, sau khi nhận giấy khen thì quay người, đợi chụp ảnh xong là có thể đi xuống phải không?”

Đây là lần đầu tiên Trần Duyên Tri nhận giải, nhưng Hồ Dư Chu và Tân Đào luôn nằm trong top 10 ban Vật lý, đã nhận giải không biết bao nhiêu lần rồi, nên họ quen thuộc với quy trình hơn một chút.

Hồ Dư Chu thấy cô căng thẳng, bèn lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, chỉ là nhận giấy khen thôi mà, cậu chú ý xem người bên cạnh đi như thế nào là được rồi.”

Tân Đào: “Đúng vậy, không có gì đặc biệt cần chú ý đâu, vèo một cái là qua ngay thôi.”

Hồ Dư Chu chợt nhớ ra điều gì đó: “Nếu phải nói thì… tôi luôn cảm thấy ánh đèn trên sân khấu rất sáng, vô tình liếc phải một cái là dễ bị chói mắt lắm.”

Giọng Tân Đào cao lên: “Ôi, tôi cũng thấy vậy! Thật đấy, độ sáng của cái đèn đó quá không hợp lý luôn.”

Trần Duyên Tri: “… Vậy tôi cố gắng kiểm soát bản thân, không ngẩng đầu lên nhìn nhỉ?”

Hồ Dư Chu: “Cái đó cũng khó kiểm soát lắm.”

Lần này Trần Duyên Tri thật sự bối rối: “Tại sao?”

Tân Đào nói với cô: “Lát nữa cậu lên sân khấu sẽ biết.”

Ánh đèn dưới sân khấu vụt tắt, thế giới bên ngoài cánh cửa trở nên tối đen, sau tấm màn đỏ sẫm vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, một tia lửa nhỏ biến thành đám cháy lan khắp đồng cỏ, vang dội như trời biển, dường như cả hội trường đều rung chuyển.

Sau khi danh sách khen thưởng được xướng lên, mười người thuộc ban Lịch sử đi đầu tiên, hướng về trung tâm sân khấu.

Vào khoảnh khắc bước vào ánh đèn sân khấu, Trần Duyên Tri đột nhiên hiểu ra, tại sao Hồ Dư Chu nói rất khó kiểm soát bản thân không nhìn.

Quá sáng.

Ánh sáng trắng chói lọi khiến sân khấu trông như một thế giới mới sinh ra từ hỗn độn, bóng tối trước khi bước vào vùng ánh sáng ấy trở nên chật hẹp và tù túng.

Ánh sáng sinh ra từ nơi xa xăm, chậm rãi xoay vòng rơi xuống vai cô, Trần Duyên Tri chợt cảm thấy ánh sáng tràn ngập trên người mình, những bông hoa nở rộ giữa ban ngày, quấn quýt lấy cô, khiến cô không kìm được mà nín thở.

Từng mảng màu sắc mờ ảo chói lòa dần dần mở ra trước mắt, mọi ngóc ngách trên sân khấu đều được chiếu sáng, rõ ràng tường tỏ, ngược lại, bước chân lại vì thế mà tỏ ra do dự.

Trong những năm tháng vàng son ấy, cô cũng từng hoang mang bối rối, từng thất vọng và hối hận, con đường dài đằng đẵng, nhưng cô vẫn thẳng tiến không lùi, đi mãi đến tận bây giờ.

Trần Duyên Tri hơi ngẩng đầu lên, trong một khoảnh khắc mắt cô nhắm nghiền, cảm nhận được hơi ấm của nguồn sáng xa xôi trên bầu trời đuổi tới.

Có lẽ vì quá nóng, hàng mi cô khẽ run rẩy mở ra. Cô nhìn chăm chú vào bóng tối phía dưới sân khấu, trong cơn mơ hồ, hình như cô trông thấy một cô gái với dáng vẻ quen thuộc đang đứng giữa biển người.

Cô gái ấy có con ngươi màu đen mà cô quá đỗi quen thuộc, trong sáng tinh khiết, đuôi mắt sắc sảo, nhưng hình dáng lại tròn trịa.

Cô ấy im lặng nhìn Trần Duyên Tri, ánh mắt họ giao nhau, chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở, đã vượt qua ba năm thời gian và tuổi tác.

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn cô ấy, cô gần như ngỡ mình đã gặp ảo giác, cho đến khi cô thấy trong đáy mắt của cô gái ấy gợn lên một gợn sóng.

Cô gái khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười thật nhẹ thật nhạt.

Cô ấy đứng dậy, bóng dáng thoáng qua, rời khỏi chỗ ngồi, quay người đi về phía cửa chính của hội trường, để lại phía sau tiếng cười nói lấp đầy trời đất.

Như thể cuối cùng cũng được chứng kiến đoạn kết của một thời tuổi trẻ theo đuổi ước mơ, giữa tiếng vỗ tay vang dội và biển người dậy sóng, cô ấy dùng một nụ cười yên lặng thay thế cho những giọt nước mắt nóng hổi, giống như cách Trần Duyên Tri chưa bao giờ nói mình đã vất vả như thế nào, chỉ mải mê tiến về phía trước.

Bóng lưng ấy mang theo tất cả quá khứ. Cô ấy rời đi, cũng đại diện cho việc từ nay về sau, Trần Duyên Tri sẽ bước ra khỏi những tháng ngày chùng chân không thể tiến bước và ảm đạm mờ mịt ấy.

Cô ấy sẽ không còn hối tiếc, không còn tâm nguyện chưa hoàn thành, sẽ chỉ đứng yên lặng ở một góc của khu rừng thời gian, nhìn Trần Duyên Tri bước đến nơi xa hơn.

Trần Duyên Tri không nhớ mình nhận giấy khen như thế nào, cô chỉ nhớ tiếng vỗ tay vô tận gần như đã xối rửa sạch sẽ đôi tai mình.

Cô máy móc quay người đi theo đoàn người rời khỏi sân khấu sáng bừng trở về phòng chờ, mọi người đều có vẻ bỗng chốc kiệt sức, người cầm giấy khen, người gấp đôi giấy khen trên tay, Trần Duyên Tri suýt nữa cũng làm vậy, may mà cổ tay bị ai đó nắm lấy.

“Đừng gấp giấy khen nhiều lần quá.”

Hai người đứng ở trong góc, những học sinh đang chờ đến lượt đứng thành từng nhóm trò chuyện, không ai chú ý đến bên này.

Lòng bàn tay Trần Duyên Tri đột nhiên ngứa ngáy.

Cô khựng lại, cúi đầu nhìn, phát hiện là ngón tay của Hứa Lâm Trạc đã luồn vào kẽ hở giữa ngón cái và ngón trỏ của cô, rồi lật ngược lại, khéo léo nắm lấy lòng bàn tay cô.

Rất nóng, gần như muốn tan chảy.

Trần Duyên Tri hé miệng: “Hứa Lâm Trạc, cậu sắp phải lên sân khấu phát biểu rồi—”

Người dẫn chương trình trên sân khấu đọc xong. Tiếng vỗ tay vang lên, như thể đang hưởng ứng lời Trần Duyên Tri, thúc giục Hứa Lâm Trạc lên sân khấu.

Hứa Lâm Trạc: “Vậy tôi đi đây.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, vào khoảnh khắc Hứa Lâm Trạc quay người rời đi, cô đột nhiên đưa tay nắm lấy vạt áo cậu.

Bước chân rời đi của Hứa Lâm Trạc khựng lại.

Trần Duyên Tri gạt đi làn sương mù trong lòng mình, cô siết chặt lòng bàn tay, nhìn cậu hỏi: “Hứa Lâm Trạc, nếu tôi ở dưới sân khấu, cậu có thể tìm thấy tôi giữa tất cả mọi người không?”

Thiếu niên ôn hòa thanh tú hơi nghiêng người nhìn cô, ánh mắt khẳng định, mang theo nụ cười, lần này cũng cho cô câu trả lời mà cô mong đợi được nghe:

“Đương nhiên.”

Trần Duyên Tri cảm thấy niềm vui sướng và nỗi chua xót trong lòng, tất cả quấn quýt bao lấy cô.

”… Thật sao? Sau khi tôi bước lên, thậm chí còn không nhìn rõ được hàng ghế đầu tiên và thứ hai có những ai.”

Hứa Lâm Trạc khẽ nói: “Tôi có thể tìm thấy cậu, hãy tin tôi.”

Bên ngoài đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, cuối cùng cậu cũng buông tay Trần Duyên Tri ra, quay đầu mỉm cười với cô, đi về phía bục diễn thuyết lộng lẫy trên sân khấu.

Màu đen xám xịt trên người cậu dần tan biến, dưới ánh đèn chiếu rọi, biến thành màu trắng rực rỡ.

Trần Duyên Tri im lặng nhìn cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào trong lòng càng thêm sôi sục, cũng càng thêm mãnh liệt.

Cô khẽ nói: “… Hứa Lâm Trạc.”

“Tôi cũng có thể tìm thấy cậu.”

Sau khi tốt nghiệp, Hứa Lâm Trạc từng lấy bức thư tình chưa viết xong của mình ra để hồi tưởng, nhưng lại bị Trần Duyên Tri tình cờ nhìn thấy khi đang dọn dẹp đồ đạc.

Về ngày hôm đó trong ký ức, Hứa Lâm Trạc đã viết trong thư:

“Lúc đó khi cậu đi theo đoàn người lên sân khấu, Diêu Thụy nói với tôi, ánh đèn sân khấu thực sự rất đẹp, làm cho mỗi người đều tỏa sáng lấp lánh.

Tôi đã phản bác cậu ấy, tôi nói, không phải vì ánh đèn.

Thanh Chi, tôi không cần nhờ vào ánh sáng để nhìn thấy cậu, bởi vì bản thân cậu đã đủ rực rỡ rồi.

Đối với tôi, tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu quá lâu rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có thể sánh vai đứng trên sân khấu, tắm mình trong ánh hào quang rực rỡ mà cậu và tôi hằng ao ước.

Tôi nhận ra những tiếng vỗ tay đang dần xa xôi, mờ nhạt đi, như tiếng ù tai vang vọng sau một vụ nổ lớn. Rồi tôi cảm thấy, sự tĩnh lặng như vũ trụ rơi rụng, bao trùm lấy chúng ta.

 Cậu có biết lúc đó tôi đang nghĩ gì không?

Tôi nghĩ, vào khoảnh khắc này, chúng ta là những vì sao mới được sinh ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK