Trần Duyên Tri ngồi xe trở về nhà, trước khi mở cửa, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô nghĩ rằng ngay khi đẩy cửa bước vào sẽ lại thấy ánh đèn sáng rực chiếu khắp phòng. Nhưng khi cánh cửa thực sự mở ra, cô lại ngỡ ngàng.
Phòng khách tối om.
Thường ngày, khi ba cô – Trần Văn Vũ – về nhà thì mẹ cô – Hoàng Diệp – sẽ cùng ngồi dưới lầu xem tivi.
Trần Duyên Tri luôn biết rằng mối quan hệ giữa ba mẹ mình rất tốt. Thậm chí ngay cả khi cô cãi nhau với Trần Văn Vũ, ông thường sẽ lớn tiếng với cô rằng: “Ba mẹ con chỉ cãi nhau vì những chuyện liên quan đến con thôi!”
Trần Duyên Tri đóng cửa lại rồi đi về phòng mình, nhưng đèn trong phòng của Hoàng Diệp ở bên cạnh vẫn sáng.
Trong phòng, Hoàng Diệp đang tính toán sổ sách, nghe thấy tiếng gõ cửa thì khẽ khựng lại, lập tức đứng dậy đi ra mở cửa. Bà thấy cô con gái vừa trở về: “Con đi ăn cùng các bạn về rồi à?”
“Con còn đói không? Trong tủ lạnh ở bếp có để bánh ngọt mẹ mua đấy.”
Trần Duyên Tri lắc đầu. Cô ngước mắt nhìn Hoàng Diệp, rồi khẽ nói: “Không phải tối nay ông ấy về sao? Giờ vẫn chưa về ạ?”
Hoàng Diệp ngẩn người: “Con nói ba con à?”
“— Kỳ nghỉ này ông ấy không về nữa đâu.”
Trần Duyên Tri sửng sốt, vô thức lặp lại: “Không về nữa ạ?”
Hoàng Diệp ngừng lại một chút, rồi từ từ nói tiếp: “Sau này… mẹ có gọi điện cho ba con và kể về phản ứng của con. Lúc đó ba con không nói gì, nhưng tối đến thì có gọi điện lại và nói với mẹ rằng ông ấy quyết định không về nữa.”
Bàn tay Trần Duyên Tri đang nắm lấy tay cầm cửa khẽ run.
Hoàng Diệp im lặng nhìn cô con gái, khẽ thở dài: “Nhưng mẹ biết rõ, ông ấy vốn đã mua vé máy bay rồi, công việc cũng đã bàn giao xong. Vì chuyện này mà ông ấy đã thức nhiều đêm liền.”
Trần Duyên Tri nhìn mẹ mình, đôi mắt khẽ rủ xuống, không nói lời nào.
Hoàng Diệp tiếp tục nói, giọng trầm xuống: “Ba con thật sự đã sai rất nhiều lần trong việc giáo dục con. Mẹ không muốn biện minh gì cho ông ấy, nhưng mẹ nghĩ rằng, có vài điều con nên biết.”
“Từ nhỏ ba con đã bị ông nội con đánh đòn mỗi khi không nghe lời. Ông nội con cứng rắn và ít học hơn cả ba con.”
“Ba con lớn lên dưới sự giáo dục như thế, nên khi dạy con, ông ấy cũng dùng cách đó. Đến khi nhận ra cách dạy đó không phù hợp với con nữa, thì con đã rất ghét và chống đối ông ấy rồi.”
“Cách đây vài tháng, ba con về nhà một lần. Mẹ đi làm về muộn thì bắt gặp ông ấy uống rượu một mình, trên bàn mở một cuốn album. Mẹ lại gần nhìn thì thấy đó là cuốn album chứa những tấm ảnh hồi nhỏ của con.”
“Thật ra, tóc ông ấy đã bạc dần, nhưng ba con luôn nhanh chóng đi nhuộm lại. Ông ấy không bao giờ chịu thừa nhận rằng mình đã già, không còn trẻ như thời hai mươi nữa.”
“Hồi xưa, ba con rất quyết đoán, dám nghĩ dám làm, và sống rất trượng nghĩa. Nếu không thì sao có thể gây dựng từ hai bàn tay trắng đến bây giờ. Nhưng giờ đây, ông ấy thận trọng hơn nhiều, một phần cũng vì có con.”
“Ông ấy còn nói với mẹ rằng, nếu con không đậu vào một trường tốt trong kỳ thi đại học, thì ông sẽ cho con ra nước ngoài học. Ba con luôn muốn kiếm thêm nhiều tiền để con có cuộc sống thuận lợi hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn. Nói chung là không muốn con phải đi nhiều đường vòng và chịu nhiều cực khổ như ông ấy ngày xưa.”
Trần Duyên Tri không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào, cũng không nhớ mình đã bước về phòng ra sao.
Cô ngồi trước giường, ánh trăng ngoài cửa sổ đổ xuống như dòng nước, nhưng cô lại ngơ ngác như chìm vào giấc mộng.
Vào những lúc như thế này, Trần Duyên Tri thường nhớ lại một vài chuyện cũ trong quá khứ.
Mối quan hệ giữa cô và ba mình, Trần Văn Vũ, không phải lúc nào cũng căng thẳng như bây giờ.
Có một thời, Trần Duyên Tri rất rất yêu quý ba. Khi cô còn nhỏ, dù ai cũng biết trẻ con lớn nhanh, nhưng ba mẹ cô không bao giờ tiếc tiền mua quần áo mới cho cô. Trong tủ quần áo của cô có đủ loại váy để mặc từ đầu tháng đến cuối tháng, mỗi ngày đều có thể mặc một chiếc váy khác nhau.
Hoàng Diệp mẹ cô dành nhiều thời gian với cô hơn là ba, vì vậy dù có yêu thương, cũng có chút nghiêm khắc.
Nhưng Trần Văn Vũ, người chỉ về nhà mỗi tháng một lần, lại khác.
Trần Duyên Tri rất yêu ba. Bởi vì mỗi khi ba về, ông sẽ đưa cô đi ăn ngon, bất kể cô gọi món gì, ba cũng vui vẻ thanh toán; khi đi mua sắm, bất kể cô đặt gì vào giỏ, ba cũng không lấy ra.
Trần Duyên Tri từng có một tuổi thơ rất tươi đẹp. Gia đình hòa thuận, ba mẹ yêu thương cô.
Mọi thứ dường như bắt đầu thay đổi khi cô bắt đầu đi học. Trước khi vào cấp ba, Trần Duyên Tri không phải là một đứa trẻ chăm chỉ. Ban đầu, nhờ sự thông minh bẩm sinh, cô luôn đứng nhất lớp, nhưng đến lớp 4, lớp 5, điểm Toán của cô bắt đầu giảm dần.
Ba cô, Trần Văn Vũ, tuy về nhà không nhiều, nhưng mỗi khi thấy điểm số của cô sa sút, ông sẽ để lộ ánh mắt thất vọng, trách mắng cô rằng dạo này có phải không chịu học hành nghiêm túc, suốt ngày đi chơi hoặc dành thời gian đọc những cuốn sách vô bổ không.
Có vẻ như bậc làm cha mẹ nào trên thế giới cũng đều mắc phải căn bệnh này. Họ luôn lo lắng, căng thẳng một cách vô lý, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ thôi cũng làm họ hốt hoảng, sẵn sàng đem hết đạo lý cuộc đời ra giảng dạy.
Họ luôn bỏ qua sự nỗ lực của con cái, chỉ cần điểm số không tốt, họ sẽ chỉ thấy những khuyết điểm của con mình.
Họ mù quáng so sánh và không nhận thức được, luôn nghĩ rằng nếu con người khác làm được thì con mình cũng phải làm được. Họ không nghĩ rằng con cái cần vui chơi, thư giãn, chỉ cần không học đến chết thì phải học thật căng.
Trần Duyên Tri cảm thấy mình đã cố gắng rồi, nhưng ba mẹ lại không nhận ra. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy tủi thân, không thể không phản bác lại, và khi ấy, Trần Văn Vũ lại không bao giờ cho phép bất cứ ai thách thức quyền uy của ông, cuối cùng tình huống luôn vượt khỏi tầm kiểm soát, trở thành một cảnh tượng đáng sợ.
Trần Duyên Tri không chỉ nhớ những điều tồi tệ về ba mình. Cô cũng nhớ rất rõ những khoảnh khắc đẹp đẽ giữa hai người.
Cô từ từ cầm điện thoại lên, đoán rằng Hứa Lâm Trạc đã về đến nhà, và gọi cho cậu.
Hứa Lâm Trạc nhanh chóng bắt máy: “Thanh Chi?”
Trần Duyên Tri nhẹ nhàng hỏi: “Cậu về nhà chưa?”
Hứa Lâm Trạc: “Vừa về. Có chuyện gì sao? Tự nhiên gọi cho tôi thế?”
Trần Duyên Tri chỉ muốn nghe giọng cậu. Giọng nói của Hứa Lâm Trạc như dòng suối trong lành chảy ngang qua, mang theo sự bình yên đến lạ. Chỉ cần nghe cậu nói, những cảm xúc căng thẳng trong lòng cô dần dần dịu xuống.
Trần Duyên Tri nhẹ nhàng gọi: “Hứa Lâm Trạc.”
“Tôi nhớ cậu.”
Ở đầu dây bên kia, Hứa Lâm Trạc vừa xuống xe và đang đứng trước cổng nhà liền khựng lại trong giây lát, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn trong giọng nói của Trần Duyên Tri.
Cô im lặng đợi câu trả lời, một lúc sau, Hứa Lâm Trạc khẽ cười, giọng nói trở nên dịu dàng: “Mới xa nhau bao lâu mà đã nhớ tôi rồi?”
Trần Duyên Tri: “Ừ. Tôi nhớ cậu.”
Hứa Lâm Trạc bước vào nhà, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Ngày mai tôi đến tìm cậu nhé.”
“Giờ muộn rồi, ngủ sớm đi. Ngủ một giấc dậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.” Giọng Hứa Lâm Trạc nhẹ nhàng.
Trần Duyên Tri đáp: “Được.”
“Hứa Lâm Trạc.”
“Có chuyện gì?”
Trần Duyên Tri do dự một lúc rồi nói: “Hôm nay, Bành Lăng Trạch có vẻ đối xử với tôi… hơi kỳ lạ.”
“Tôi lo rằng cậu ấy đã biết về mối quan hệ của chúng ta.”
Hứa Lâm Trạc ngạc nhiên: “Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
Trần Duyên Tri giải thích: “Tôi có treo chiếc móc khóa cậu tặng lên túi mà tôi mang theo. Tôi quên không gỡ nó xuống. Bành Lăng Trạch còn nhắc tôi rằng dây móc khóa sắp đứt, lúc đó tôi mới nhớ ra.”
“Tôi nhớ cậu ấy đã nhìn thấy chiếc móc khóa này ở túi của cậu trước đây, mà tôi lại có một chiếc giống hệt. Nếu cậu ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ ngợi gì đó.”
Hứa Lâm Trạc bật cười: “Ra là vậy. Tôi đang thắc mắc làm sao cậu ấy biết được.”
Trần Duyên Tri ngẩn ra: “Cậu nói gì vậy… Lẽ nào, cậu ấy thực sự biết rồi?”
Hứa Lâm Trạc kể lại những gì cậu vừa nói với Hồ Dư Chu và giải thích cho Trần Duyên Tri nghe.
Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng hiểu ra, thì ra trong lúc cô không để ý, hai người họ đã “so chiêu” với nhau qua rất nhiều tình huống: “Hóa ra có nhiều chi tiết như vậy. Đây là ‘ăn ý’ của những người bạn cùng bàn à?”
Hứa Lâm Trạc khẽ cười: “Không tính là ăn ý sao?”
Trần Duyên Tri tiếp tục truy vấn: “Mà này, Hứa Lâm Trạc, chẳng phải cậu rất dễ ghen sao? Sao cậu lại chắc chắn rằng Bành Lăng Trạch không tiếp cận tôi vì thích tôi?”
Hứa Lâm Trạc bật cười nhẹ: “Cậu cũng nói rồi mà, đây là sự ăn ý giữa bạn cùng bàn.”
Quan trọng hơn cả, Hứa Lâm Trạc biết rất rõ chuyện của Bành Lăng Trạch.
Cậu biết rằng Bành Lăng Trạch đã thích một cô gái từ lâu, thậm chí cậu còn biết cô gái đó là ai.
Trần Duyên Tri thấy Hứa Lâm Trạc giữ bí mật bèn “chậc” một tiếng, không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề: “Tôi hỏi một câu nữa được không?”
Hứa Lâm Trạc: “Câu gì?”
Trần Duyên Tri ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi: “Cậu với Bạch Dục Hoa… có phải quan hệ không được tốt lắm không?”
Hứa Lâm Trạc sững lại: “… Sao đột nhiên cậu hỏi thế?”
Trần Duyên Tri nói tiếp: “Hôm nay, tôi thấy khi cậu bước đến để đứng cạnh Bạch Dục Hoa lúc chụp ảnh, trông cậu ấy có vẻ rất căng thẳng. Hơn nữa khi bốc trúng thử thách phải làm cùng cậu, cậu ấy liền chọn một phương án khác.”
Hứa Lâm Trạc khẽ cười: “Cũng có thể không phải là căng thẳng, mà là cậu ấy ghét tôi thôi.”
Trần Duyên Tri sững sờ trước giọng điệu của Hứa Lâm Trạc: “Sao cậu lại nói vậy?”
“Quan hệ giữa hai cậu… tệ lắm à?”
Hứa Lâm Trạc đáp: “Không hẳn là tốt, nhưng chắc cũng không đến mức tệ. Nếu có việc gì cần thiết trong lớp, chúng tôi vẫn nói chuyện và hợp tác bình thường. Khi có các buổi tụ tập chung thì cậu ấy vẫn tham gia. Về mặt này, tôi đoán rằng dù cậu ấy có ác cảm với tôi nhưng không đến mức quá nghiêm trọng.”
“Trước đây, khi còn học lớp 10, gần đến lúc lên lớp 11, giữa tôi và cậu ấy đã xảy ra vài chuyện. Kể từ đó, cậu ấy dường như luôn tránh tôi.”
“Vì vậy, tôi đoán rằng có lẽ tôi đã làm điều gì khiến cậu ấy không thích, nên cậu ấy mới ghét tôi như vậy.”