Một nhóm người ồn ào cho đến giờ tự học buổi tối.
Trước khi vào học, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc đứng ở hành lang hóng gió.
Trần Duyên Tri nhìn vẻ mặt của Hứa Lâm Trạc, không khỏi bật cười: “Hứa Lâm Trạc, rõ ràng là tôi đạt hạng ba, nhưng cậu có vẻ vui hơn cả tôi.”
Hứa Lâm Trạc hơi thu lại nụ cười trên khóe môi, cậu nhìn cô với vẻ nghiêm túc, hỏi: “Có thật không?”
Người này đang nói gì vậy? Rõ ràng là ngay cả khóe mắt cũng đang cười mà.
Trần Duyên Tri cũng trả lời rất nghiêm túc: “Có.”
Hứa Lâm Trạc bỗng cong mắt cười: “Vậy phải làm sao đây? Đúng là tôi rất vui mà.”
Trần Duyên Tri cố tình nói: “Một người lúc nào cũng đứng nhất, không vui vì thành tích của mình, mà lại vui vì người khác đạt hạng ba sao?”
Hứa Lâm Trạc cười khẽ: “Cậu đâu phải người khác.”
Hai người nói chuyện cho đến khi chuông reo, trên đường về lớp, Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, nhận thấy một bóng người thoáng lướt qua rồi biến mất ở cầu thang.
Trần Duyên Tri dừng lại, Hứa Lâm Trạc nhạy bén nhận ra, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Trần Duyên Tri: “Tôi vừa thấy Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi khoác tay nhau xuống cầu thang, họ không cầm gì cả. Sắp vào giờ tự học rồi, họ định đi đâu vậy?”
Hứa Lâm Trạc cũng nhìn về phía cầu thang, nhưng ở đó đã không còn bóng dáng hai cô gái: “Tôi nhớ hôm nay là Dư Chu trực nhật thì phải? Cậu có thể hỏi cậu ấy sau.”
“Có lẽ một trong hai cậu ấy không khỏe, nên người kia đi cùng đến phòng y tế, cũng khó nói.”
Trần Duyên Tri trở lại chỗ ngồi, lớp học đã yên lặng trở lại, nên cô không nói gì nữa, chỉ viết một mẩu giấy đẩy qua cho Hồ Dư Chu:
[Dư Chu, tôi vừa thấy Trăn Di và Uyển Nghi xuống cầu thang, cậu có biết mấy cậu ấy đi đâu không?]
Hồ Dư Chu nhanh chóng đặt bút trả lời rồi đẩy trở lại: [Trăn Di có nói với tôi, cậu ấy bảo tối nay tâm trạng Uyển Nghi không tốt, muốn đi dạo quanh trường cùng cậu ấy để thư giãn, giờ tự học sau sẽ quay lại lớp.]
Trần Duyên Tri nhìn chữ trên mảnh giấy, ngẩn người: [… Tâm trạng Uyển Nghi không tốt à?]
Hồ Dư Chu “xoạt xoạt” viết: [Không phải sắp thi thử lần hai rồi sao, chắc là áp lực quá lớn, có hơi không chịu nổi.]
[Cậu ấy đi theo sau Trăn Di, tôi thấy hình như có khóc, mắt hơi đỏ.]
Trường quản lý giờ tự học buổi tối không nghiêm ngặt, trừ khi giáo viên chủ nhiệm đến trực, nếu không sẽ không có giáo viên tới lớp. Trước đó một thời gian, Trần Duyên Tri cũng nghe nói có người trong lớp không học được nữa nên rủ nhau ra ngoài, đi một vòng quanh trường rồi mới quay lại học.
Đợt ôn tập thứ hai sắp kết thúc, tình trạng tinh thần của nhiều người đã đến giới hạn, không phải phản ứng chậm chạp uể oải nặng nề, thì thỉnh thoảng sẽ phát điên bỏ đi, một số ít người còn có cảm xúc suy sụp khóc lớn.
Trần Duyên Tri rủ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, không tiếp tục trả lời mảnh giấy nữa. Cô mở sổ kế hoạch tối nay, đối chiếu và lấy đề thi cần làm ra để bắt đầu học tập.
Nhưng khi mới hết giờ, Hồ Dư Chu vừa ngẩng đầu lên khỏi sách vở, đã chú ý đến hành động của Trần Duyên Tri. Cô ấy ghé lại gần, dán sát vào cánh tay Trần Duyên Tri nhìn tờ giấy nhớ cô đang viết: “Cậu đang làm gì thế—”
“Ơ?” Hồ Dư Chu hơi ngạc nhiên: “Cậu đang viết cho Ngu Uyển Nghi à?”
Tay Trần Duyên Tri vẫn bận rộn, chỉ gật đầu: “Ừm. Hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt mà.”
Hồ Dư Chu thấy cô từng nét viết xuống tờ giấy nhớ [Hy vọng cậu nhìn thấy cái này sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, cố lên], rồi tò mò nhìn món đồ ăn vặt bên cạnh tay cô: “Vậy cậu định tặng cậu ấy đồ ăn vặt à?”
“Nhưng không phải cậu ấy vẫn đang ăn kiêng sao? Cậu tặng cái này liệu cậu ấy có thích không?”
Đúng lúc Trần Duyên Tri đậy nắp bút lại, cô nhìn Hồ Dư Chu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra quan trọng không phải là tặng cái gì, mà là sự quan tâm từ người khác.”
“Tôi nghĩ điều cậu ấy cần là cảm giác được ủng hộ, chứ không phải là món ăn khoái khẩu.”
Hồ Dư Chu nhìn chằm chằm Trần Duyên Tri, chợt cười: “Cậu nói đúng.”
Sau đó Trần Duyên Tri thấy người này giơ tay ra với cô, cười híp mắt, giọng điệu đầy vẻ chí khí hùng hồn: “Cho tôi một gói đồ ăn vặt, tôi cũng muốn viết.”
Trần Duyên Tri: “… Xem như cậu không có đồ ăn trong lớp vậy.”
Hồ Dư Chu: “Oa, cậu thật sự cho tôi à, tôi còn đang nghĩ nếu cậu từ chối thì tôi sẽ đi xin đồ ăn vặt của Trịnh Nghiệp Thần đấy!”
Tay Trần Duyên Tri vừa đưa ra đã rút về ngay, Hồ Dư Chu vội vàng ôm lấy cánh tay cô: “Đùa thôi mà! Duyên Tri cậu là tốt nhất!”
Trần Duyên Tri vừa tức vừa buồn cười: “Mau buông tay ra!”
“Không buông!”
Trịnh Nghiệp Thần nghe thấy tiếng đùa giỡn của họ, tai vểnh lên thật cao, cũng vội vàng thò đầu qua: “Các cậu đang làm gì thế? Viết cái gì vậy?”
Sắp đến tiết tự học buổi tối thứ hai, người ở cầu thang bắt đầu thưa thớt, Khổng Trăn Di khoác tay Ngu Uyển Nghi đi đến cửa lớp, Khổng Trăn Di vẫn có chút lo lắng: “Hay là đi nhà vệ sinh một chuyến rồi hãy quay lại?”
Viền mắt Ngu Uyển Nghi hơi đỏ, nhưng vẫn có thể gượng cười, cô ấy khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, hơn nữa tôi phải làm bài nhanh, không thì không kịp làm đề thi phát hôm nay đâu.”
Khổng Trăn Di cũng đành chịu: “Ôi, vậy được rồi, cậu về chỗ nhớ uống nhiều nước nhé!”
Ngu Uyển Nghi gật đầu: “Ừm.”
Ngu Uyển Nghi một mình trở về chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống thì lại nhìn thấy một đống đồ xuất hiện trên mặt bàn, động tác khựng lại giữa chừng.
Cô ấy từ từ ngồi xuống chỗ, đưa tay gỡ những tờ giấy nhớ dán trên mấy gói đồ ăn vặt nhỏ đột ngột xuất hiện ra, trên đó là lời nhắn ngắn gọn và chữ ký của những cái tên quen thuộc:
[Fighting!!! Uyển Nghi cố lên nhé!]
[Lấy lại tinh thần nào, cậu làm được mà!]
Tờ giấy nhớ cuối cùng ban đầu được viết là [Hy vọng cậu nhìn thấy cái này sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, cố lên], nhưng không hiểu sao, người viết nó lại gạch bỏ dòng chữ này, và viết lại một dòng mới bên dưới:
[Đừng buồn nữa, cười một cái đi. (mặt cười)]
Từ khi Ngu Uyển Nghi trở lại lớp học, Trần Duyên Tri, Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần đã luôn quan sát động tĩnh của cô ấy, lúc này, ba người nhìn Ngu Uyển Nghi gỡ từng tờ giấy nhớ xuống, cô ấy chậm rãi đọc xong, bỗng đưa tay lên che nửa khuôn mặt, đôi vai vốn bình tĩnh chợt thoáng run lên.
Nước mắt như sao băng trên bầu trời, chỉ lóe lên một cái rồi rơi xuống.
Trịnh Nghiệp Thần khẽ nói: “Ôi, cậu ấy khóc rồi.”
“Không phải chúng ta làm hỏng chuyện rồi đấy chứ?”
Nhưng Trần Duyên Tri lắc đầu, cô nhìn Ngu Uyển Nghi, cô ấy đã lau khô nước mắt, ngồi thẳng lưng, xếp lại từng tờ giấy nhớ trên bàn, cẩn thận từng li từng tí.
Ánh mắt Trần Duyên Tri trở nên dịu dàng: “Khác với lần trước. Lần này khóc xong sẽ ổn thôi.”
Lần khóc này, cô ấy sẽ lấy lại được sức mạnh, sẽ đứng lên từ nơi trước đó, một lần nữa vượt núi băng sông, một lần nữa lên đường xuất phát.
—-
Kỳ thi thử lần thứ hai của Xuân Thân đã đến vào một ngày thứ tư bình thường nhất trong tháng 5.
Ngày hôm sau khi thi xong là cuối tuần, cũng là ngày các học sinh lớp 12 đi chụp ảnh tốt nghiệp.
Các cô gái dậy sớm, trang điểm cẩn thận và uốn tóc, dù có giản dị không son phấn nhiều thì ít nhất cũng phải thoa son. Còn các chàng trai thì giản dị hơn, mặc quần áo thẳng thớm, phẳng phiu là đã đủ nổi bật.
Quá trình chụp ảnh tốt nghiệp diễn ra rất nhanh, chỉ có thời gian chờ đợi là lâu, nhiều người còn lén dùng máy ảnh để chụp ảnh chung khi đang xếp hàng trong lớp.
Loa phát bài《Enchanted》của Taylor Swift, khi cô ấy hát đến câu “Em sẽ dành cả đời để băn khoăn mãi, liệu anh có biết, em cũng đã rất vui khi được gặp anh”, thì nhiếp ảnh gia cũng đếm ngược đến con số cuối cùng, thời gian đếm ngược dừng lại đột ngột, tiếng màn trập vang lên.
Mọi người cố gắng cười, lưng thẳng tắp, có người lén nhón chân, có người căng cằm, người cười cứng nhắc, người cười rạng rỡ.
Nói chung, tuổi trẻ tươi sáng và sôi nổi, đã được ghi lại trong khoảnh khắc ấy.
Cho đến khi nhiếp ảnh gia giơ tay ra dấu OK, tất cả mọi người mới thả lỏng, thở phào:
“A! Chụp xong rồi, chụp xong rồi!”
“Cho tôi xuống trước! Tôi sợ độ cao!”
“Cười chết tôi, cậu sợ độ cao mà còn đứng đó hả?”
“Vậy cậu cho tôi đứng ở trung tâm đi!”
Tiếng người ồn ào, bầu trời trong xanh vô tận, những thiếu niên đầy khí thế, trong suốt và tinh khôi như thủy tinh, trong thời kỳ thanh xuân mong manh và nhạy cảm.
Trần Duyên Tri đứng trên bục cao, vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc này.
Còn chưa đầy nửa tháng nữa.
Rồi, họ sẽ hướng về tương lai của riêng mình.
Họ sẽ đi đâu? Sẽ đi theo hướng nào? Họ sẽ đi xa đến đâu? Có cách nhau xa lắm không?
… Họ có được như ý nguyện không?
Các học sinh từ từ bước xuống từ bục chụp ảnh tốt nghiệp, thậm chí còn có người nhảy xuống, mà Hứa Lâm Trạc thấy Trần Duyên Tri vẫn đứng nguyên tại chỗ ngẩn người, bèn dừng bước chân đang đi xuống, quay người lại đến bên cạnh cô khẽ hỏi: “Sao thế?”
Trần Duyên Tri hồi phục tinh thần, lắc đầu: “… Không có gì.”
Hứa Lâm Trạc đưa tay ra, Trần Duyên Tri rất hợp tác nắm lấy, may mà bóng học sinh đông đúc, có thể che giấu cho hai người đang nắm tay ở góc khuất: “Là không có gì, hay là không muốn nói?”
Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Không phải. Chỉ là đột nhiên nhớ đến câu ‘Nỗi buồn mới dễ tích tụ, bạn cũ thì khó gặp lại’.”
Hứa Lâm Trạc nắm chặt tay cô: “Bây giờ đã bắt đầu lo lắng về việc chia ly rồi à?”
Trần Duyên Tri giả vờ ung dung đáp: “Phải đấy, dù sao tôi cũng là người thích chuẩn bị trước mà, ngay cả buồn bã cũng phải chuẩn bị trước một chút.”
Hứa Lâm Trạc bị cô chọc cười.
Các cô gái ở đằng xa giơ cao máy ảnh chụp ảnh chung, tiếng cười nói ồn ào không ngừng vang vọng, gió đầu hè dịu dàng, ánh nắng ấm áp.
Đối với Trần Duyên Tri, đây chỉ là một trong vô số những ngày hứng gió phơi nắng trong sân trường, bình thường đến mức không đáng chú ý. Giống như cảnh chụp ảnh tốt nghiệp trong mọi cuốn tiểu thuyết về trường học, thời tiết đẹp đến mức cũ rích.
Nhưng Trần Duyên Tri bỗng cảm thấy, những ngày như thế này thật tốt.
Không chỉ là đứng đây với bạn bè, yên lặng hứng gió phơi nắng như thế này, mà còn là khi mùa xuân vừa đến, ngẩng đầu nhìn cây hoa chuông dưới bầu trời ráng chiều ngập mây đến mức gần như gãy cổ.
Lúc học lớp 10, dậy muộn sợ bị ghi tên, vội vã chạy ra khỏi ký túc xá, tình cờ gặp được bình minh với ánh sáng ban mai.
Những ngày vừa tan học chen chúc trong căng tin xếp hàng mở hộp mù, xếp đến nơi thì thấy cửa sổ vừa khéo có món ăn mình thích.
Mua được loại mì gói mình muốn ăn ở cửa hàng tạp hóa, chậm rãi đi trên con đường có bóng cây phía sau tòa nhà dạy học trở về lớp.
Ban đêm ngồi co mình trong phòng tắm tâm sự với bạn bè, cúi đầu nhìn thấy ánh đèn bàn vẫn sáng trên thùng nước.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều, thỉnh thoảng mơ màng nhìn ra cành cây ngoài cửa sổ.
Rời khỏi lớp học muộn nhất, đi trong hành lang đã tắt đèn chỉ còn vài bóng người, nhìn qua cửa sổ kính của cầu thang thấy được ánh đèn sáng rực của ký túc xá không xa.
Đi xe buýt dạo quanh thành phố, những đốm sáng ban đêm nhấp nhô mờ ảo trên cánh tay cô, như đang đung đưa trên xích đu.
Đứng trong hành lang dựa vào lan can nói chuyện phiếm với bạn bè, ngẩng đầu lên là bầu trời xanh mây trắng hay hoàng hôn rực rỡ cùng những ngôi sao giữa trời khuya.
Những khoảnh khắc bình thường tồn tại trong ký ức của cô, gần như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới ngay.
Có lẽ sau này, sẽ không bao giờ có nữa.
Trần Duyên Tri bỗng quay đầu, khẽ nói: “Hứa Lâm Trạc, bây giờ cậu đang nghĩ gì?”
“Khoảnh khắc này, có giống như cậu đã tưởng tượng khi mới đến đây học lớp 10 không?”
Hứa Lâm Trạc vốn đang nhìn xa xăm, đường quai hàm đón lấy ánh mặt trời, lúc quay lại nhìn cô, ánh sáng vừa khéo lọt qua hàng mi: “Có hơi khác một chút.”
Trần Duyên Tri: “Khác chỗ nào?”
Hứa Lâm Trạc: “Không ngờ sẽ gặp được cậu.”
Trần Duyên Tri nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Hứa Lâm Trạc, sóng nước dịu dàng.
Tiếng tim đập lại chạy từ lồng ngực lên trên màng nhĩ, cô hé miệng, vừa định nói gì đó, nhưng bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, dây thanh quản cũng hơi run rẩy.
Tự dưng cô cảm thấy, thật ra không cần phải nói gì cả.
Cô sẽ mãi mãi nhớ, ở độ tuổi ngẩng đầu lên thấy trời, cúi đầu xuống thấy biển này, cô đã gặp được một người như vậy. Cậu xoa dịu mọi hoang mang trong cô, hiểu được mọi tham vọng của cô, biết mọi điểm yếu nơi cô, chia sẻ mọi niềm vui mỗi lần cô chiến thắng.
Nếu cô đánh mất cậu, suốt đời này, làm sao cô có thể tìm thấy được nửa kia của mình.
Chính vì có cậu, khoảng thời gian này mới được gọi là tuổi trẻ.
Tháng 5, ngày xuân dần tàn, mùa hè đã lướt qua sát bên, rõ ràng đang trong độ hào hoa phong nhã. Đám người ở xa túm tụm vào nhau, vui vẻ cười đùa, mà ở nơi ánh mắt chẳng thấy được, hai người nắm lấy tay nhau, mười ngón tay đan chặt.
Đáy mắt Hứa Lâm Trạc lóe lên ý cười, ánh sáng vụn vỡ phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cậu, cậu nói: “Tôi lại thấy, thay vì lo lắng về nửa tháng sau, có lẽ cậu nên quan tâm đến những chuyện sẽ xảy ra sắp tới hơn.”
Trần Duyên Tri hơi mở to mắt, sau đó trên mặt cô hiện lên một chút nghi hoặc: “Sắp tới có chuyện gì…”
Trần Duyên Tri chưa nói hết câu, phía sau đột nhiên có người ôm chặt lấy cổ cô:
“Hay lắm, hóa ra các cậu ở đây!”
Trần Duyên Tri không cần quay đầu lại cũng biết ai đang ở sau lưng mình, cô bất lực nói: “Dư Chu—”
Trịnh Nghiệp Thần đi theo sau: “Tôi đã bảo rồi, chắc chắn họ đã tìm một góc nào vắng vẻ để ở trong thế giới hai người rồi!”
Trần Duyên Tri quay đầu lại: “Nếu các cậu muốn thì cũng có thể mà, ừm…”
Hứa Lâm Trạc đưa tay đặt lên cánh tay Hồ Dư Chu, khẽ cười, nhưng giọng điệu không khách sáo: “Cậu đừng ôm cậu ấy như vậy, cậu ấy sắp không thở được rồi.”
Hồ Dư Chu theo bản năng nới lỏng cánh tay, không chịu thua kém đáp trả: “Đừng làm như chỉ có mình cậu quan tâm đến Duyên Tri!”
Trần Duyên Tri bị kẹp giữa hai người: “…”
Nhân lúc Hồ Dư Chu buông tay, Trần Duyên Tri quay người lại: “Tôi không sao. Các cậu chụp ảnh xong rồi à?”
Hồ Dư Chu: “Đúng rồi, đến tìm các cậu chụp ảnh chung đây!”
Cứ như vậy, vì sự gián đoạn đột ngột của Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần, Trần Duyên Tri trở về lớp mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi được hết câu bản thân định hỏi Hứa Lâm Trạc.
Cô tự tính toán những ngày quan trọng sắp tới, nghĩ rằng kỳ thi thử lần thứ hai cũng đã qua, chắc cũng không phải chuyện gì lớn, nên không để tâm nữa, nhanh chóng tập trung vào việc học.
Ban đầu đúng là như vậy.
Nhưng trong mấy ngày này, Trần Duyên Tri lờ mờ cảm thấy hành động của những người xung quanh đều mang một cảm giác kỳ lạ không tự nhiên.
Ví dụ như ngày hôm đó, Trần Duyên Tri thấy hình như ba người Tân Đào, Bạch Dục Hoa, Hồ Dư Chu đang thảo luận gì đó rất sôi nổi, cả ba người đều nói chuyện không ngừng.
Trần Duyên Tri đi qua, vừa định chào hỏi bọn họ, kết quả là trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, cả ba đều đồng loạt im bặt, khó hiểu là họ còn yên lặng cùng một lúc.
Bước chân của Trần Duyên Tri cũng dừng lại, cô thấy hơi kỳ lạ, nhưng Tân Đào đã lập tức tiến lại gần, khoác tay cô cười toe toét nói: “Duyên Tri! Cậu vừa đi đâu vậy?”
Trần Duyên Tri: “Đi lấy nước. Vừa nãy các cậu đang nói chuyện gì thế?”
Tân Đào cười ha ha: “Không nói gì cả!”
Bạch Dục Hoa: “Chúng tôi đang nói, đang nói về chuyện nhà của Hồ Dư Chu!”
Trần Duyên Tri cảm thấy nét mặt của Hồ Dư Chu lập tức cứng đờ, trong lòng vẫn rất bối rối, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Chuyện nhà của Dư Chu? Nhà Dư Chu xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Dục Hoa và Tân Đào đều “xoẹt” một cái nhìn về phía Hồ Dư Chu, Hồ Dư Chu mở miệng có vẻ hơi gượng gạo: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là chuyện bên họ hàng của tôi thôi, ừm đúng rồi, chỉ là mấy chuyện đồn đại tào lao thôi.”
Trần Duyên Tri không quá hứng thú với chuyện đồn đại của người không quen, cô hiểu ra, nói: “Ra là vậy.”
Bốn người lại nói chuyện một lúc, chuông vào lớp vừa reo thì ai về chỗ nấy. Mà Trần Duyên Tri vừa ngồi xuống chỗ lập tức quay đầu nhìn ra ngoài hành lang nơi họ vừa đứng, tuy trong lòng đã giải tỏa được sự nghi hoặc, nhưng lại có một mảnh đất kỳ lạ lộ ra.
… Cô cũng không nói rõ được phản ứng của họ có gì không đúng, nhưng cứ thấy là lạ.
Đêm trước ngày công bố tổng điểm kỳ thi thử lần thứ hai, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc cùng tan học tiết tự học buổi tối, đi được nửa đường đến ngã rẽ của con đường trong trường, hai người đang vừa đi vừa nói chuyện như thường lệ, Hứa Lâm Trạc bỗng như nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, tôi còn phải đi một chuyến đến căng tin.”
Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Căng tin?”
“Đúng vậy, tôi để quên một thứ trong tủ bên đó, tối nay phải đi lấy.”
Trần Duyên Tri: “Vậy để tôi đi cùng cậu nhé.”
Sau giờ tự học buổi tối, lầu một của căng tin vẫn sáng đèn, đã đến thời gian bán đồ ăn khuya, nhưng từ lầu hai trở lên thì đèn tắt hết, hầu như không có ai lên đó vào giờ này.
Trước khi lên lầu, Hứa Lâm Trạc giơ tay về phía Trần Duyên Tri, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường:
“Thanh Chi, lầu hai tối quá, tôi nắm tay cậu đi nhé.”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Được.”
Trần Duyên Tri hơi có chứng quáng gà, trong căng tin lầu hai tối om, chỉ có thể nhờ vào ánh trăng và ánh đèn từ lầu một để nhìn rõ đường đi dưới chân, cô hơi lo lắng, ánh mắt gần như tập trung hết vào dưới chân.
Trần Duyên Tri đi theo sau Hứa Lâm Trạc, một lúc lâu sau, cô mới dần dần nhận ra điều gì đó không ổn: “Hứa Lâm Trạc, tủ không ở bên này…”
Giọng của Hứa Lâm Trạc mang theo ý cười, truyền đến từ trong bóng tối, khi Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, lờ mờ thấy được đôi mắt cong cong của cậu ấy, rất đẹp: “Ừm, không ở bên này.”
Trần Duyên Tri: “Vậy sao cậu còn đi về phía này—”
Đúng lúc này, trước mắt Trần Duyên Tri, từng ngọn đèn sáng lên, lúc đầu, ánh sáng thưa thớt như những mầm non vừa nhú lên từ mảnh đất đen, về sau sao trời lấp lánh, dần dần hội tụ thành dải ngân hà trong đêm hè.
Nguồn sáng không phải đến từ đèn chân không của căng tin, mà đến từ trong tay từng người.
MP3, điện thoại di động, điện thoại đời cũ, thậm chí cả đèn ngủ nhỏ thường đặt trên bàn. Mỗi người đều cầm một nguồn sáng, chậm rãi đong đưa, trong giây phút nhìn thấy Trần Duyên Tri xuất hiện, tiếng hát đồng ca không mấy nhịp nhàng vang lên, cả nhóm người cùng hát một bài hát sinh nhật không mấy đúng điệu, nhưng lại vô cùng náo nhiệt:
“Happy birthday to you!”
Vào lúc âm cuối của bài hát sinh nhật kết thúc, đèn bàn nhỏ đặt trên bàn cũng được bật sáng. Đêm trăng như nước, ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi một chiếc bánh kem nhỏ trên bàn, trên đó cắm một cây nến, mà cuối cùng, lần này ánh sáng cũng chiếu sáng những người xung quanh.
Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn những người bạn xuất hiện trước mặt: “Các cậu…” gần như tất cả các bạn đều đến.
Tân Đào là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu hào hứng: “Thế nào? Ý tưởng này vốn là do tôi nghĩ ra đấy!”
Trịnh Nghiệp Thần: “Địa điểm! Tôi chọn địa điểm!”
Bạch Dục Hoa sốc: “Còn tôi thì sao? Chẳng phải chúng ta cùng nhau thảo luận à?”
Hồ Dư Chu rất thản nhiên: “Cũng giống nhau thôi. Dù sao thì chúng ta đều có công sức, cậu bỏ công sức thể lực, họ bỏ công sức trí óc.”
“Vậy Dư Chu cậu bỏ công sức gì?”
Hồ Dư Chu lý sự hùng hồn: “Tôi giúp dò hỏi sở thích của Duyên Tri chứ sao! Tôi đã hỏi cậu ấy màu sắc và mùi vị yêu thích, không thì các cậu đặt bánh kem kiểu gì!”
… Thảo nào. Trần Duyên Tri nghĩ lại, quả thật mấy ngày nay, Hồ Dư Chu đã hỏi rất nhiều câu hỏi tương tự như vậy, mà cô thậm chí còn không hề nghi ngờ gì.
“À phải rồi, bánh kem là do Uyển Nghi chọn đấy, cũng chính cậu ấy và Trăn Di đã mang từ cổng trường vào căng tin.”
Trần Duyên Tri nhìn về phía Ngu Uyển Nghi, cô vừa để ý thấy Ngu Uyển Nghi và Khổng Trăn Di cũng đến, hơn nữa ánh mắt của Ngu Uyển Nghi rất sáng, luôn nhìn về phía cô, tuy vậy, khi Trần Duyên Tri bắt gặp ánh mắt cô ấy nhìn lại, cô ấy lại quay mặt đi.
Hồ Dư Chu cười nói: “Nhưng những việc chúng tôi làm đều là chuyện nhỏ thôi. Người đầu tiên đề xuất mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu, vẫn là Hứa Lâm Trạc.”
“Cậu ấy nói cậu không thường tổ chức sinh nhật, đây có thể là lần đầu tiên cậu ăn mừng sinh nhật cùng mọi người! Vì vậy chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nói là muốn tạo bất ngờ cho cậu!”
Tim Trần Duyên Tri khẽ run lên, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Hứa Lâm Trạc đang mỉm cười nhìn cô, ánh đèn lốm đốm rơi vào đôi mắt cậu, dù thưa thớt nhưng rất vừa vặn.
Tất cả mọi người đều nhìn cô:
“Duyên Tri, ước một điều đi!”
Trần Duyên Tri bị đẩy đến trước mặt chiếc bánh kem, Hứa Lâm Trạc đã sớm đi đến bên cạnh cô, đốt sáng ngọn nến duy nhất trên bánh kem cho cô.
Nhịp tim vang lên rõ ràng chưa từng có, hết tiếng này đến tiếng khác, ngân vang trong lồng ngực, mãnh liệt và dồn dập. Chúng như đang tuyên bố rằng, khoảnh khắc này, giây phút này, thời điểm khiến cô rung động này sẽ mãi mãi được lưu giữ trong những kỷ niệm quý giá của cô, trở thành một trong những báu vật vô tận.
Ánh mắt của Trần Duyên Tri lướt qua gương mặt của từng người có mặt, cuối cùng dừng lại ở Hứa Lâm Trạc, người đứng gần cô nhất.
Ánh nến chập chờn rơi vào đáy mắt cậu ấy, những bông hoa nở nơi hồ nước trong veo đó dịu dàng quấn lấy trái tim cô.
Nóng bỏng và rực rỡ, lấp lánh ánh sáng.
Trần Duyên Tri chắp tay lại, mi mắt rủ xuống, vô cùng thành kính ước một điều ước.
Cô khẽ nói:
“Mong rằng, mỗi người tôi yêu thương, đều có thể trở thành con người mà họ muốn trở thành.”
Chúng ta đều sẽ được như ý nguyện.
Sẽ có một ngày như thế, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của từng người chúng ta, mong rằng sẽ rạng rỡ tươi sáng, mong rằng sẽ có lúc gặp gỡ, vào một ngày mùa hè.
Mong rằng tất cả chúng ta đều sẽ trở thành con người trong lý tưởng của mình.