“Cậu và Hứa Lâm Trạc có quan hệ gì vậy?”
Vừa nghe câu này, suýt nữa Trần Duyên Tri đã sặc ngay ngụm nước vừa uống.
Cô vội vàng đậy nắp chai nước lại, nhìn Tạ Cẩn Hoa đang ngồi bên cạnh với ánh mắt kinh ngạc: “Khụ khụ, cậu nói gì cơ?”
Tiết Thể dục thứ tư của tháng 4, Tạ Cẩn Hoa và Trần Duyên Tri ngồi cạnh nhau trên khán đài bên sân vận động. Buổi sáng vừa mới mưa, bầu trời cao rộng mênh mông, không khí thoang thoảng mùi thơm của cỏ cây ẩm ướt.
Người vốn luôn không nói lời nào đột nhiên mở miệng, đúng là long trời lở đất.
Tạ Cẩn Hoa nhìn Trần Duyên Tri, ánh mắt bình tĩnh, lặp lại: “Cậu không nghe rõ à? Tôi nói cậu và Hứa Lâm Trạc—”
Trần Duyên Tri vội vàng nói: “Khoan đã!”
“Tôi nghe rõ rồi.” Trần Duyên Tri lộ vẻ bối rối: “Nhưng mà… không phải, sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Tạ Cẩn Hoa: “Cuối tuần trước, ở hiệu sách, tôi thấy cậu và cậu ấy cùng đi mua sách.”
Tạ Cẩn Hoa liếc nhìn Trần Duyên Tri đang cứng đờ: “Nếu cậu không muốn trả lời thì không cần phải trả lời.”
Trần Duyên Tri bị sự khoan dung của cô ấy làm cho sững sờ: “Vậy, vậy à…”
Tạ Cẩn Hoa cười nhạt: “Dù sao nhìn biểu cảm của cậu tôi cũng đoán ra rồi.”
Trần Duyên Tri: “…”
Tạ Cẩn Hoa: “Nhưng tôi không ngờ các cậu lại yêu nhau, tôi cứ tưởng các cậu chỉ là bạn bè. Vả lại làm sao mà các cậu quen biết nhau vậy? Hay là thật ra các cậu là bạn từ thuở nhỏ—”
Trần Duyên Tri che mặt: “Dừng lại!”
“… Ý là, có khả năng nào đó.” Trần Duyên Tri yếu ớt nói: “Chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè thôi không?”
Tạ Cẩn Hoa: “Trần Duyên Tri à, nếu nói dối mà ngay cả bản thân cũng không tin, thì người khác càng không thể tin được.”
Trần Duyên Tri: “Nhưng hiện giờ chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè, chỉ là…”
Tạ Cẩn Hoa: “Chỉ là gì?”
Trần Duyên Tri cúi đầu: “… Chỉ là, cậu ấy cũng đang theo đuổi tôi.”
Tạ Cẩn Hoa tỏ vẻ hiểu ra: “Ồ, tôi hiểu rồi.”
Trần Duyên Tri không kìm được hỏi: “Ừm, Cẩn Hoa này, tại sao cậu lại nghĩ chúng tôi đang yêu nhau?”
Tạ Cẩn Hoa cầm chai nước, gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc mái che trên trán cô ấy, để lộ vầng trán đầy đặn của cô gái, cô ấy bật cười lớn: “Có khi nào cậu từng thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cậu chưa?”
“Ánh mắt ư?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt như thế không thể là của bạn bè, mà chỉ có thể là của người yêu.
Trần Duyên Tri do dự một chút: “Tôi không cố ý giấu cậu đâu, tôi chỉ…”
Tạ Cẩn Hoa không đợi cô nói hết, khẽ lắc đầu: “Cậu không cần giải thích, tôi hiểu mà.”
“Hứa Lâm Trạc là người quá nổi tiếng rồi. Lớp Sáng Tạo và lớp Nguyên Bồi cách nhau rất gần, dù là xếp hạng hay khoảng cách địa lý, hầu như mọi người đều hoạt động trong một phạm vi rất nhỏ.”
“Có lẽ tình huống này sẽ không quá rõ ràng ở lớp thường, nhưng lớp Sáng Tạo thì khác, mọi người luôn rất chú ý đến những người nổi bật trong số những đứa con cưng của trời trong lớp Nguyên Bồi, một khi có bất kỳ động tĩnh nào đến từ những người này, chắc chắn sẽ tạo ra nhiều tin đồn và thảo luận nhất.”
“Bất kể vì lý do gì, dù là bên nam chủ động theo đuổi, công chúng cũng sẽ chỉ nhắm mũi dùi vào bên nữ. Phụ nữ phải chịu đựng nhiều rắc rối và chỉ trích hơn nam giới rất nhiều trong vấn đề này. Sự lo lắng của cậu là đúng đắn, không cần để quá nhiều người biết chuyện đó.”
Trần Duyên Tri sững sờ.
Cô không ngờ Tạ Cẩn Hoa lại hiểu rõ đến vậy.
“… Đúng vậy, đây đúng là lý do tôi không muốn quá nhiều người biết tôi và Hứa Lâm Trạc quen biết nhau.”
Trần Duyên Tri cụp mắt xuống: “Còn một lý do nữa là, tôi tự thấy thành tích của mình vẫn chưa đủ tốt, tôi sợ lời bàn tán của mọi người cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi. Tôi muốn có thể tập trung hết sức để nâng cao bản thân.”
“Tôi có thể hiểu được sự tò mò và hứng thú của mọi người đối với những tin sốt dẻo kia, dù sao áp lực học tập thật sự quá lớn, cuộc sống học đường đối với đa số mọi người cũng rất nhàm chán. Thế nhưng thứ lời nói đó, thật sự quá dễ trở thành vũ khí sắc bén làm tổn thương người khác.”
Tạ Cẩn Hoa: “Điều đáng buồn nhất là, cậu sẽ rất khó trách móc một người cụ thể nào đó. Đối với những tin đồn kiểu này, rất khó để phân biệt kẻ bịa đặt ra đáng ghét hơn hay những người lan truyền thảo luận đáng ghét hơn.”
Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Thôi, nói xa quá rồi. Thật ra có lẽ cũng vì Hứa Lâm Trạc cậu ấy quá xuất sắc, tuy tôi không tự coi nhẹ mình, nhưng tôi luôn hy vọng khi đứng bên cạnh cậu ấy, bản thân mình có thể ngang tầm với cậu ấy về mọi mặt, để người khác nhìn vào sẽ thấy chúng tôi là những người trên cùng một con đường, không bị lạc mất nhau cũng không bị chia cách.”
Tạ Cẩn Hoa suy nghĩ: “Hứa Lâm Trạc, cậu ấy trông giống như kiểu người sinh ra đã nắm giữ quân cờ đen vậy.”
“Ừm.”
“Nhưng tôi thấy, các cậu trông đã rất xứng đôi rồi.”
Trần Duyên Tri ngạc nhiên nhìn sang: “Thật vậy sao?”
Tạ Cẩn Hoa gật đầu: “Ít nhất là tôi thấy thế.”
Trần Duyên Tri hiểu rằng, một người như Tạ Cẩn Hoa sẽ không nói những lời khách sáo, ngay cả với bạn thân, cô ấy cũng không ngại nói thẳng làm người khác buồn lòng, cô ấy là người có tính cách như vậy.
Tạ Cẩn Hoa: “Vậy cậu định đồng ý với cậu ấy chứ?”
Trần Duyên Tri: “Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, học kỳ này có quá nhiều việc phải làm, tôi định sau khi kết thúc học kỳ này mới trả lời cậu ấy.”
Tạ Cẩn Hoa nhìn biểu cảm của Trần Duyên Tri, đột nhiên nói: “Tôi thấy cậu có thể đồng ý với cậu ấy.”
Trần Duyên Tri hơi sững sờ: “Tại sao?”
Tạ Cẩn Hoa nói thẳng, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi nhìn ra được, cậu ấy rất thích cậu.”
Chẳng có gì khó khăn và đẹp đẽ hơn việc hai người cùng thích nhau.
Tạ Cẩn Hoa vẫn luôn thấu hiểu sâu sắc điều này.
—-
Hôm nay, Trần Duyên Tri đến trường, vừa vào cổng đã phát hiện ra sự khác biệt so với ngày thường, không biết hôm nay có hoạt động gì, ngoài cổng trường bày một hàng hoa cúc vàng, hoa lá đỏ và cây quýt, lối vào cửa chính còn trải thảm đỏ.
Vì mải đứng ngắm nghía xung quanh, bước chân chậm lại, hai cô gái đã đi vượt qua Trần Duyên Tri, cô nghe được cuộc trò chuyện thầm thì của họ:
“Hôm nay bày trận lớn quá, lại là có cấp trên đến kiểm tra à?”
“Chắc vậy, nghe nói là có vị lãnh đạo mới nhậm chức của Sở Giáo dục sẽ đến, tôi thấy trong nhóm lớp nói vậy.”
Vào đến lớp, vừa mới bắt đầu giờ đọc bài buổi sáng, thầy chủ nhiệm Thẩm Nho đã bước vào ra hiệu cho mọi người im lặng, thầy ấy có lời muốn nói: “Hôm nay lãnh đạo Sở Giáo dục đến trường ta tham quan, các em chú ý kỷ luật trong giờ học hôm nay, có thể lãnh đạo sẽ đi qua tòa nhà dạy học, khi gặp trên đường phải chào ‘Chào lãnh đạo’, biết chưa?”
“Biết rồi ạ—”
“Hôm nay không có việc gì thì đừng chạy sang tòa nhà văn phòng nhé!” Thẩm Nho phất tay một cái, cười nói: “Được rồi, tiếp tục đọc bài buổi sáng đi.”
Sau khi thầy chủ nhiệm đi khỏi, tiếng đọc bài rì rầm lại vang lên.
Không lâu sau khi tan tiết thứ ba, Trần Duyên Tri cầm bình nước đi ra cuối hành lang để lấy nước, vừa hay gặp Tạ Cẩn Hoa ở đó.
Trần Duyên Tri vừa lấy nước vừa hỏi: “Cẩn Hoa này, cậu có hiểu câu hỏi khó thầy nói trong giờ học lúc nãy không?”
“Đường conic đó à?”
“Đúng rồi.” Trần Duyên Tri đã sớm phát hiện ra Tạ Cẩn Hoa rất giỏi Toán, nên thường khiêm tốn nhờ cô ấy chỉ dạy. “Tôi chưa hiểu lắm, sau khi về cậu có thể dạy lại cho tôi được không?”
Tạ Cẩn Hoa vặn nắp bình nước, không từ chối: “Cụ thể cậu không hiểu chỗ nào?”
Trần Duyên Tri cũng đã lấy nước xong, cầm cốc đi đến bên cạnh Tạ Cẩn Hoa, miêu tả: “Là chỗ sau khi áp dụng định lý đó xong, cách nghĩ của thầy là…”
Lúc này, La Giản Đinh và Triệu Khả đang nói chuyện phiếm từ đầu bên kia hành lang đi tới.
Triệu Khả đầy nghi hoặc: “Giản Đinh này, cậu nói xem rốt cuộc hôm đó Tạ Cẩn Hoa là sao vậy? Không phải cậu ta vẫn luôn có vấn đề về sức khỏe đấy chứ?”
“Nếu vậy, hay là chúng ta đừng trêu chọc cậu ta nữa, nhỡ cậu ta xảy ra chuyện gì, chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta sao?”
La Giản Đinh đi phía trước, mái tóc nửa dài xõa xuống che đi một bên mắt, con mắt đen lộ ra ngoài ẩn hiện một tia chế giễu:
“Sao thế, cậu sợ rồi à?”
Triệu Khả bị chọc tức: “Làm gì có chuyện đó! Là vì cậu ta trông có vẻ thật sự có vấn đề, tôi chỉ thận trọng thôi, tôi sợ cuối cùng chúng ta được chẳng bù nổi mất.”
“Đừng lo.” La Giản Đinh tỏ vẻ khinh thường: “Một kẻ như cậu ta có gì đáng để chúng ta e ngại chứ—”
Triệu Khả đột nhiên giơ tay lên, giọng điệu kỳ lạ: “Giản Đinh, cậu xem hai người ở đằng kia có phải là Trần Duyên Tri và Tạ Cẩn Hoa không?”
La Giản Đinh nghe vậy nhìn theo, cô ta hơi nheo mắt lại, ở cầu thang không xa, hai nữ sinh đang đứng đối diện với một nhóm lãnh đạo mặc vest, không phải Tạ Cẩn Hoa và Trần Duyên Tri thì còn ai vào đây nữa?
“Ồ, không phải bọn họ đã gây chuyện gì rồi đấy chứ?” Triệu Khả hào hứng nói: “Giản Đinh nhanh lên, chúng ta mau đến xem tình hình đi!”
Quay lại bên này, Trần Duyên Tri và Tạ Cẩn Hoa vốn định cùng nhau đi về lớp, chỉ là vừa ra khỏi phòng giải khát đã gặp ngay một nhóm người đông đúc đang tiến đến.
Trần Duyên Tri liếc nhìn, người đứng đầu mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt, gương mặt sáng sủa với nét mặt đoan chính, trên sống mũi thẳng đứng là một cặp kính viền bạc, rõ ràng trông có vẻ trẻ hơn những người khác nhưng lại toát ra một khí chất không giận tự uy.
Trần Duyên Tri không nhận ra được đám người lô nhô phía sau. Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra, hai người đi ở bên cạnh, vừa đúng lùi sau người này một chút chính là thầy chủ nhiệm giáo dục và thầy Phó hiệu trưởng Dương.
Trần Duyên Tri lập tức liên tưởng đến thân phận của người này.
Một nhóm người đã lên đến cầu thang, khoảng cách quá gần, thậm chí Trần Duyên Tri còn có thể nghe thấy giọng điệu đầy vẻ nịnh hót của Phó hiệu trưởng đang chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Người đàn ông đi đầu vừa hay ngước mắt nhìn lại, ánh mắt chạm phải Tạ Cẩn Hoa và Trần Duyên Tri vừa đi ra khỏi phòng giải khát.
Bước chân của người đàn ông chậm lại, cuối cùng gần như dừng hẳn.
Trần Duyên Tri nhìn biểu cảm của người đàn ông đưa mắt tới, bề ngoài vẫn bình tĩnh như không. Cô hơi cúi đầu, giống như Thẩm Nho đã dặn dò, ngoan ngoãn chào: “Chào lãnh đạo.”
Sau khi cô chào xong, người đàn ông ôn hòa gật đầu với cô: “Chào em.”
Trần Duyên Tri liếc nhìn Tạ Cẩn Hoa, không hiểu tại sao cô ấy không lên tiếng, cô vừa định giơ tay kéo vạt áo Tạ Cẩn Hoa để nhắc cô ấy chào, thì thấy Tạ Cẩn Hoa hơi hé môi.
Tạ Cẩn Hoa nói: “Anh cả.”
Trần Duyên Tri có chút không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra xưng hô trong miệng Tạ Cẩn Hoa có ý nghĩa gì, biểu cảm trên mặt cô lập tức sững sờ.
… Anh cả?
Mà dường như, đám lãnh đạo nhà trường đối diện với Tạ Cẩn Hoa cũng rất bất ngờ, sự việc đã phát triển vượt quá dự đoán của họ.
Ánh mắt Tạ Minh Thận nhìn Tạ Cẩn Hoa cuối cùng cũng thay đổi đôi chút, người đàn ông trông có vẻ nghiêm khắc cứng nhắc, khi đối mặt với Tạ Cẩn Hoa lại mở miệng với vẻ ôn hòa quan tâm, đôi mắt sau cặp kính cũng dịu đi vài phần: “Học tập sinh hoạt ở trường vẫn thuận lợi chứ?”
Tạ Cẩn Hoa gật đầu: “Mọi thứ đều tốt.”
“Cuối tuần sau có muốn về nhà nghỉ ngơi chút không?”
“Không cần đâu, em đã định ở lại trường tự học rồi.”
Tạ Minh Thận hàn huyên với Tạ Cẩn Hoa vài câu, dường như cũng biết tình cảnh này không tiện nói nhiều, cho nên gật đầu nói: “Vậy được rồi. Có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh.”
“Em biết rồi.”
Tạ Minh Thận quay đầu rời đi, các thầy cô và lãnh đạo nhà trường phía sau cũng lật đật đi theo, trong đó có vài người còn không nhịn được liên tục ngoái đầu nhìn diện mạo của Tạ Cẩn Hoa.
Trần Duyên Tri liếc nhìn Tạ Cẩn Hoa, kết quả phát hiện đối phương đang nhìn mình đầy bình thản: “Tiếp tục đi, vừa rồi nói đến đâu rồi?”
Trần Duyên Tri ngẩn người: “… Nói đến chỗ vẽ đường phụ trợ rồi.”
Tạ Cẩn Hoa suy nghĩ một lúc: “Cái này khó mô tả quá, lát về tôi sẽ vẽ hình giải thích cho cậu nhé.”
Trần Duyên Tri đi song song với Tạ Cẩn Hoa, cô nhìn góc mặt nghiêng của người bên cạnh, mới phát hiện ra kính của Tạ Cẩn Hoa và kính của người đàn ông ban nãy là đến từ cùng một thương hiệu.
Lúc chào hỏi Tạ Minh Thận vừa rồi, Trần Duyên Tri còn chưa nhận ra khuôn mặt đó, cho đến khi Tạ Cẩn Hoa và Tạ Minh Thận nhận nhau, cô đứng bên cạnh mới có cơ hội quan sát người đàn ông kia một lúc.
Vào lúc này, cô mới muộn màng nhận ra, mình đã từng gặp Tạ Minh Thận ở đâu đó.
Tạ Minh Thận cũng mới chỉ khoảng 30 tuổi, dù có thành tích trên con đường công danh thì cũng chưa thể gọi là long trời lở đất. Ngược lại, tên tuổi ba của anh ấy, ông cụ nhà họ Tạ ở Bắc Kinh, mới thực sự là vang dội.
Mà vừa rồi, Tạ Cẩn Hoa vừa gọi Tạ Minh Thận là…
“Sao không nói gì vậy?”
Trần Duyên Tri khôi phục tinh thần, đón lấy ánh mắt của Tạ Cẩn Hoa, cô vốn có thể thuận miệng nói gì đó cho qua chuyện, nhưng lúc này Trần Duyên Tri lại ngập ngừng một chút, rồi vẫn quyết định nói thẳng ra: “Tôi đang nghĩ về chuyện vừa rồi.”
“Cẩn Hoa, người vừa rồi là anh trai cậu à?”
Tạ Cẩn Hoa: “Ừ, anh ruột. Nhà tôi có ba đứa con, tôi là út, trên tôi là anh cả và anh hai.”
“Cậu tò mò tại sao tôi không nói với anh ấy về chuyện bị bắt nạt ở trường phải không?”
Tình huống vừa rồi quá thích hợp, có nhiều lãnh đạo ở đó, chỉ cần Tạ Cẩn Hoa nói ra, chắc chắn La Giản Đinh sẽ bị mang ra giết gà dọa khỉ, nói không chừng, còn có thể bị xử phạt nặng hơn để răn đe người khác.
Có điều, chỉ cần nghĩ đến việc vạch trần tấm màn che đậy lâu nay của lãnh đạo nhà trường trước mặt mọi người thôi cũng biết, cảnh tượng đó sẽ rầm rộ đến mức nào, điều này quả thật cần một chút can đảm.
Trần Duyên Tri gật đầu, cô thực sự không hiểu: “Quan hệ của các cậu không tốt sao?”
Tạ Cẩn Hoa: “Không phải, tình cảm của tôi với anh cả và anh hai rất tốt.”
“Anh hai hơn tôi 6 tuổi, hiện đang học cao học, còn anh cả hơn tôi 12 tuổi, đã đi làm từ lâu rồi. Có lẽ vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, nên chúng tôi hầu như không cãi nhau, họ luôn nhường nhịn tôi.”
“Thêm vào đó, lúc nhỏ tôi bị bệnh tim bẩm sinh, cũng vì chuyện này nên chỉ cần không phải chuyện trái với luân thường đạo lý, họ đều chiều theo ý tôi.”
“Họ rất tốt cũng rất quan tâm đến tôi. Nhưng tôi vẫn muốn độc lập, tôi không muốn lúc nào cũng dựa vào người nhà giúp đỡ.”
Tạ Cẩn Hoa: “Nhất là chuyện quan hệ với các bạn khác ở trường.”
“Tôi nghĩ mình có thể xử lý tốt, nên không muốn để họ phải lo lắng.”
Sau ngày hôm đó, Trần Duyên Tri mới hiểu được hoàn cảnh gia đình của Tạ Cẩn Hoa, nói một cách hơi cường điệu thì có thể coi là quyền lực hô mưa gọi gió.
Dường như, hầu hết mọi người trong lớp đều không biết nhiều về điều này, Trần Duyên Tri cảm thấy khó hiểu, nhưng Tạ Cẩn Hoa chỉ nói: “Công việc của người nhà cần được giữ kín đáo, không tiện nói với người khác, tôi thường nói nhà tôi rất nghèo, ba mẹ đều là công nhân viên chức, người khác sẽ nhanh chóng mất hứng thú hỏi tiếp.”
Trần Duyên Tri: “… Còn có thể như vậy à.”
Trong quá trình tiếp xúc sau đó, Tạ Cẩn Hoa cũng lần lượt kể thêm một chút chuyện về cuộc sống và gia đình của mình.
Trần Duyên Tri mới biết, hóa ra tính cách và tâm tính của ba Tạ ở nhà cũng giống như bên ngoài, luôn nghiêm khắc dạy dỗ ba anh em họ.
Ngoại trừ cô ấy bị bệnh tim, ba Tạ luôn có yêu cầu rất cao đối với hai người anh trai, nhà họ Tạ có một bộ phương pháp giáo dục độc đáo của riêng mình, cũng coi như thành công, ít nhất là hiện tại, hai người anh của Tạ Cẩn Hoa đều là những người trẻ tuổi tài cao, có thể coi là nhân tài nổi bật.
Cả nhà đều là những người theo chủ nghĩa duy lý, kìm nén cảm xúc, tính cách lạnh lùng thậm chí còn rất cứng rắn sắc bén.
Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng sắp đến đầu tháng 5. Hoa anh đào bắt đầu nở, một màu hồng như mây ráng.
Mối quan hệ giữa Trần Duyên Tri và Tạ Cẩn Hoa cũng ngày càng thân thiết, Trần Duyên Tri từng tưởng mình đã hiểu rất rõ Tạ Cẩn Hoa rồi.
Cho đến một ngày nọ.