Sau kỳ hội thao, không khí trong lớp lại một lần nữa thay đổi.
Chuyện Vương Thược Thanh giả bệnh lan truyền khắp nơi, từ người này đến người khác khiến những bạn bè trước đây còn giữ thiện cảm với cô ta đều né tránh, đi lướt qua nhau mà không hề ngoái đầu nhìn lại. Những người vốn không có quan hệ gì với Vương Thược Thanh thì lại càng tránh xa, không muốn dính dáng gì đến cô ta.
Ngoại trừ vài cô gái ngồi gần và quen biết Vương Thược Thanh từ trước vẫn còn trò chuyện với cô ta, đa số các bạn trong lớp, nhất là những người trong ban cán sự, đã có sự thay đổi thái độ rõ rệt đối với cô nàng.
Vương Thược Thanh cũng nhanh chóng nhận ra bầu không khí bất lợi đang vây quanh mình.
Kha Ngọc Sam đã dũng cảm đứng trước mặt mọi người thẳng thắn tiết lộ sự thật, không hề giấu giếm gì nữa. Đến nỗi thậm chí Vương Thược Thanh chẳng cần phải nhờ vả những người bạn ở lớp khác mà chỉ cần hỏi một người quen trong lớp, cô ta cũng có thể biết rõ đầu đuôi sự việc.
Chẳng mấy chốc, Vương Thược Thanh đã biết Kha Ngọc Sam là người nói ra tất cả.
Thế là Vương Thược Thanh chuyển mục tiêu sang Kha Ngọc Sam. Không lâu sau, Trần Duyên Tri đã chứng kiến cảnh Vương Thược Thanh công khai bắt nạt và châm chọc Kha Ngọc Sam.
Trưa hôm đó, khi vừa bước vào phòng ký túc xá, Duyên Tri nghe thấy giọng nói the thé của Vương Thược Thanh vang lên:
“Kha Ngọc Sam, giấy vệ sinh trong nhà tắm hôm nay là do cậu vứt phải không?”
Trần Duyên Tri đứng trước cửa, cô nhớ bảng điểm dưới tầng báo rằng phòng A201 lại bị trừ điểm khiến cô phải lật giở sổ ghi chú lý do bị trừ, thế mới phát hiện ra rằng do có giấy vệ sinh còn sót lại trong toilet.
Trước mặt Vương Thược Thanh, Kha Ngọc Sam cúi đầu, im lặng hồi lâu rồi chậm rãi đáp:
“Hình như là… tôi có vào nhà tắm trước khi đi ra ngoài, nhưng tôi nhớ tôi đã xả nước rồi.”
“Có lẽ… có lẽ là nước không xả sạch.”
Vương Thược Thanh vừa nghe xong, vẻ mặt dần trở nên sắc lạnh, nụ cười nham hiểm của cô ta hiện rõ như một con thú hoang lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén:
“Ồ, thì ra là cậu thật à?”
Suốt mười mấy phút tiếp theo, Thược Thanh ngồi trên giường cười cợt gọi điện với bạn bè, không quên cố tình châm biếm với giọng điệu đầy ác ý:
“Đừng nhắc nữa, tôi còn chẳng nhớ nổi lần cuối được nhận danh hiệu phòng ký túc xá ưu tú là khi nào nữa! Kể từ khi vào đây, phòng tôi gần như chẳng bao giờ được danh hiệu đó, trong khi trước đây tuần nào cũng có!”
“Đúng vậy, tôi thấy cạn lời luôn.”
Giọng cô ta kéo dài, nghe đầy ác ý:
“Cậu nói xem, làm sao có người đi vệ sinh lại không biết xả sạch giấy vệ sinh nhỉ? Tôi thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu nổi kiểu người như thế!”
Kha Ngọc Sam ngồi trên giường, lặng lẽ cầm cuốn sách, đôi mắt cụp xuống như thể không nghe thấy những lời chói tai đó.
Trần Duyên Tri chứng kiến cảnh tượng này, khẽ thở dài.
Vẫn là cái chiêu cũ mèm để đối phó với người khác đó.
Trần Duyên Tri rời mắt, định tiếp tục đọc tài liệu học tập hôm qua còn dở, nhưng khóe mắt vừa lướt qua Kha Ngọc Sam thì bất giác dừng lại một chút.
Gương mặt Kha Ngọc Sam vẫn im lặng như thể không bận tâm gì đến những lời ác ý của Vương Thược Thanh, nhưng đôi tay nắm chặt cuốn sách hơi run rẩy, dường như không giấu nổi sự bối rối trong lòng.
… Cô suýt quên mất.
Những lời lẽ ác độc kiểu này của Vương Thược Thanh, với Trần Duyên Tri mà nói đã không còn ảnh hưởng gì, nhưng với người có tính cách như Kha Ngọc Sam thì chuyện này rất dễ dàng tác động đến cô ấy.
Thật ra kiểu người như Vương Thược Thanh sinh ra là để khắc chế những người như Kha Ngọc Sam đây. Người trầm lặng, nhạy cảm khi gặp kẻ mồm mép lúc nào cũng có vẻ thua thiệt.
Trần Duyên Tri nhìn Kha Ngọc Sam cúi đầu im lặng, mím môi lại.
Bên kia, Vương Thược Thanh vẫn tiếp tục nhấn nhá từng lời đầy ác ý:
“Đúng rồi! Cậu không biết đấy chứ, có một số người như chưa từng ở ký túc xá bao giờ, mới có thể làm ra những chuyện khiến người khác phát chán thế này—”
“Ai mới thật sự là người khiến người ta phát chán đây?”
Tiếng nói lạnh lùng, trong trẻo vang lên đột ngột như tiếng băng vỡ. Vương Thược Thanh khựng lại như đoàn tàu bị cắt phanh, còn Kha Ngọc Sam thì ngẩng phắt lên, ngỡ ngàng nhìn Trần Duyên Tri.
Trần Duyên Tri ngồi trên giường, lưng quay về phía cửa sổ, ánh sáng chiếu sau lưng khiến khuôn mặt cô bị mờ nhòe nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời đầy mạnh mẽ, ánh nhìn đăm đăm làm người khác không khỏi chột dạ:
“Gọi điện thoại ầm ĩ trong ký túc xá, thật sự nghĩ rằng ai cũng quan tâm đến chuyện của cậu sao? Tôi chỉ thấy cậu thật vô phép. Ai đã ở ký túc xá một thời gian đều biết giữa ý tứ mà nói nhỏ lại hoặc ra ngoài gọi điện, hay cậu nghĩ bản thân chưa từng sai sót gì, có thể thoải mái chỉ trích người khác?”
“Suốt ngày buôn chuyện và đơm đặt về người này người kia sẽ không khiến cậu trở nên tài giỏi hay vĩ đại hơn đâu, mà chỉ khiến người khác thấy cậu nhỏ nhen và thấp kém hơn thôi.”
Trần Duyên Tri không nói thì thôi, một khi đã lên tiếng, lời lời đều là châu ngọc.
Kha Ngọc Sam ngẩn ngơ đến nỗi mất một lúc mới hiểu ra rằng, tuy Trần Duyên Tri bề ngoài chỉ phê phán chuyện Vương Thược Thanh làm ồn trong ký túc xá, nhưng thực chất cô đang trả đũa từng câu mỉa mai mà Thược Thanh đã nói trước đó, đồng thời còn khéo léo hạ thấp nhân cách của cô ta.
Vương Thược Thanh bị lời của Trần Duyên Tri chặn họng, mặt mũi xanh mét.
Kha Ngọc Sam ngạc nhiên nhìn Trần Duyên Tri thì thấy cô khẽ quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt với mình.
Ánh mắt của Trần Duyên Tri như truyền đến một thông điệp thầm lặng mà Kha Ngọc Sam lập tức hiểu được. Sự buồn bã trong đôi mắt của Ngọc Sam dần tan biến, nhường chỗ cho ánh sáng dịu dàng lấp lánh.
Tháng 11 trôi qua trong những cuộc chiến ngầm như vậy.
Bước sang đầu tháng 12, bầu trời trở nên ảm đạm hơn, cái lạnh bao trùm thành phố ven biển phía Nam. Trần Duyên Tri đã khoác lên mình bộ đồng phục mùa đông, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc áo khoác dày.
Vào dịp cuối tuần, Trần Duyên Tri đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ để gặp Hứa Lâm Trạc và kể lại những chuyện xảy ra gần đây.
“Gần đây… đại khái là vậy.” Cô ngẩng lên nhìn Hứa Lâm Trạc, bỗng hơi khựng lại khi thấy biểu cảm trên gương mặt cậu: “Sao vậy? Sao cậu lại có vẻ mặt đó?”
Hứa Lâm Trạc thu lại cảm xúc, dần dần trở về dáng vẻ bình thường: “… Vương Thược Thanh, gần đây cô ta còn nhắm vào cậu không?”
“Tôi cũng không rõ cô ta có nói gì sau lưng không, nhưng đối mặt thì giảm đi nhiều rồi.”
Trần Duyên Tri cười nhạt: “Hứa Lâm Trạc, tôi không hề để tâm đến mấy chiêu trò đó. Nếu kỳ thi sau thuận lợi, kỳ tới tôi sẽ được lên lớp Sáng Tạo. Tôi lên lớp còn cô ta vẫn phải ở lại lớp thường, thử nghĩ xem cô ta sẽ tức giận đến mức nào? Nghĩ đến thôi là đã hả dạ rồi.”
“Muốn trả đũa thì phải đánh trúng điểm yếu, không tốn sức nhưng lại đạt hiệu quả cao nhất.”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô, chợt cảm thấy trước mắt mình là một con cáo nhỏ, đôi mắt lóe lên sự tinh anh đáng yêu.
Nhận ra điều này, Hứa Lâm Trạc bất giác đưa tay lên trán, khẽ thở dài.
Thật chết người mà.
Cậu không biết mình còn có thể kiềm chế đến bao lâu.
“Hứa Lâm Trạc? Cậu làm sao vậy?”
Trần Duyên Tri nhìn cậu đầy ngạc nhiên, tưởng rằng cậu không khỏe nên lại gần: “Cậu bị đau đầu à? Có phải tối qua không ngủ đủ đúng không…”
Một bóng râm dịu dàng bao phủ lấy cô, mùi hương nhẹ nhàng của muối biển và cây ngải đắng từ người cô thoảng qua chóp mũi.
Hứa Lâm Trạc vội nắm lấy cổ tay cô khi cô định chạm vào trán cậu, nhưng lại buông ra ngay như bị bỏng, ánh mắt hoang mang nhìn sang chỗ khác: “… Tôi không sao. Thật đấy, chỉ thấy hơi nóng thôi.”
Trần Duyên Tri không nghi ngờ gì, đứng dậy ra mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng quay lại vẫn lẩm bẩm một câu: “Tôi thấy dạo này cậu hơi lạ.”
“Cậu có tâm sự gì sao?”
Hứa Lâm Trạc: “… Không, thật sự không có gì.”
“… Thực ra tôi có chút lo cho cậu.”
Trần Duyên Tri hỏi: “Lo cho tôi chuyện gì? Mấy lời đồn đại đó sao?”
Hứa Lâm Trạc lắc đầu: “Lời đồn vốn dĩ là giả, đã là giả thì không thể thành thật. Chỉ cần là lời đồn, sớm muộn cũng sẽ tự sụp đổ, tôi không lo về chuyện đó.”
“Điều tôi lo là việc cậu phải ở chung chỗ với người như vậy liệu có khiến cậu bị ảnh hưởng hay không.” Đôi mắt trong trẻo của cậu chứa đựng nét dịu dàng: “Cô ta không quan trọng. Nhưng nếu ảnh hưởng đến cậu, thì nên loại bỏ cô ta ra khỏi cuộc sống của cậu càng sớm càng tốt.”
Duyên Tri khẽ gật đầu: “Ừm… ảnh hưởng thì chắc cũng có chút ít.” Như chuyện trưa nay, nếu Vương Thược Thanh không làm khó Kha Ngọc Sam, cô cũng sẽ không động lòng trắc ẩn mà tốn thêm mấy phút để đáp trả cô ta.
Khi gặp phải tình huống như vậy, dù cô hoàn toàn không quan tâm lời đay nghiến của Vương Thược Thanh, thậm chí còn có thể phớt lờ nó, nhưng lại khó tránh khỏi việc bị đối phương tìm cách quấy rầy, gây phiền phức.
“Nhưng nếu đề nghị đổi phòng ký túc, với tính cách của giáo viên chủ nhiệm hiện giờ, trừ khi hai người có xung đột lớn hoặc có vấn đề nghiêm trọng, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý.”
“Không thể chuyển ra ở ngoài được sao?”
Trần Duyên Tri ngập ngừng: “Ra ở ngoài… ba mẹ tôi chắc không đồng ý đâu.”
Ban đầu cô cũng ở ngoại trú nhưng vẫn bị mẹ bắt vào ký túc xá.
Trần Duyên Tri cúi đầu, không để ý đến biểu cảm đang suy tư của Hứa Lâm Trạc.
“… Tôi hiểu rồi. Nếu chứng minh được rằng Vương Thược Thanh có vấn đề nghiêm trọng, thì giáo viên chủ nhiệm của cậu chắc sẽ đồng ý để cậu đổi phòng, đúng không?”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Chắc là vậy. Ít nhất khả năng đồng ý sẽ cao hơn.”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Ừ. Đừng nhắc về cô ta nữa. Cùng đọc sách nào.”
—-
Buổi tối, ánh trăng sáng dịu dàng phủ xuống như tấm màn mỏng bao trùm lên vạn vật.
Với một tiếng “tích” nhẹ vang lên, cửa chính nhà họ Hứa khẽ mở. Một người đàn ông mặc trường sam màu trắng bước vào, đặt chiếc ô dài bên cạnh giá đựng ô.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Hứa Lâm Trạc ngẩng đầu lên nhìn. Cậu khép sách lại, khoác áo và mở cửa phòng bước ra.
Cậu bước xuống cầu thang, dừng lại ở lối vào mà không tiến lại gần hơn nữa.
Trong phòng khách, người đàn ông vận trường sam trắng bị bức tranh đặt trên bàn dài bằng đá cẩm thạch thu hút. Ông nhấc bức tranh lên, ánh trăng chiếu qua mái tóc đen dài dừng lại trên sống mũi.
Người đàn ông chăm chú ngắm bức tranh, ánh mắt dừng lại trên nền giấy trắng, dường như nhìn thấy điều gì đó khiến ông đăm chiêu.
Gương mặt của ông toát lên vẻ thanh lịch, đeo cặp kính gọng mảnh, mang khí chất nhã nhặn, dung mạo tuy đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn hiện lên những đường nét ưu tú, dễ dàng thấy được vẻ phong độ thuở trẻ.
Nếu có ai quen biết Hứa Lâm Trạc đứng ở đây, chắc hẳn sẽ kinh ngạc vì đường nét của người đàn ông này và Hứa Lâm Trạc gần như giống hệt nhau.
Hứa Lâm Trạc mở lời: “Ba.”
Dường như lúc này Hứa Trí Liên mới chú ý đến Hứa Lâm Trạc, ông ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu đứng trong bóng tối, nét mặt lộ ra chút ngạc nhiên: “Lâm Trạc. Con vẫn chưa ngủ sao?”
Hứa Lâm Trạc tiến lại gần, khẽ gật đầu: “Vâng, con đang làm bài kiểm tra.”
Hứa Trí Liên căn dặn: “Chú ý nghỉ ngơi. Đừng học quá khuya.”
Hứa Lâm Trạc đáp: “Dạ.”
Bầu không khí giữa hai cha con bỗng trở nên im lặng. Họ giống như hai người xa lạ, chỉ trao đổi vài câu xã giao ngắn ngủi rồi lại không còn gì để nói với nhau.
Hứa Lâm Trạc nhìn Hứa Trí Liên, còn ông thì chăm chú ngắm nghía bức tranh trên tay. Một lúc sau, khi dường như đã xem hết mọi chi tiết, ông ngẩng lên nhìn Hứa Lâm Trạc, giọng có chút do dự: “Lâm Trạc…”
“Bức tranh này, là con vẽ sao?”
Đôi mắt trong veo của Hứa Lâm Trạc lặng lẽ nhìn ba mình.
Ánh trăng rọi qua khung cửa lại không phản chiếu vào đôi mắt cậu, như thể đôi mắt ấy vẫn luôn chìm trong bóng tối.
Hứa Lâm Trạc đáp: “Không phải.”
“Đây là… của một người bạn tốt của con. Hôm nay con mời cô ấy đến nhà chơi, cô ấy thấy những bức tranh trong nhà mình và bảo rằng cô ấy cũng thích tranh truyền thống nên con đã mời cô ấy vẽ một bức. Đây chính là bức tranh do cô ấy vẽ.”
Hứa Trí Liên khẽ gật đầu, có vẻ đã hiểu: “Ra là vậy.”
Ông ngập ngừng, như thể hiểu rằng điều mình sắp nói có thể không phù hợp nên suy nghĩ xem có nên nói thành lời hay không, và nếu có thì nên nên bắt đầu như thế nào.
Cuối cùng, ông ngẩng lên, nhìn thẳng vào Hứa Lâm Trạc, giọng điềm đạm:
“… Con bé vẽ rất đẹp. Bức tranh này, con có muốn để lại đây cho ba cất giùm không?”
“Lần sau nếu con bé lại đến nhà, cứ bảo nó đến thư phòng của ba để lấy lại bức tranh.”
Hứa Lâm Trạc nghe câu nói đã được cậu dự đoán từ trước, nét mặt không có biểu hiện gì khác lạ:
“Vâng, thưa ba.”